"Kẹt kẹt.
.
."Cửa phòng ngủ được đẩy ra, để lộ khuôn mặt của chú Mason.Karen, người đang ngồi ở bàn làm việc đang đọc cuốn sách, ngẩng đầu lên: "Chú?""Karen, cháu đi ra một chút.""Vâng."Karen theo chú xuống cầu thang và tới tầng một.Đèn tầng một, chỉ bật một cái ở phía tây bắc, nơi đó là nơi đặt ghế sô pha và bàn trà.Dì Winnie lúc này đã ngồi ở chỗ đó, vừa lau hốc mắt ửng đỏ vừa rót cà phê."Dì ơi, dì làm sao vậy?" Karen tiến lên hỏi, "Không đáng để tức giận với loại người đó, thực sự.”Karen nghĩ rằng dì vẫn còn buồn vì việc của Parker vào ban ngày, nhưng bây giờ Parker có lẽ đã sám hối với Thương Đế, Alfred sẽ sớm trở lại sinh hoạt của mình.Chẳng qua loại chuyện này, Karen không muốn nói cho dì cùng Chris, để cho tên kia dùng một loại phương thức ngoài ý muốn rời đi là tốt rồi.Thật ra, Karen đã hiểu lầm.Dì Winnie sở dĩ đang lau nước mắt là bởi vì cô vừa bị anh trai thứ hai của mình, cũng chính là chú Mason khiển trách.Chú Mason trực tiếp quát với cô:Mary không nói cho ta biết, còn có thể hiểu được, có thể lý giải, cô ấy không phải họ Inmerais, cô ấy nhất định sẽ suy nghĩ thiên về Minna cùng Lunt hơn mọi người trong nhà.Ngươi thì sao, ngươi đã biết được, vì sao không chủ động nói cho ta biết?Chẳng lẽ ngươi đã quên mình đã rời khỏi nhà chồng và đổi họ về Inmerais sao?Chúng ta như vậy, có xứng đáng với anh trai đã chết không?Dưới một tiếng chất vấn của chú Mason, dì Winnie không cãi lại, chỉ lau nước mắt."Ngồi đi." Chú Mason chỉ vào ghế sô pha.Karen cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, liền ngồi xuống.Chú Mason cũng ngồi xuống, nhìn Karen, rất nghiêm túc hỏi:"Karen, cháu thành thật nói cho ta biết, cháu sẽ cùng tiểu thư Yonice đi Wien sao?"Karen sửng sốt một chút, nhưng vẫn gật đầu, nói: "Hẳn là sẽ.”"Cháu là tự nguyện sao? Ông có nói, là cháu tự nguyện.”"Ông nội nói không sai, là cháu tự nguyện, ông cũng đã hỏi ý kiến của cháu vài lần, cháu đều lựa chọn muốn đi Wien."Chú Mason nóng nảy, nói thẳng: "Đây là đạo lý gì, nơi này là nhà của cháu, Karen, nơi này là nhà của cháu, căn phòng này, phòng tang lễ này, nó đều là của cháu, cũng chỉ thuộc về cháu.Cháu ở lại, lại trưởng thành hơn.
.
.
Không, không cần phải chờ tới khi trưởng thành, là bây giờ.”Chú Mason nhìn về phía dì Winnie, dì Winnie lấy ra một tờ giấy vừa viết trước mặt."Karen, ta và dì của cháu sẽ đem toàn bộ cổ phần lui ra, bao gồm cả phần Mary kia, cái nhà này, sản nghiệp này, chính là của cháu."Karen cảm thấy mình dường như đã hiểu rốt cuộc là có chuyện gì, trong lòng có một dòng nước ấm chảy xuôi.Thật sự, đã quen với việc quá nhiều thân thích hoàn toàn xé rách da mặt khi đối diện với tiền bạc cùng lợi ích, loại thân thích có thể đứng trước mặt tiền bạc vẫn vững được bản tâm, quả nhiên là lông phượng lân giác.Karen đẩy tờ giấy