Hôm nay trước khi ra ngoài, Tần Kha đã dùng hết phiếu giảm giá trong túi quà dành cho người mới rồi nhận được【Giám định sơ cấp】.【Giám định sơ cấp (Đã mở khóa)】 Bạn có thể sử dụng giám định trên bất kỳ người hoặc đồ vật nào.
Người hoặc vật sẽ hiển thị thông tin (giám định sơ cấp nên thông tin còn lộn xộn vì vậy người chơi cần đánh giá xem nó có hữu ích hay không).
Mỗi ngày có thể giám định ba lần, một trăm đồng vàng có thể được mở khóa hoàn toàn và không giới hạn số lần sau khi mở khóa.Sau khi có được kỹ thuật giám định, Tần Kha ngay lập tức xác định được một người đàn ông trung niên khả nghi đã xuất hiện bên cạnh cô vài lần trong vài ngày qua.【Hãy cẩn thận, đây là một tên trộm.
】Tần Kha: "..."Không phải chứ đại ca, cô đã nghèo như vậy rồi, không có cái gì đáng để trộm, đừng có lảng vảng trước mặt cô nữa!Để đánh tan ý nghĩ của tên trộm, lúc đi ngang qua gã, Tần Kha cố ý lớn tiếng tự độc thoại rằng hôm nay cô sẽ đến đồn cảnh sát.Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của gã, Tần Kha cảm thấy gã chắc đã từ bỏ ý định ăn cướp của cô.Người đi theo cô không phải gã.
Tần Kha cũng không cảm thấy vui vẻ gì khi loại trừ một người, bởi vì người thực sự nguy hiểm đang ở một nơi mà cô không thể nhìn thấy.Vì vậy, sau khi ra khỏi phòng, cô liền đến Cục điều tra hình sự và ngồi xổm trước mặt Triệu Lâm Uyên.
Những lời cô nói với Triệu Lâm Uyên có thể coi như có năm phần là giả, năm phần là thật.
Trong số tất cả những người cô gặp cho đến bây giờ, anh là người đáng tin nhất.Đi bộ chừng năm, sáu phút cũng đến nơi rồi.
Đây là khu ký túc xá của giáo viên ở đây, trước đây là ủy ban thôn, sau được xây lại làm khu ký túc xá cho giáo viên trường cấp hai thôn Đức.Tần Kha đi tới phòng thứ nhất lầu hai rồi gõ cửa.“Ai đấy?” Giọng của một phụ nữ từ bên trong vọng ra.Tần Kha không nói gì, tiếp tục gõ cửa.“Đến đây, đến ngay đây, đừng gõ nữa.”Rất nhanh, cửa bên trong mở ra.Tần Kha nhìn Vương Vân Anh sau cánh cửa rồi nở một nụ cười tiêu chuẩn lộ tám cái răng: “Cô Vương, xin chào.”Trên mặt Vương Vân Anh có chút kinh ngạc, hơn nữa Tần Kha còn tinh tế chú ý tới hốc mắt có chút sưng đỏ.
Vừa rồi khi ở trường không phải dáng vẻ như vậy, là về đến nhà rồi khóc sao?Tại sao lại khóc? Vì học sinh của bà ta vừa được cảnh sát nhắc đến sao? Hay là vì chuyện riêng tư?Vương Vân Anh: "Sao cô biết tôi ở đây? Cô tìm tôi có việc gì không?"Tần Kha cười hiền từ: “Cô Vương đừng căng thẳng.
Là vì có vài chuyện chưa rõ nên tôi muốn đến hỏi lại cô Vương một lần nữa.
Còn về địa chỉ của cô, tôi đã thấy nó trên cột những giáo viên nổi tiếng trong trường.
Cô Vương thực sự là một giáo viên ưu tú, trên đó có hai phần ba trang đều viết về cô."Vương Vân Anh không hề vì câu nói của Tần Kha mà thả lỏng, ngược lại càng lúc càng cau mày.Cảnh sát đến tìm bà ấy để làm gì?Quần chúng luôn có tâm lý sợ hãi những người như cảnh sát, mà Vương Vân Anh cũng không ngoại lệ.Tần Kha đến gặp Vương Vân Anh để làm gì? Như cô vừa nói, cô đến để trò chuyện một chút.Đối tượng thứ hai mà Tần Kha sử dụng kỹ thuật giám định được là Vương Vân Anh .【Cô giáo tội lỗi, trò chuyện với bà ấy nhiều hơn có thể bạn sẽ tìm thấy manh mối mới.】Tần Kha: “Tôi có thể vào không?”Vương Vân Anh: “...!Vâng, mời vào.”Tần Kha bước vào.
Nhà của Vương Vân Anh là một căn hộ tiêu chuẩn có hai phòng ngủ và một phòng khách.
Đồ đạc bên trong không nhiều nhưng được sắp xếp rất ngăn nắp.
Bà ấy chắc còn có một ngôi nhà riêng, đây có thể là nơi mà bình thường bà ấy nghỉ ngơi trong giờ nghỉ trưa hoặc khi không có tiết học.Vương Vân Anh: “Thật ngài quá, có chút sơ sài.
Mời uống nước.”Tần Kha: “Cám ơn.”Vương Vân Anh rót nước cho Tần Kha xong thì ngồi xuống.Tần Kha không nói vòng vo mà hỏi thẳng vào vấn đề: "Cô Vương, tôi không đi lòng vòng, tôi đến đây vì muốn biết nhiều thông tin hơn về học sinh Âu Tử Cường.”Triệu Lâm Uyên nói rằng vụ án đang trong quá trình điều tra và anh không thể nói cho cô biết nội dung chi tiết.
Vì vậy cô chỉ có thể phán đoán theo suy luận của mình.Trước đó, cảnh sát đã đến tòa nhà cũ để hỏi về tình các mối quan hệ tình cảm của Triệu Hiểu Lan, các dì cũng đã nói với cảnh sát về việc Triệu Hiểu Lan được bao nuôi.
Người đã giữ cô lại là Châu Phú Duy, người mà Triệu Lâm Uyên vừa loại trừ khỏi diện tình nghi.Vì nghi phạm đã bị cảnh sát loại trừ, nên nhất định không phải là anh ta.Nhưng thật trùng hợp, Châu Phú Duy này cũng là học sinh của trường cấp hai thôn Đức?Vậy kẻ sát nhân sẽ là người như thế nào?Vì manh mối do hệ thống đưa ra liên quan đến vụ việc học sinh cấp hai giết người mười lăm năm trước, Triệu Hiểu Lan chắc chắn đã đóng một vai trò quan trọng khi đó.Kẻ giết người đã chết, ai là người giết cô ta? Người nhà của các nạn nhân?Lúc đó Tần Kha ở nhà Triệu Hiểu Lan không phải đã chụp rất nhiều ảnh sao.
Sau khi trở về, cô đã xem những tấm ảnh kia rất lâu và phát hiện có chỗ không đúng.Phòng của Triệu Hiểu Lan rộng khoảng sáu mươi mét vuông với hai phòng ngủ và một phòng khách.Một phòng khách nhỏ, một phòng ngủ và một phòng để đồ lặt vặt, điều đáng chú ý là trong căn phòng này còn có một chiếc giường ngủ.Phòng để đồ không được trang trí quá nhiều, nhưng phòng khách cùng phòng ngủ lại khác, có lẽ là do đặc thù nghề nghiệp của Triệu Hiểu Lan.
Phòng khách và phòng ngủ đều được sơn một màu hồng nhạt, ngoài ra còn trang trí rất nhiều đèn ngủ cùng một số đồ trang trí gợi tình.Cũng giống như nhìn vào gương, những thứ phản chiếu trong gương đôi khi bị đảo ngược hoặc ngược lại.Phòng ngủ mà cô nghĩ thực ra không phải là phòng ngủ của Triệu Hiểu Lan, phòng để đồ mới thực sự là nơi cô ấy ngủ nghỉ.Mặc dù phòng ngủ có nhiều đồ và được trang trí rất ấm cúng nhưng đồ dùng cá nhân của cô ta cũng không nhiều.
Trên tủ đầu giường chỉ có ly nước và bao cao su, tủ đầu giường bên kia thậm chí còn không có gì.Nhưng phòng để đồ thì khác.
Tuy nhìn đồ đạc như chưa bao giờ được sắp xếp và dọn dẹp, nhưng những đồ dùng hàng ngày lại có thể thuận tay cầm lấy.Giống như một chiếc lược đặt ngay trước gương trang điểm với một vài sợi tóc trên đó.Sau khi xác định phòng để đồ là phòng ngủ của Triệu Hiểu Lan, Tần Kha mới chú ý tới căn phòng này nhiều hơn.
May thay, lúc đó phát hiện ra một tờ báo trong phòng để đồ, Tần Kha đã chụp rất nhiều ảnh của căn phòng.
Nếu không, dù muốn lẻn vào một lần nữa cũng không phải chuyện dễ dàng gì.Máy ảnh do hệ thống cung cấp có chức năng in ấn và phóng to thu nhỏ miễn phí.
Trong bức ảnh, Tần Kha lại phát hiện một thứ khác.Một bức thư cảm ơn đặt tuỳ ý ở trên bàn trang điểm, chắc là Triệu Hiểu Lan sau khi mở ra đọc xong thì để xuống.Ngày ký là vào đầu tháng mười.Nội dung đại khái của bức thư là cảm ơn cô Triệu Hiểu Lan đã giúp đỡ những đứa trẻ trong cô nhi viện nhiều năm như vậy, mọi người đều cảm ơn cô rất nhiều.
Ngoài ra còn đính kèm một vài bức ảnh của những đứa trẻ và nói rằng những đứa trẻ này rất vui khi được mặc quần áo mới mà Triệu Hiểu Lan quyên tặng.Sau đó là vài đoạn cảm ơn và khen ngợi sương sương là người tốt một đời bình an, cô ấy quan tâm đến những đứa trẻ nhiều như vậy, tốt bụng như vậy thì sau này sẽ được đền đáp.Trớ trêu thay, Triệu Hiểu Lan đã bị giết ngay sau khi nhận được bức thư, mà không có cái gọi là được đền đáp nào cả.Điều đáng nói là trong những bức ảnh đính kèm đều là những bé gái và những bé gái này chắc khoảng từ 5 đến 8 tuổi.Thật trùng hợp là nạn nhân năm đó cũng ở độ tuổi này.Là một người phụ nữ làm trong ngành dịch vụ, sống trong một ngôi nhà đơn sơ, hàng ngày phải đi phục vụ nhiều khách hàng, cuộc sống của Triệu Hiểu Lan tuy không thể nói là rất khó khăn nhưng cũng không mấy thoải mái.Trong hoàn cảnh như vậy, hàng tháng cô ta vẫn gửi rất nhiều tiền cho cô nhi viện, điều này rất kỳ lạ.
Chẳng lẽ trước đây cô ta đã