Trong lòng mỗi người đều có một vực sâu mà không ai có thể thăm dò, bên trong ẩn chứa một vài thứ tối tăm mù mịt mà không thể nói cho người khác biết, không thể nói ra, vĩnh viễn chỉ có thể một mình âm thầm nếm trải, cảm thụ.Vương Vân Anh luôn nhớ tới mùa đông năm 2006.
Mùa đông năm ấy đến sớm hơn thường lệ, trời rất lạnh, lạnh đến thấu xương.Mấy năm gần đây xã hội phát triển rất nhanh, so với mười năm trước tựa hồ là một thế giới khác.
Trước đây mười ngày nửa tháng mới đi đến nơi, bây giờ chỉ cần nửa ngày đã đến nơi.
Đôi khi bà ấy cảm thấy không quá quen với xã hội có nhịp sống nhanh như vậy, giống như việc bà ấy hoàn toàn không thể hiểu được những cuộc hoan lạc kiếm tìm sự mới lạ trên mạng.Nhưng Internet cũng có điểm tốt, nó mở rộng việc học, miễn là bạn muốn học, bạn có thể tìm thấy nội dung mình muốn học.Vương Vân Anh nhớ đã từng nhìn thấy một câu như vậy trên mạng.
Câu này viết rất hay, nói rằng trẻ con không bao giờ sợ lớn lên, chỉ có người lớn mới sợ già đi.Đúng vậy, một đứa trẻ làm sao có thể sợ lớn lên? Chúng hoạt bát và tràn đầy sức sống, ham học hỏi, khi lớn lên, thầy cô và cha mẹ sẽ không thì thầm vào tai chúng rằng phải chăm chỉ học tập, cảnh cáo chúng không được đọc sách ngoại khóa, không được chơi điện thoại, không được làm điều này, không được làm điều kia.
Khi bạn trưởng thành, bạn có thể làm chủ cuộc sống của chính mình, làm những gì bạn muốn và có đủ mạnh mẽ để không bị người khác làm tổn thương.Nhưng không giống như những đứa trẻ này, cô bắt đầu sợ già đi.
Mỗi khi vào lớp, nhìn những đứa trẻ phía dưới, cô lại nghĩ đến lớp học trò đầu tiên mà mình đã dạy dỗ hơn mười năm trước.Mười lăm năm trước, bà ấy vừa tốt nghiệp sư phạm trở về dạy học, nói thật là rất vẻ vang.
Sinh viên đại học chục năm trước đâu giống như bây giờ, chỉ cần đưa tiền là có được bằng tốt nghiệp đại học.Vào thời điểm đó, thị trấn của bà ấy không có nhiều cô gái học đại học.Điều kiện gia đình của Vương Vân Anh rất tốt, bố mẹ bà ấy có học thức, không trọng nam khinh nữ.
Từ nhỏ điều kiện học tập của bản thân đã tốt hơn nhiều so với những người xung quanh, nên nhiều năm nay cô luôn yên bình mà sống tốt.
Vẫn chưa tốt nghiệp nhưng cha mẹ đã tìm sẵn cho cô một công việc ổn định đó là trở về thị trấn Song Vân dạy học.Từng đến một thành phố lớn để khám phá thế giới nên Vương Vân Anh có chút coi thường trường học và trẻ em ở đây.
bà ấy luôn cảm thấy chúng không thông minh bằng trẻ em thành phố, nhưng bà ấy vẫn phải làm theo yêu cầu của cha mẹ.bà ấy đến trường trung học cấp hai thôn Đức, nơi bắt đầu sự nghiệp giảng dạy của bà ấy cũng là nơi có lớp học sinh đầu tiên của mình.Học sinh cấp hai năm hai là thời điểm nhân cách dậy thì và nổi loạn.Vương Vân Anh khi đó còn quá trẻ, không biết giáo dục học sinh.
Vì để giữ vững uy nghiêm của giáo viên, bà ấy thường nghiêm mặt yên lặng nhìn bọn trẻ.Lớp nào cũng có học sinh giỏi, học sinh kém, thầy cô nào cũng sẽ có học trò cưng của mình.Tất nhiên bà ấy cũng có.
bà ấy thích những học sinh có thành tích tốt, điểm tốt, mặc quần áo sạch sẽ hàng ngày.
Nhưng đối với một số học sinh quần áo bẩn thỉu, thân thể bụi bặm, cơ thể có mùi hôi, thành tích không tốt và ngay cả những học sinh không thể trả lời được câu hỏi của giáo viên thì bà ấy lại không thích lắm.Âu Tử Cường là một trong những học sinh mà bà ấy không thích.Trước khi việc này xảy ra, thực ra Vương Vân Anh cũng không để ý nhiều đến cậu ta, chỉ biết cậu ta là một cậu bé nhút nhát, nhát gan xuất thân từ một gia đình nghèo khó.Không ai có thể tưởng tượng rằng cậu ta sẽ làm ra chuyện như vậy.Sau khi sự việc đó xảy ra, một số giáo viên đã đến an ủi bà ấy, thay nhau cảm khái rằng nó chỉ đơn giản giống như một con ác quỷ.
Bản chất con người vốn là xấu xa, vì vậy khuyên bà ấy đừng quá để bụng mà chỉ cần dạy dỗ tốt những học sinh khác là được rồi.Nhưng Vương Vân Anh tự biết rằng việc mà Âu Tử Cường làm ra bản thân bà ấy cũng phải chịu trách nhiệm.Cậu ta cũng từng nhờ bà ấy giúp.Bị các bạn học khác bắt nạt, thì sẽ ôm tâm trạng gì đến cầu cứu cô giáo?Khi đó bản thân đã trả lời thế nào?Vương Vân Anh nghĩ lại.
bà ấy hình như đã nói tại sao các bạn chỉ bắt nạt em mà không phải người khác, hãy nghĩ xem bản thân em có vấn đề gì không? Em không vấn đề gì thì tại sao lại bị bắt nạt?Một lần khác, Âu Tử Cường nói rằng bài kiểm tra của cậu ta đã bị các bạn ngồi bàn đầu giật và xé nát nên cậu ta đã không hoàn thành bài tập về nhà.
Nhưng lúc đó bà ấy chỉ cảm thấy cậu ta đang bao biện vì không hoàn thành bài tập nên tìm lý do.
bà ấy căn bản không đi kiểm tra xem sự việc đúng sự thật hay không mà đã khắt khe nói rằng nếu không muốn làm thì không cần làm nữa.Có thể lúc đó bà ấy đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là giữa đám trẻ con cãi nhau mà thôi, không cần phải đem ra bàn tán.
Nếu để các giáo viên khác biết được, họ còn sẽ cho rằng đó là do bà ấy không đủ năng lực đứng lớp nên mới xảy ra chuyện như vậy.Khi đó bà ấy còn quá trẻ, chỉ tập trung muốn lập chút thành tích cho người khác xem.
Chỉ có những học sinh ưu tú mới đáng để ý tới, còn những chuyện này chỉ là rắc rối nhỏ, nên để bọn chúng tự giải quyết là được rồi.Vì vậy, bà ấy cũng không không thèm quản mấy chuyện này.Ngày đông hôm đó rất lạnh.
Khi Âu Tử Cường bị cảnh sát bắt đi, bà ấy nhìn bóng lưng cậu ta.Thời khắc ấy bà ấy bắt đầu hối hận vì nó chỉ là một đứa trẻ.Nếu cậu ta làm như vậy vì bị bạo lực học đường, thì bà ấy cũng là một phần của bạo lực bởi khi đó bà ấy là giáo viên mà lại giương mắt làm ngơ trước chuyện lớn như vậy.Nhiều năm vậy rồi nhưng Vương Vân Anh chưa bao giờ quên những gì bà ấy đã nói và làm khi đó.
Bà ấy vô cùng hối hận vì vậy đối với tất cả những thế hệ học sinh về sau bà ấy đều rất nghiêm khắc.
Bà ấy muốn ngăn chặn triệt để những chuyện như vậy tái diễn.Bây giờ bà ấy đã là một giáo viên tốt.Đúng vậy, một giáo viên tốt."Cô giáo Vương? Cô giáo Vương?" Âm thanh ở hiện tại đánh thức bà khỏi hồi ức.Vương Vân Anh nhếch nhếch khóe miệng, cố tỏ ra vui vẻ, nhưng điều này chỉ khiến sắc mặt bà ấy thêm cứng đờ.Biểu cảm này của Vương Vân Anh, đừng nói đến Triệu Lâm Uyên và Tần Kha, ngay cả hiệu trưởng Lý cũng đều nhìn ra được có điều gì đó không ổn.Hiệu trưởng Lý: "Vân Anh, có chuyện gì vậy? Tại sao cô lại có biểu cảm như vậy? Trong này có chuyện mà tôi không biết sao?"Vương Vân Anh giải thích: "Không, chỉ là hôm nay tôi cảm thấy không được khỏe."Hiệu trưởng Lý: "Vậy à, thế thì cô về nghỉ ngơi sớm đi.
Công việc ở trường nhiều vô kể, hiện tại hai đứa con của cô cũng đều đi học, áp lực cũng khá lớn.
Nếu đảm đương không xuể thì có thể đề bạt một người lên để cùng cô quản lý.
Tôi thấy tiểu Hổ cũng khá tốt đấy."Tiểu Hổ mà hiệu trưởng Lý nói là họ hàng xa của bà ấy, người đến cả chứng chỉ sư phạm cũng không có, các lớp học của anh ta thậm chí còn tồi tệ hơn.Vương Vân Anh cười: “Được, hiệu trưởng, vậy tôi dẫn hai vị này đi kiểm tra hồ sơ học sinh trước.”Nói xong bà ấy đi ra ngoài trước.Tần Kha đối với cách cư xử của nữ giáo viên với hiệu trưởng có chút kỳ quái.
Cô giáo kia tựa hồ cũng không quá tôn trọng hiệu trưởng.Tại sao vậy?Vương Vân Anh nhanh chóng đưa họ đến phòng lưu trữ ở tầng bốn và hỏi một cách công thức: "Cậu muốn kiểm tra hồ sơ của học sinh nào?"Tần Kha đang định nói, nhưng đã bị Triệu Lâm Uyên ngăn lại.Triệu Lâm Uyên: "Cô Vương, cô nghĩ chúng tôi đến đây để kiểm tra thông tin của ai?"Vương Vân Anh thở dài, gõ tên của Âu Tử Cường vào thanh tìm kiếm: "Hồ sơ của cậu ta đây.
Mấy năm nay đều sẽ có phóng viên, cảnh sát đến đây để điều tra thông tin của cậu ta.
Người cũng đã chết mười lăm năm rồi, bây giờ nghiên cứu lý do tại sao cậu ta lại giết người thì có ích gì, người chết cũng không thể sống lại được.”Âu Tử Cường? Người này là ai?Tần Kha có chút nghi hoặc.
Nhưng suy nghĩ một chút liền hiểu ra là tên của hung thủ trong vụ án giết người mười lăm năm trước.Triệu Lâm Uyên: "Các phóng viên và cảnh sát đến đều sẽ hỏi gì?"Vương Vân Anh: "Hỏi cái gì? Cái gì cũng hỏi.
Hỏi cậu ta học ở trường thế nào? Cậu ta có khuynh hướng bạo lực từ khi còn nhỏ, hay có phải tinh thần không được bình thường? Rồi hỏi những học sinh từng tiếp xúc với cậu ta cảm thấy thế nào sau khi biết chuyện này?"Triệu Lâm Uyên: "Cô đã trả lời như thế nào?"Vương Vân Anh trùng mắt xuống: "Chuyện như thế nào thì tôi trả lời như thế đó.
Đó là một đứa trẻ nhút nhát, không ai nghĩ đến nó sẽ làm một việc như vậy.
Cũng nhiều năm trôi qua như vậy rồi, những chuyện đó tôi gần như đã quên, cũng chẳng có gì để