“Di Giai à! Phải sống cho thật tốt con nhé…” Mười ba năm qua mỗi đêm câu nói đấy lúc nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của Thư Di Giai như một lời nhắc nhở, động viên cô tiếp tục sống tiếp trên thế giới này.Như một thói quen cứ đúng năm giờ sáng là cô lại tỉnh giấc sau giấc mộng dài và câu nói quen thuộc quanh quẩn bên tai. Cô vẫn nhớ như in giấc mơ đấy, lửa cháy khắp mọi nơi một người trung niên đang ôm một đứa bé chạy ra phía ngoài cổng né tránh những ánh lửa bập bùng xung quanh.Sau khi thành công mang đứa bé ra ngoài anh lại dùng ánh mắt tìm kiếm xung quanh miệng hấp tấp hỏi thăm như đang tìm người nào đó, có lẽ nghe được từ ai bảo rằng người đấy còn chưa ra anh liền trao đứa bé cho một cụ già rồi vội vã trở lại trong căn nhà đang bốc cháy phừng phừng kia mặc kệ sự ngăn cản của mọi người.Thời gian cứ thế trôi qua cho đến lúc đội cứu hỏa chạy đến tiếp ứng, ánh lửa cũng đã tắt nhưng người con trai đấy vẫn chưa thấy quay trở lại. Cụ già đang ôm đứa bé cứ thế khóc nấc lên từng cơn, đứa bé trong lòng ánh mắt cứ vô thức nhìn vào đám tro tàn thật lâu hai mắt ngấn lệ nhưng cố kiềm nén không được rơi.Người lính cứu hỏa bỗng hô to “Ở đây có người.” sau đấy mọi người tập trung xung quanh hỗ trợ đẩy mọi vật cản sang hai bên, hai thân ảnh một nam một nữ đang ôm chặt lấy nhau, người nam bảo vệ người nữ bên trong vòng tay như thể báu vật dù không còn hơi thở của sự sống vẫn ôm chặt không buông, người nữ thoi thót thở từng ngụm khí nhỏ khó khăn nhìn đứa bé khẩu hình yếu ớt phát ra từng chữ “Di Giai à! Phải sống thật tốt con nhé…” rồi mỉm cười nhìn người đang ôm mình hai mắt từ từ khép lại chấm dứt những hơi thở cuối cùng.Sau hình ảnh đấy hai mắt đứa bé như thể vô lực không còn kiềm nén được từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống, tiếng khóc non nớt vang vọng không dứt làm cho mọi người xung quanh cũng cảm thấy đau xé lòng…Giấc mơ đấy chính là sinh nhật lần thứ năm của Thư Di Giai, cũng chính là lần cuối cùng cô nhìn thấy bố mẹ của mình...Đã gần mười ba năm rồi, lần đấy sau đêm sinh nhật tối tâm cô theo ông bà về quê để sống cùng dì dượng theo như lời của ông bảo “Đi xa một chút để khỏi nhìn cảnh nhớ người.” Những ngày đầu chỉ cần nhìn thấy cô là bà lại lẳng lặng