"Tiểu Quy...!Cô Lục kia của cậu...!là người thế nào? Có tốt với cậu không?"
Hai người chen chúc nhau trên chiếc giường nhỏ ở ký túc xá nhân viên bệnh viện, đầu sát bên đầu, Phương Tri Hữu ôm cả người để cho Vu Quy có thể nằm thoải mái hơn.
Vu Quy nheo mắt, vùi vào trong ngực cô, bởi vì tác dụng của thuốc, cả người hơi mê man.
"Ừ...!Không tốt cũng không tệ..."
Phương Tri Hữu hôn lên trán cô ấy, cảm thấy nhiệt độ không quá nóng nên an tâm: "Vậy thì..."
Còn chưa dứt lời, cô nhìn xuống dưới, người trong ngực đã phát ra tiếng hít thở đều đều, lông mi lấp lánh.
Nơi mềm mại nhất trong trái tim lập tức bị đánh trúng.
Phương Tri Hữu vươn tay tắt đèn, lại hôn nhẹ lên khóe môi của cô ấy, sợ đánh thức cô ấy.
"Ngủ ngon, Tiểu Quy, tớ yêu cậu."
Khi cô định nhắm mắt lại, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên trong bóng tối.
Một người tên "Bạn nói đều đúng" gửi tin nhắn cho cô: "Hôm nay cậu không online à?"
Là một người bạn thường chơi game cùng nhau trong bang hội.
Phương Tri Hữu mỉm cười, cẩn thận rút cánh tay từ dưới cổ Vu Quy ra để trả lời tin nhắn: "Không được, có việc bận."
Đã gần sáng sớm nhưng đối phương vẫn trả lời rất nhanh: "JJC cũng không chơi sao? Ba thiếu một."
(JJC: tên viết tắt của đấu trường trong trò chơi.)
Phương Tri Hữu đánh chữ: "Không chơi.
Trời đất bao la, bạn gái là quan trọng nhất."
Sau khi tin nhắn được gửi đi, giao diện trò chuyện hiển thị "Đối phương đang soạn tin nhắn..."
Nhưng đợi một hồi vẫn không có tin nhắn, Phương Tri Hữu đặt điện thoại xuống, ôm Vu Quy nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ngay sau đó liền chìm vào giấc ngủ.
Vu Quy đã có một giấc mơ.
Mơ về tuổi trẻ xanh tươi ấy, ngày mà Phương Tri Hữu chuyển trường, cuộc gặp mặt chóng vánh giữa cô ấy và cô.
"Các em học sinh, hôm nay lớp chúng ta có một bạn học mới, Phương Tri Hữu.
Mọi người cùng vỗ tay hoan nghênh em ấy."
Vu Quy cũng vỗ tay theo mọi người, nhưng người được hoan nghênh không có vui vẻ gì.
Rõ ràng là nữ sinh nhưng lại mặc đồng phục nam sinh, khóa kéo mở ra, lộ ra một chút áo trắng ngắn tay bẩn thỉu, tóc cũng cắt rất ngắn, như nắp nồi ụp lên đầu, bất cần đời cúi người chào rồi đi xuống dưới.
Khi đi ngang qua bàn của Vu Quy, cô đụng vào cuốn sách bài tập của cô ấy.
Vu Quy kinh ngạc khẽ thốt lên một tiếng, đưa tay ngăn lại, suýt chút nữa bị giẫm lên tay, nhanh chóng rụt lại.
Bạn cùng bàn chọc chọc vào cánh tay của cô, nói nhỏ: "Nữ sinh hôm nay mới chuyển tới...!Này này này...!Nghe nói là trường học ở thành phố không nhận nên mới chuyển tới huyện..."
Vu Quy không quan tâm đến những lời đàm tiếu này, bởi vì giáo viên lập tức gọi tên cô ấy: "Vu Quy, hãy trả lời câu hỏi này."
Vu Quy nhanh chóng đứng lên trả lời lớn tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua Phương Tri Hữu đang ngồi trong góc lớp, gục xuống bàn ngủ.
Kể từ ngày đó, Phương Tri Hữu và Vu Quy trở thành bạn học cùng lớp.
Nếu nói Phương Tri Hữu là một cô gái hư, thì Vu Quy chính là một người bình thường không thể bình thường hơn, thành tích bình thường, ngoại hình bình thường và thân hình cũng bình thường.
Cô ấy và Phương Tri Hữu một trước một sau ngồi dưới mí mắt của giáo viên, ở một góc mà giáo viên cũng không muốn nhìn.
Mà cô ấy được ngồi ở hàng đầu không phải bởi vì cô ấy học giỏi, mà bởi vì vóc dáng thấp.
Các bạn học khác đều bắt đầu dậy thì, chiều cao lần lượt phát triển, ngực cũng hơi nhô lên, chỉ có cô ấy vẫn gầy yếu như cọng giá.
Vì vậy, đối với ngoại hình không mấy nổi bật đó, khi nhận được bức thư tình, Vu Quy hoảng sợ nhiều hơn vui mừng.
Lúc đó, mới vừa trở về sau giờ giải lao, Vu Quy lấy sách giáo khoa trong hộc bàn ra, chuẩn bị ôn tập, cũng lấy ra giấy viết thư màu hồng.
Cô ấy còn chưa mở ra, bạn cùng bàn đã đi tới: "Oa! Là thư tình! Cậu cũng có thể nhận được thư tình nha Vu Quy!"
Vu Quy đỏ mặt, vươn tay giật lại: "Trả lại cho tớ!"
Bạn cùng bàn cầm thư tình của cô ấy chạy quanh lớp, vừa chạy vừa đọc: "Tớ là Lý Mỗ Mỗ của lớp 8-2, tớ thích cậu lâu rồi.
Lần nào nhìn thấy cậu đi ngang qua cửa sổ lớp tớ, trái tim của tớ cũng đều nhộn nhạo..."
Lý Mỗ Mỗ của lớp 8-2 là một trong những học sinh giỏi nhất, học lực xuất sắc, đẹp trai, còn là lớp trưởng lớp Thể dục, được vô số người ủng hộ.
Bạn học cùng lớp nhao nhao ồn ào, khuôn mặt của Vu Quy càng lúc càng đỏ, cô ấy nhảy lên giật lấy bức thư tình trong tay bạn học.
Khi sắp bắt được, bạn cùng bàn lại ném thư tình cho một bạn học khác.
Vu Quy lại giật lấy, trò chơi mèo vờn chuột cứ diễn ra như thế trong lớp học.
Phương Tri Hữu ngồi trong góc bị đánh thức, hơi ngẩng đầu lên, đúng lúc nữ sinh đang cầm thư tình kia chạy tới, cô duỗi chân ra.
Nữ sinh ngã xuống, Vu Quy giật lấy bức thư màu hồng trên tay, hơi thở hổn hển, đôi mắt đỏ hoe, giống như một con thỏ nhỏ.
"Có phải cậu cố ý hay không! Tôi vừa nhìn thấy cậu duỗi chân ra!" Nữ sinh bò dậy từ dưới đất, trừng mắt nhìn cô.
Phương Tri Hữu đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chiều cao cao hơn hẳn so với các bạn cùng trang lứa, tạo nên một cái bóng.
Nữ sinh lùi lại một bước: "Cậu...!cậu làm gì vậy..."
Phương Tri Hữu đưa tay ra.
Nữ sinh che mặt: "A!"
Phương Tri Hữu lộ ra vẻ mặt có phần vô tội: "Duỗi người một cái thôi mà."
Tin tức Vu Quy nhận được thư tình của Lý Mỗ Mỗ nhanh chóng truyền sang lớp bên cạnh.
Sau khi tan học, Vu Quy trực nhật trong lớp học.
Có người đến gõ cửa: "Vu Quy đúng không, đi ra đây với bọn tao."
Mấy thiếu nam thiếu nữ tóc nhuộm xanh xanh đỏ đỏ, Vu Quy có chút bất an: "Làm...!Làm gì..."
Trong đó, một nữ sinh hơi mập trực tiếp tiến tới kéo cô ấy: "Phí lời với nó làm gì! Lý Mỗ Mỗ viết thư tình cho nó sao?! Phi, không biết xấu hổ!"
Vu Quy bị cái tát này làm cho choáng váng, khóc ngay tại chỗ, sau đó bị kéo ra khỏi lớp.
Khi Phương Tri Hữu trốn trong nhà vệ sinh hút một điếu thuốc, cô tình cờ nhìn thấy một vài nữ sinh ụp thùng rác lên đầu cô ấy.
"Con đ*!"
"Thấp hèn!"
"Không biết xấu hổ!"
Cô ném tàn thuốc vào bồn rửa mặt, đút tay vào túi đi qua bên cạnh.
Kể từ ngày đó, Vu Quy bắt đầu một cuộc sống đầy rắc rối, bài tập viết xong biến mất vô cớ, cuối cùng tìm thấy trong thùng rác.
Quần áo sạch sẽ mới tinh bị người khác dùng bút mực vẽ lên nhiều loại ký hiệu khác nhau.
Trên bàn học bị người khác dùng dao khắc chữ tiếng Anh "Bitch".
Giúp người khác đảm nhận nhiệm vụ trực nhật vốn không thuộc về mình.
Đám người kia thỉnh thoảng lại đến gây sự.
Lần nào ra ngoài vào giờ giải lao, lúc quay lại Vu Quy luôn lặng lẽ đi vào từ cửa sau, vì vậy, Phương Tri Hữu luôn có thể nhìn thấy khuôn mặt và đôi mắt đỏ hoe của cô ấy.
Tình trạng này tiếp tục kéo dài nửa học kỳ, kể cả sau khi Lý Mỗ Mỗ tự đứng ra bác bỏ tin đồn, tình hình vẫn không thay đổi, thậm chí còn trở nên nghiêm trọng hơn, có vẻ như bắt nạt Vu Quy đã trở thành một thói quen.
Cô ấy đến càng ngày càng sớm, đi càng ngày càng muộn.
Một buổi sáng nọ, Phương Tri Hữu đang ngủ dưới ánh nắng ban