Trời vừa mới nắng được vài ngày, mưa lại tiến lại gần.Những ngày mưa mùa đông có thể được gọi là một hình phạt, ngươi đang ở bên ngoài nhà, những hạt mưa sẽ chui vào khe hở quần áo của ngươi, ngươi đang ở trong phòng, hơi nước lạnh thấm vào bên trong có thể khiến cho ngươi có ảo giác bản thân đã sớm nằm trong quan tài lạnh lẽo.Karen ngồi ở cửa phòng khách, trong tay cầm một quyển sách và đang lật xem, đây là một quyển sách mà Yonice đã tặng cho hắn, quyển sách có tên là "Nhật Ký Cuồng Tưởng".Tác giả quyên sách này là "Robert", và nhân vật chính cũng được gọi là Robert.Robert trong sách là một người có đam mê bại lộ da thịt, rất thích vào thời điểm ban đêm lỏa thể chạy ra ngoài, chính là cái loại không mảnh vải che thân, bởi vì tác giả đã nhiều lần đề cập đến nhân vật chính cảm thấy dưới háng lắc lư khiến hai bên đùi có một loại cảm giác đang chịu "roi hình";Câu chuyện được chia sẽ bằng hình thức của một cuốn nhật ký, ghi lại những câu chuyện ngớ ngẩn và kỳ lạ mà nhân vật chính đã trải qua trong nhiều ngày, khi nhân vật chính lỏa thể chạy ra ngoài vào ban đêm.Ví dụ, một ngày nọ, khi hắn chạy qua một quầy hàng chợ đêm, hắn thấy một cặp vợ chồng già đang đặt đầu của họ trong nồi để nấu ăn, trong nồi bốc lên từng đợt sôi sục, trong lúc đó đồng thời truyền đến giọng nói của hai vợ chồng già, mời gọi hắn tiến vào để nếm thử hương vị mới của quầy hàng bọn họ.Một ngày nọ, hắn chạy qua một cây cầu nhỏ vào ban đêm, phía tây của cây cầu nhỏ là dung nham, phía đông là mặt sông đóng băng;Một ngày nọ, khi hắn chạy ra ngoài vào ban đêm và ngang qua một bưu điện, nhìn thấy một nhóm người đưa thư đang điên nhét từng đống thư vào miệng mình, bụng từng người một ưỡn ra, giống như một ngọn đồi nhỏ, sau đó dưới sự nỗ lực của các nhân viên bưu điện khác ở bên cạnh, buộc phải nhét từng người đưa thư vào hộp thư..
.
.
.
.
.Ngày cuối cùng bên trong quyển nhật ký này là,Robert chạy đêm gặp không ít người đi bộ ven đường vào buổi tối, sau đó những người đi đường nhìn thấy hắn [email protected] truồng, cả đám phát ra tiếng thét chói tai, ngượng ngùng vội vàng c ởi quần áo trên người mình, giống như mặc quần áo ở bên ngoài mới là một chuyện cực kỳ phi đạo đức lại cực kỳ không văn minh, mặc quần áo mới cần lén lút trốn tránh không thấy ánh sáng.Câu chuyện mỗi ngày này, chính là kết thúc của quyển sách này:Sau ngày hôm đó, ta đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa gì nữa, cũng không biết là việc chạy đêm trở nên nhàm chán, hay là việc [email protected] truồng ở bên ngoài trở nên không có ý nghĩa.Khi Karen lần đầu tiên đọc