"Làm sao bây giờ? Tìm không được Kinh Mặc! Rốt cuộc đi nơi nào rồi!" Khương Ương gấp đến độ xoay quanh, càng không ngừng thì thào tự nói muốn làm sao bây giờ, nàng gần như đem cả tòa vương điện đều lật ngược một lần, ngay cả cái lông chim của Kinh Mặc cũng không thấy một cái, càng không nói đến bóng người.
Khương Ương bỗng nhiên nhớ đến mấy ngày hôm trước Sở Tỳ trở về một chuyến, rồi lại vội vàng rời đi. Hai người các nàng không quen thuộc với Kinh Mặc, dĩ nhiên cũng không có chú ý có phải hắn đang ở vương hay không, hiện tại nghĩ đến dường như chính là từ ngày đó bắt đầu không còn thấy hắn nữa.
" Phong Tuấn đã chết, một kiếm phong hầu, xem ra là chết vào buổi trưa hôm qua." Theo đó mà đến chính là tin dữ của Liên mang đến.
Khương Ương dường như bị một côn đánh vào đầu, ngây ngốc đứng tại chỗ, như ở trong mộng mới tỉnh như ở trong mộng mới tỉnh, giọng nói mang nghẹn ngào: "Nàng đã sớm dự định được rồi, sớm điều Kinh Mặc đi, cũng giết chết Phong Tuấn, chính là không muốn cho bản thân đường lui có phải hay không?"
Liên vừa định ôm nàng , Khương Ương lại dường như phát điên xông đến nhân giới.
Mặt đất rung mạnh, hồng thủy phô thiên cái địa cuộn trào mãnh liệt mà đến, Khương Ương vô thức nâng tay che chắn, không đợi nàng nhìn kỹ, một đạo bạch quang nhu hòa từ Côn Lôn Sơn phóng xuất, chia ra làm bốn phần, phân biệt trấn áp bốn hướng.
Rung động trên mặt đất chậm rãi ngừng lại, hồng thủy của nhân gian nhanh chóng thối lui, một lần nữa rút về thiên hà, lộ ra lục địa bằng phẳng, mọi người chật vật trước sau từ trên núi đi chuyển xuống, người tu đạo lúc trước nghe được động tĩnh bái lạy long quân Mạc Da, cũng từ Bất Chu Sơn trở xuống, cẩn thận tra xét xung quanh.
Tiếng hoan hô từ những người sống sót bộc phát ra, ngay sau đó là tiếng khóc, gào khóc một mảnh.
Đạo bạch quang kia nấn ná ở Côn Lôn Sơn hồi lâu, cuối cùng phong nhập thiên hà, không bao giờ nhìn thấy nữa.
Tiếng hoan hô từ nhân gian truyền đi rất xa , nghe vào trong tai Khương Ương dường như mộng cảnh, nàng kinh ngạc nói: "Là không còn kịp rồi sao?"
" A Ương...."
Khương Ương đờ đẫn đem khuôn mặt chuyển đến nhìn nàng, lặp lại hỏi: "Ta là không còn kịp rồi sao?"
Liên nói không ra lời, chỉ đành vươn cánh tay đem nàng kéo vào trong lòng.
Khương Ương lại tránh né, bản thân ngồi trên mặt đất, bắt đầu gào khóc, tiếng khóc của nàng cùng tiếng khóc của con người hòa cùng một chỗ, càng giống như một hồi táng lễ biệt ly.
Liên nghĩ, chưa hẳn là sẽ không có biện pháp khác, với bản lĩnh của Sở Tỳ, tùy tiện bắt mấy thần tiên cùng yêu quái pháp lực cao thâm, ép buộc bọn họ trấn thủ tứ cực, chuyện này mặc dù có phiêu lưu cũng không phải không được, nàng cũng có thể bỏ mặc không quan tâm, Côn Lôn có điều hổ thẹn với nàng, sao lại trách cứ nàng.
Chỉ là, có nhiều con đường như vậy thì đã thế nào? Nàng chỉ biết, cũng chỉ có thể chọn con đường quyết tuyệt nhất.
Nếu như là bản thân nàng thì sao? Liên đặt tay lên ngực tự hỏi, chỉ sợ cũng sẽ lựa chọn tương tự như nàng.
Nàng nửa quỳ xuống, ấn đầu Khương Ương vào trong lòng mình, lần này Khương Ương không tránh né nữa.
Cánh tay của Liên chậm rãi buộc chặt.
Nhưng nàng sẽ không đi đến bước này, vĩnh viễn cũng sẽ không đi đến bước này.
Côn Lôn tỉnh lại trong mùi thức ăn, Mạnh Triệu Trọng đang ở tại trù phòng nấu ăn, tóc dài của thanh niên tựa như áo choàng hắc sắc, thay đổi một thân trường y bất đồng với ngày xưa 'cạch cạch cạch' tiếng thiết thái không ngừng vang bên tai.
" Mạnh Triệu Trọng?"
Hắn ngừng tay, cung kính nói: "Sơn thánh."
" Giờ nào rồi? Sao ngươi lại bắt đầu làm cơm rồi?"
" Giờ Thân canh ba."
Côn Lôn đè huyệt Thái Dương hơi phát đau, vừa nhảy vừa nhảy, dường như có việc không tối gì đó muốn phát sinh, tỉ mỉ ngẫm lại, lại nhớ không nổi là việc gì, chỉ có thể một bên nghi hoặc một bên trở về phòng.
Nàng ở trong phòng ngây người một hồi, dường như ngồi không yên lại chạy ra ngoài: "Mạnh Triệu Trọng!"
Lần này Mạnh Triệu Trọng không dừng lại, vẫn cung kính nói: "Sơn thánh."
" Hôm nay ta đã làm gì rồi?" Nàng hỏi.
" Giờ mẹo thức dậy, dùng điểm tâm, ngồi ở trong sân đến buổi trưa, sau lại ngủ thẳng đến hiện tại."
" Ta không phải hỏi chuyện này, ta là hỏi." Nàng nghiêng đầu, mi tâm nhíu chặt, vô cùng không giải thích được nói: "Ta thế nào ở chỗ này? Trước đây ta hẳn là ở tại...."
.... Đang ở nơi nào?
Là đỉnh núi sao? Là mặt trên sườn núi đoạn thác nước sao? Là trên sườn núi trồng thanh linh tử sao?
Trong đầu bất ngờ một trận đau nhức, nàng vội vội vàng vàng đỡ cánh tay Mạnh Triệu Trọng, ổn định thân hình, phe phẩy đầu thì thào tự nói rồi rời đi.
Như là đang kiểm chứng gì đó, Côn Lôn mở cửa tất cả gian nhà từng gian một , nàng phát hiện một gian phòng rất kỳ quái, bên trong bố trí nhìn vào là một mảnh tuyết trắng, thanh quý vô cùng, dường như thường có người tiến đến, bàn, ghế, bình phong đều không nhiễm một hạt bụi.
Chỉ có một cái tủ cửa được khóa chặt.
Khóe mắt Côn Lôn nhảy động, cố sức bấm vào lòng bàn tay, mở cửa tủ —nhưng trống rỗng không có vật gì.
Ở đây hẳn là có cái gì....
Ánh mắt của nàng đột nhiên trở nên mê man.
Mạnh Triệu Trọng là bị âm thanh lục lọi hấp dẫn, vào cửa đã thấy Côn Lôn tóc dài rối tung, không để ý hình tượng đang tìm thứ gì đó, Mạnh Triệu Trọng vội vàng kéo nàng lên, hỏi nàng đang tìm cái gì.
Nàng giống như một hài tử mọi việc đều không biết, hai tay kỳ quái khoa tay múa chân với hắn, lại cái gì đều nói không nên lời.
Mạnh Triệu Trọng không biết muốn nói gì, Côn Lôn nhìn hắn, nhìn nhìn, động tác trong tay dừng lại, không nói. Nàng trầm mặc đi đến ngoại viện ngồi trên tảng đá trong viện.
Không biết có phải bởi vì Sở Tỳ rút đi ký ức của nàng hay không, nàng bắt đầu càng lúc càng không nhớ việc, một vấn đề tương tự thường phải hỏi Mạnh Triệu Trọng thật nhiều lần, thật nhiều ngày đều hỏi cùng một loại chuyện. Nàng ngay từ đầu ngồi ở trong sân đờ ra, sau lại bắt đầu chạy khắp núi, Mạnh Triệu Trọng hỏi nàng đi làm cái gì, nàng nói muốn đi một thứ.
Đi ra ngoài càng lúc càng sớm, trở về càng lúc càng trễ.
Nàng thích thay y