Lực lượng cảnh sát của Cục điều tra hình sự thành phố Quy Viễn rất hùng hậu.
Sau khi xác định được nghi phạm, mặc dù La Cao Lãng đã chuyển hành lý của anh ta đến nhiều nơi nhưng họ vẫn bắt giữ được anh ta trong vòng ba ngày.Sau khi nhìn thấy cảnh sát, La Cao Lãng không có nhiều phản kháng mà đi theo cảnh sát đến Cục Điều tra Hình sự.Trong tổ trọng án của Cục Điều tra Hình sự, Tạ Du đang nói chuyện với Triệu Lâm Uyên với một chiếc bánh mì trong miệng.Tạ Du: "Tôi đã đến trại trẻ mồ côi, tương tự với những gì chúng ta đoán.
Bắt đầu từ bốn năm trước, Triệu Hiểu Lan đến trại trẻ mồ côi Nhân Ái.
Lúc đó, cô ta đã tham gia một hoạt động tình nguyện và chịu trách nhiệm chăm sóc một bé gái năm tuổi.""Vậy là Triệu Hiểu Lan không tự nhiên đến đó, mà là công việc cô ta đang làm lúc đó yêu cầu nhân viên của công ty phải có kinh nghiệm tình nguyện.
Trưởng khoa nói rằng Triệu Hiểu Lan ban đầu không muốn nhận bé gái đó, mà đặc biệt yêu cầu có thể cho cô ấy chăm sóc một bé trai không.
Nhưng cô nhi viện có quá nhiều bé gái, vì vậy nó không thể đáp ứng yêu cầu của cô ta.”"Sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thái độ của Triệu Hiểu Lan đã thay đổi rất nhiều.
Sau khi kết thúc hoạt động tình nguyện, cô ta thường đến cô nhi viện để thăm những đứa trẻ đó và kể từ đó, hàng tháng cô ta đều gửi tiền cho cô nhi viện."Tạ Du nhấp một ngụm cà phê: “Tôi đã hỏi những người khác trong cô nhi viện.
Một nhân viên có quan hệ thân thiết với Triệu Hiểu Lan kể rằng Triệu Hiểu Lan từng nói rằng cô ta đến cô nhi viện để chuộc tội.
Khi còn nhỏ cô ta không hiểu chuyện, không biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói, vì lý do của bản thân mà cô ta đã gây ra bi kịch cho một bé gái."Vì vậy cô ta đến đây để chuộc lỗi, mong bé gái đó có thể tha thứ cho cô ta.""Cô ta cũng nói điều này với các nhân viên của cô nhi viện.
Cô ta nói rằng những sai lầm mà cô ta gây ra không bao giờ có thể bù đắp được.
Nhưng không biết một người vô ý phạm sai lầm, mất nhiều năm mới nhận ra mình sai, dùng mọi cách để cứu vãn sự hối hận, loại người này có đáng được tha thứ và an ủi không?"Tạ Du: "Nhân viên của cô nhi viện nói rằng biểu cảm khi cô ta nói chuyện rất buồn bã, vì vậy đã an ủi cô ta và nói rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, không có ai là chưa từng mắc lỗi cả, chỉ cần biết sửa đổi là được rồi."Tạ Du nhếch khóe môi giễu cợt: "Thật mới mẻ, chuộc tội cũng có thể tìm người thay thế.
Nếu muốn chuộc tội không phải nên tìm đến nạn nhân hoặc gia đình nạn nhân lúc đó mà chuộc sao?”“Tóm lại là vẫn không dám đối diện.
Bởi vì biết nếu mình thừa nhận tất cả lỗi lầm gây ra năm đó thì những người thân trong gia đình nạn nhân còn sống sẽ không tha thứ.
Vì vậy đã tìm một vài đứa trẻ cùng độ tuổi, chăm sóc chúng rồi tự an ủi bản thân rằng mình đang bù đắp, đang chuộc lỗi.”Tạ Du: “Có tác dụng gì sao, chuyện gì đến vẫn sẽ đến.”Sư Cao Vận và Tạ Du có quan điểm khác nhau.
Trên thực tế, rất nhiều lần cô ấy nghe không lọt tai những lời của Tạ Du.Sư Cao Vận: "Tạ Du, anh nói chuyện cay nghiệt quá rồi.
Bây giờ cô ấy cũng là người bị hại."Tạ Du thờ ơ nhìn đồng nghiệp của mình, cảm thán: “Tình cảm của con người rất mong manh, tôi chỉ là nói ra sự thật, như vậy có thể xem là cay nghiệt sao? Từ góc độ tâm lý học mà nói….”"Dừng lại." Sư Cao Vận ngắt lời anh ta: "Tôi không muốn nghe anh đọc những quan điểm tâm lý đấy nữa.
Anh giữ lại kiến thức tâm lý học ấy để nói chuyện với hung thủ đi."Tạ Du nhún vai: “Nếu cô không nghe thì thôi.”Sư Cao Vận đặt những thứ trong tay xuống: “Bộ phận kỹ thuật đã đưa ra kết quả so sánh, dấu vân tay của La Cao Lãng trùng khớp với dấu vân tay không đầy đủ được trích xuất từ cơ thể nạn nhân."Triệu Lâm Uyên và La Cao Lãng đang ngồi trong phòng thẩm vấn.La Cao Lãng, nam, 33 tuổi, đã kết hôn và có hai con, là quản lý cấp trung của một công ty, có điều kiện tài chính tốt.Thông thường, những người có gia đình trọn vẹn và tài chính tốt hơn sẽ có tỷ lệ tội phạm thấp hơn những người khác, bởi vì họ quan tâm đến gia đình và con cái của họ.Nhưng La Cao Lãng không nằm trong số đó.
Vợ anh ta có phản ứng rất thờ ơ trước việc anh ta bị bắt và thậm chí còn không đến đồn cảnh sát để gặp anh ta.La Cao Lãng dường như đã quen với điều này.Vợ anh ta đương nhiên sẽ không đến gặp anh ta.
Bởi khi cô ta đã muộn giờ đi chơi với mấy cậu trai bao bên ngoài rồi thì làm sao có thể lãng phí thời gian với anh ta.Ngu Triết đang nghe điện thoại, còn chưa kịp nói lời nào, đối phương đã cúp điện thoại.Anh ta đi đến bên cạnh Tạ Du, cả hai cùng nhau nhìn vào phòng thẩm vấn.Ngu Triết: "Gia đình này lạ thật đấy.
Vợ biết chồng bị bắt mà vẫn ra ngoài làm đẹp? Bố vợ gọi điện đến nói anh ta bị bắt thì cũng bị bắt rồi.
Ông ta sẽ để con gái mình làm thủ tục ly hôn càng sớm càng tốt.
Phản ứng này quả thực quá lạnh nhạt đi."Tạ Du: "Không có gì lạ, con trai đi ở rể đều như vậy thôi."Ngu Triết: "Đi ở rể thì cũng là con rể mà, nhiều năm như vậy, con cái cũng lớn như vậy rồi."Tạ Du cười nhạt một tiếng: "Con cái? Hai đứa bé kia tám chín phần chắc không phải là con của anh ta.""Hả?" Vẻ mặt Ngu Triết có hơi phức tạp: "Bị đổ vỏ à?"Tạ Du: "Tôi đã xem qua tài liệu về La Cao Lãng.
Năng lực làm việc của anh ta không tồi, bố vợ anh ta chắc vì xem trọng điểm này mới gả con gái của mình cho anh ta.
Dù sao thì cũng là con gái một nên không biết cách quản lý, vì vậy ông ta phải tìm một người kế vị có thể duy trì hoạt động của công ty.”“Vợ của La Cao Lãng không đẹp lắm và danh tiếng cũng không tốt, nhưng kết hôn với con gái của ông chủ có thể tiết kiệm được hai mươi năm phấn đấu rồi."Những người trong phòng thẩm vấn không biết những người bên ngoài đang nói những gì.La Cao Lãng giết người thì chính là hung thủ.
Nhưng ngồi trong căn phòng bức bách ngột ngạt này, khuôn mặt anh ta lộ rõ vẻ hoang mang của một người vô tội khi biết thế giới sắp bị hủy diệt.Triệu Lâm Uyên: "La Cao Lãng, nói cho tôi biết, anh đã giết người như thế nào?"La Cao Lãng: "Tôi không biết anh đang nói gì."Triệu Lâm Uyên đặt bằng chứng trước mặt La Cao Lãng.
Họ tìm thấy một con dao gọt trái cây trong vali của anh ta, bên trên vẫn còn sót lại một ít máu.
Sau khi kiểm tra thì phát hiện hoàn toàn ăn khớp với con dao đã giết chết Triệu Hiểu Lan.Con dao gọt trái cây đó là vũ khí giết người.Triệu Lâm Uyên lại lấy ra một vài bức ảnh và đặt chúng trước mặt anh ta.
Trên đó là những bức ảnh chụp Triệu Hiểu Lan trước khi cô ta bị giết và những bức ảnh thi thể của cô ta.Triệu Lâm Uyên: "Người này trông có quen không?"La Cao Lãng chỉ nhìn thoáng qua: "Tôi không quen."Triệu Lâm Uyên: "Không quen? Anh đã gọi cô ấy ba lần, anh thực sự không quen sao?”La Cao Lãng: "Tôi đi spa massage, chỉ cần hưởng thụ là được rồi, tại sao phải nhớ tới dáng vẻ của nữ nhân viên xoa bóp?""Các anh tìm tôi làm gì?" La Cao Lãng nói: "Tôi chỉ là đi massage, chuyện này không phạm pháp."Đừng hoảng sợ, La Cao Lãng thầm nghĩ, bọn họ chỉ là điều tra thông thường, anh ta xử lý hiện trường rất sạch sẽ, không để lại chút dấu vết gì.
Đối với con dao gọt trái cây mà họ tìm thấy, anh ta sẽ nói rằng Triệu Hiểu Lan người phụ nữ ấy mắc chứng cuồng dâm và bạo dâm.Điều họ không biết là anh ta không có động cơ giết người, chỉ là một khách hàng và một nhân viên massage.
Quan hệ nam nữ của Triệu Hiểu Lan hỗn loạn như vậy, anh ta chắc chắn không phải là nghi phạm duy nhất.
Chỉ cần anh ta không hoảng loạn rồi nói ra những lời không nên nói thì những cảnh sát này không có cách nào để bắt anh ta.Sẽ không có ai liên kết cái chết của Triệu Hiểu Lan với những gì đã xảy ra mười lăm năm trước, nó đã quá lâu rồi.Triệu Lâm Uyên tuyên bố: "Massage không vi phạm pháp luật, nhưng giết người là vi phạm pháp luật."La Cao Lãng lớn tiếng nói: "Ai giết người? Anh dựa vào đâu mà nói tôi giết người? Cảnh sát có thể vu khống buộc tội cho người khác sao? Tôi muốn mời luật sư!"Triệu Lâm Uyên: "Tất nhiên anh có thể thuê luật sư, nhưng điều đó sẽ không thay đổi được sự thật rằng anh đã giết người."La Cao Lãng: "Tôi giết người? Vậy anh nói cho tôi biết tại sao tôi lại phải giết người? Tôi và Triệu Hiểu Lan chỉ là quan hệ khách hàng bình thường, cô ta cũng không đắc tội với tôi, tôi với cô ta không thù không oán gì thế thì tại sao tôi phải giết người rồi ném vào két nước."Triệu Lâm Uyên: “La tiên sinh, từ đầu đến cuối tôi chưa đề cập đến vị trí cụ thể thi thể của Triệu Hiểu Lan.
Làm sao anh lại biết là ở trong két nước.”La Cao Lãng vẻ mặt đầy khinh thường: "Anh đang cố bắt bẻ ngôn từ của tôi sao? Tôi nói với anh là không thể nào! Chuyện này còn cần anh phải nói sao? Bên ngoài đều đã lan truyền khắp nơi rồi, vì vậy tôi không thể nghe từ lời của người khác nói sao?”Triệu Lâm Uyên: "Có thể."La Cao Lãng: "Tôi không có lý do gì để giết người, vì vậy các anh nhất định đã bắt nhầm người.
Hãy để tôi đi ngay bây giờ, nếu không tôi sẽ kiện các người!"Triệu Lâm Uyên: "Đương nhiên anh có lý do giết người, là để báo thù."La Cao Lãng giả vờ bình tĩnh, cười khinh bỉ: “Báo thù? Tôi nói rồi, tôi chỉ mới gặp cô ta vài lần, tôi muốn báo thù chuyện gì được?”Triệu Lâm Uyên lấy ra một tập hồ sơ, trong đó có thông tin chi tiết về vụ ánhọc sinh cấp hai giết người mười lăm năm trước.Triệu Lâm Uyên đẩy tập tài liệu trước mặt La Cao Lãng, mở nó ra một cách rất chu đáo."Mười lăm năm trước, cha mẹ ruột của anh đã gửi nuôi anh vào nhà của Tiết Vinh, một người dân thôn Đức, thị trấn Song Vân.
Hai vợ chồng họ vì lý do thể chất mà không thể tiếp tục sinh con.
Họ chỉ có một cô con gái duy nhất tên là Tiết Tiểu Đoá.""Nhà cha mẹ ruột của anh có mấy đứa con, họ đối với anh cũng không mấy quan tâm, cho nên mới định đem anh cho Tiết Vinh nhận làm con nuôi."Sắc mặt La Cao Lãng tái nhợt khi nhìn thấy thứ bên trong túi hồ sơ.Họ thực sự đã biết.Triệu Lâm Uyên: "Anh sống trong nhà của Tiết Vinh hơn một năm, nhưng một ngày nọ, mọi thứ thay đổi, Tiết Tiểu Đoá bị giết.
Thi thể cô bé được tìm thấy trên cánh đồng nhưng không còn một miếng thịt nào lành lặn.
Mẹ cô ấy không thể chịu nổi nên mấy năm sau đã qua đời, Tiết Vinh cũng tự sát, anh chỉ có thể trở về với gia đình ban đầu của mình.”Triệu Lâm Uyên nhìn La Cao Lãng bằng ánh mắt sắc bén: “Tôi nói đúng rồi chứ?”Bàn tay đặt trên đùi của La Cao Lãng đã nắm chặt thành quyền, nhưng anh ta vẫn không nói gì.Triệu Lâm Uyên: "Chúng tôi đã tìm thấy dấu vân tay của anh trên cơ thể của Triệu Hiểu Lan, là bằng chứng phạm tội rất chắc chắn."Hốc mắt của La Cao Lãng có hơi đỏ: "Nếu đã như vậy, tại sao phải thẩm vấn tôi làm gì? Sao không trực tiếp kết tội tôi đi."Triệu Lâm Uyên: "Chúng tôi chỉ không hiểu tại sao anh lại giết Triệu Hiểu Lan một cách tàn nhẫn như