Kể từ ngày đó, quan hệ của hai người dần dần thân thiết hơn, Vu Quy vẫn bị chị đại bắt nạt, Phương Tri Hữu vẫn ngủ ở trong lớp, điều khác biệt là bọn họ có chung một bí mật.
Mỗi buổi tối sau khi tan học, có một sự ngầm hiểu bên cạnh bãi rác.
Phương Tri Hữu mang thức ăn cho mèo từ nhà đến, Vu Quy để dành sữa của mình cho mèo con uống.
Sự ngầm hiểu này tiếp tục cho đến một ngày, Vu Quy phát hiện mèo con đã mất tích.
Cô ấy gần như lục tung thùng giấy bên cạnh thùng rác, thậm chí còn leo lên núi rác để tìm, lại vòng quanh bức tường của trường học, rồi tìm khắp bụi cây, khe nước và quán ăn vặt.
Phương Tri Hữu đi theo cô ấy để cùng tìm kiếm, cuối cùng hai người cùng nhau ủ rũ về nhà.
Ngồi ăn cơm ở nhà dưới ánh đèn ấm áp, Vu Quy nghĩ thầm: Có lẽ mèo con cũng tìm được mẹ rồi trở về nhà mình.
Ngày hôm sau khi học tiết Thể dục, Vu Quy vẫn buồn bã ỉu xìu, Phương Tri Hữu ngồi bên cạnh cô ấy, nắm lấy cỏ đuôi chó dưới đất: "Chưa tìm được mèo con sao?"
Vu Quy lắc đầu: "Hôm nay tan học rồi đi tìm tiếp."
Cô ấy vỗ vỗ cặp sách của mình: "Sữa bò của tớ còn chưa uống."
Một lúc sau, Phương Tri Hữu mới nói tiếp: "Tớ cũng mang thức ăn cho mèo..."
Hôm đó đến nhà cô, cũng không thấy nhà cô có nuôi mèo, như vậy thức ăn cho mèo ở đâu ra?
Vu Quy nghĩ như vậy, mở miệng hỏi.
Không biết tại sao lời này lại đụng chạm đến cô, Phương Tri Hữu ném cỏ đuôi chó xuống đất, dậm cả hai chân: "Liên quan gì đến cậu."
Nói xong rồi bỏ đi.
Vẻ mặt Vu Quy khó hiểu, làm mặt quỷ với bóng lưng của cô.
Cô ấy nhìn đồng hồ điện tử, còn năm phút nữa mới đến giờ học, hay là đi nhà vệ sinh trước.
Cô ấy phủi mông đứng dậy, chạy đến dãy lớp học.
Lớp 7 ở trên lầu, theo nguyên tắc gần nhau, cô ấy đi thẳng vào nhà vệ sinh nữ của lớp 8.
Vừa bước vào, cô ấy hận không thể nhanh chóng chạy ra ngoài, chị đại và mấy người khác đang lén lén lút lút trong nhà vệ sinh.
Khi nhìn thấy cô ấy, không hiểu sao ánh mắt lại né tránh, lại còn đưa tay ra sau lưng.
"Này, mày tới đây làm gì? Muốn ăn đòn đúng không?!"
Vu Quy nhanh chóng đưa tay ôm đầu: "Không phải, không phải.
Em đi vệ sinh, lập tức đi ngay!"
Nói xong, cô ấy không muốn đi vệ sinh nữa, xoay người bỏ chạy.
Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu yếu ớt, Vu Quy lập tức dừng chân, chậm rãi xoay người lại.
Đúng lúc này, mèo con lại khẽ kêu lên một tiếng.
Thân thể của Vu Quy giống như bị dính chặt, hoàn toàn không thể động đậy được.
Cô ấy cảm giác giọng nói hơi khô khốc: "Chị...!Chị cầm cái gì trong tay?"
Chị đại và mấy chị em xông tới: "Liên quan gì tới mày? Cút ngay!"
Vu Quy kiên trì tiến lên một bước: "Để...!Để em nhìn một chút được không...!Làm ơn..."
Chị đại hoàn toàn không sợ Vu Quy chút nào, vốn dĩ đang cảm thấy có chút áy náy về việc ngược đãi mèo, nhưng lúc này, nội tâm khoe khoang biến thái làm cô ấy có chút đắc ý, nâng mèo con bị dây thừng quấn lấy lên.
"Được rồi.
Nếu mày muốn nhìn thì để mày nhìn cho đủ." Sợi dây thừng buộc quanh cổ mèo con, cô ấy giơ tay lên, mèo con vùng vẫy trên không trung, tiếng kêu bị kẹt cứng trong cổ họng, tứ chi đạp loạn trên không trung.
Bởi vì ngạt thở, tròng mắt của mèo con đều mở to ra.
"A!" Hét lên một tiếng, Vu Quy muốn nhào tới, nhưng bị hai người giữ chặt lại.
Cô ấy giãy dụa, hơi đỏ vành mắt: "Đừng! Thả tôi ra!!! Mấy người..."
Trong lúc cấp bách, cô ấy giẫm lên chân một cô gái, đổi lại là một cái tát mạnh.
"Con đ* còn dám giẫm lên tao!"
Chị đại đung đưa con mèo tới lui trên không trung.
Nhìn thấy nó không còn sức để kêu nữa, nước mắt Vu Quy bất chợt tuôn rơi.
Khi cô ấy liều mạng đẩy người đang giữ mình ra, muốn nhào tới, có một người còn nhanh hơn cô ấy.
Phương Tri Hữu vừa đấm vào đầu vừa đấm mạnh vào mặt chị đại, không biết cô dùng bao nhiêu sức lực mà chị đại hét thảm rồi che mũi, máu rỉ ra từ khe hở ngón tay.
"Mẹ kiếp! Dám đánh chị đại! Xử nó cho tao!" Không biết là ai hét lên, mấy nữ sinh cao lớn cùng xông tới.
Ngoại trừ chiều cao, Phương Tri Hữu không có hào quang của nhân vật chính, cũng không biết võ công tuyệt thế gì.
Trong lúc bị mấy người kéo tóc kéo tóc, kéo áo kéo áo, kéo quần kéo quần, rất nhanh bị địch đông hơn vây quanh.
Chị đại chiếm ưu thế tuyệt đối đè lên người Phương Tri Hữu, cô suýt chút nữa ói ra mật vàng.
"Mẹ kiếp...!Mẹ kiếp...!Vu Quy, cậu ngây người làm gì?!"
Vu Quy liếc nhìn Phương Tri Hữu đang bị kẹp chặt dưới đất, không thể cử động được, sau đó liếc nhìn mèo con không còn sức sống nằm trên sàn.
Cô ấy nghiến răng nghiến lợi, cầm lấy thùng rác đựng giấy vệ sinh ở bên cạnh, xong lên.
"Tao cho mày biết tay!!!"
Thù đã báo xong, nhưng hai người mặt mũi bầm dập bị phạt đứng ở cửa văn phòng.
"Kẹt kẹt ——" Cửa văn phòng bị đẩy ra, chị đại khập khiễng bước ra, liếc xéo Vu Quy.
Đánh cũng đã đánh rồi, lúc này không có gì phải sợ, Vu Quy trừng mắt nhìn lại.
Nhưng chị đại lại có chút rụt rè sợ hãi, nói một câu "Mày chờ đó cho tao!" rồi rời đi.
"Phương Tri Hữu, Vu Quy, các em vào đây!" Giáo viên chủ nhiệm trong văn phòng hô lên.
Hai người nhìn nhau, chán nản bước vào trong.
Mẹ của Phương Tri Hữu đã đến, lúc này đang bứt rứt bất an đứng một bên, thấy cô tiến vào cũng không nói lời nào, một cái tát tai.
Phương Tri Hữu không né không tránh, bị giáng cho một cái tát thật mạnh mà không hề cau mày, mẹ Phương lại đi tới véo lỗ tai của cô.
"Nói rồi mà mày không nghe lời, nói rồi mà mày không nghe lời.
Ngày nào cũng không lo học hành, còn gây họa cho tao! Còn dám đánh người này! Xem hôm nay tao có đánh chết mày hay không!"
Mẹ Phương vừa mắng vừa dùng tay đẩy cô, Vu Quy cũng bị cảnh tượng này hù dọa, muốn khuyên can một chút.
Tay còn chưa đưa tới, đã bị mẹ Phương gắt gỏng: "Phi! Mày bớt làm bộ làm tịch đi! Tao thấy mày cũng không tốt đẹp gì!"
Phun nước bọt vào mặt cô ấy, Vu Quy sững sờ, nhìn cô ấy bị mẹ Phương đánh nhưng cô ấy lại thờ ơ không đánh trả, thậm chí còn ấn đầu cô ấy bắt xin lỗi giáo viên.
Lúc này, giáo viên chủ nhiệm mới đặt tách trà trên tay xuống, nói: "Phương Tri Hữu, nhà trường đã nghe nói về việc em bị trường học ở thành phố cho đình chỉ học.
Lúc đầu, nhà trường không có ý định nhận em, nhưng..."
Giáo viên chủ nhiệm giương mắt nhìn mẹ Phương: "Mẹ của em nhất định phải cho em đi học, năn nỉ giáo viên rất lâu.
Em có một người mẹ tốt, phải nghe lời mẹ và thấy cô giáo, rõ chưa?"
"Vâng, vâng, vâng.
Thầy vất vả rồi." Mẹ Phương không khỏi cười làm lành, ấn đầu cô xuống cúi đầu với giáo viên.
Lúc này, giáo viên chủ nhiệm mới hài lòng để bọn họ đi, mẹ Phương kéo dây đeo cặp cách của cô, lôi kéo người ra ngoài.
Khi đi ngang qua, Vu Quy thì thầm: "Tri Hữu..."
Đối phương không có quay đầu lại, cứ thế bước đi rồi dần dần biến mất trên hành lang.
Khi bước ra khỏi giấc mộng, sắc trời đã sáng, Phương Tri Hữu không có ở trên giường, Vu Quy đột nhiên giật mình ngồi dậy: "Tri Hữu?!"
Tiếng mở cửa vang lên, Phương Tri Hữu bưng bữa sáng đi vào, sờ sờ trán cô ấy: "Cuối cùng cũng hạ sốt rồi."
Vu Quy kéo tay cô xuống, nép vào trong ngực cô: "Tri Hữu, cậu ở lại với tớ được không?"
Giọng nói buồn buồn, nghe có vẻ không vui lắm.
Nhưng mà đối với yêu cầu của cô ấy, cô không thể làm gì khác ngoài việc im lặng.
Thời gian trôi qua một chút, Phương Tri Hữu