Lý Nhã Thu rời khỏi nhà trong đêm giao thừa.
Khi đó cô ta còn khăng khăng phải ở bên tên đàn ông đã có vợ kia, rồi bị vợ của tên đàn ông đó phát hiện.
Tên đàn ông ấy với người vợ hợp phát đã lửa tình cháy lên tận đầu từ lâu rồi, chuyện này biến thành ngọn rơm cuối cùng phá hỏng cuộc hôn nhân của bọn họ.
Sau khi hai người ly hôn, Lý Nhã Thu trở thành vợ danh chính ngôn thuận của tên đàn ông ấy, trải qua tháng ngày ân ái vô cùng.
Tên đó ngọt miệng, lãng mạn, những niềm vui bất ngờ mà Tạ Thanh Trình không thể cho cô ta, cô ta đều nhận được hết từ tên đàn ông này.
Cô ta cũng thực lòng rất yêu gã ta, lúc gã ta nghèo túng nhất còn bán hết những món trang sức đáng giá của mình lấy tiền để duy trì việc làm ăn mạo hiểm của gã.
Căn nhà nhỏ của họ ngày càng phát đạt, cuộc sống cũng ngày càng hạnh phúc.
Mãi cho tới một ngày—— Có một cô gái trẻ tuổi khác xuất hiện.
Chồng mình đã để ý tới cô gái kia từ lúc nào, chẳng thể biết rõ, cô ta vô tình bắt gặp chồng mình ôm cô nàng xinh đẹp như hoa kia vào lồng ngực rộng lớn lúc đang làm đẹp ở thẩm mĩ viện.
Lý Nhã Thu muốn nghĩ tất cả những chuyện này theo chiều hướng tốt, biết đâu là công việc của gã ta yêu cầu thì sao? Dù sao giờ gã ta cũng đang làm việc ở công ty người mẫu mà, chắc là...
Cô ta còn chưa nghĩ xong, tất cả những suy nghĩ đang chìm trong bóng tối của cô ta đều ầm ầm sụp đổ ngay trong khoảnh khắc trông thấy gã đàn ông ấy mỉm cười vuốt ve mặt cô gái kia, thấp giọng bảo: "Ngực phải lớn hơn một chút nữa, anh cảm thấy như vậy em mới hoàn mỹ hơn."
Lúc Lý Nhã Thu ly hôn với Tạ Thanh Trình, từng nói tình yêu là không màng hết thảy, là có thể hi sinh cả trách nhiệm, đạo đức, và toàn bộ mọi thứ.
Sau đó cô ta trông thấy tình yêu không có trách nhiệm, sau khi hoa tàn rồi, sẽ kết thành quả xấu.
Đêm giao thừa, cô gái kia tới tận cửa làm loạn, mang theo cả cái thai còn đang mang.
Lý Nhã Thu là thể chất vô sinh, cô ta bị đâm đau đớn quá mức, xảy ra xích mích với cô nàng ấy.
Người chồng từng yêu chiều cô ta, nói cô ta là người duy nhất gã yêu, vì bảo vệ cô gái kia và thứ nghiệt chủng trong bụng cô nàng ấy, không cho cô ta vung tay đánh người.
Cô ta không chịu nổi nhục nhã và đau đớn, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi căn nhà kia.
Trên đường sắt cao tốc, cô ta chẳng biết đi nơi nào.
Cha mẹ cô ta đều đã khuất, bạn thân hồi xưa lại vì cô ta kiêu căng ngạo mạn sau khi trở thành phu nhân nhà giàu mà đã dần làm lơ việc liên lạc với cô ta.
Trong lúc này, cô ta chợt nhớ Tạ Thanh Trình vô nhường.
Vé tàu cao tốc không mua được vào dịp Tết, giờ cô ta đang ở phố Hàng, cách Hỗ Châu cũng chẳng xa.
Cô ta dứt khoát đốt tiền mạnh tay, gọi xe quay về hẻm Mạch Vũ.
Tài xế thấy cô ta như thế, trên đường không nhịn nổi hỏi cô ta: "Mỹ nữ, sao cô lại thế này, giờ là đêm 30 rồi, chồng cô đối xử với cô không tốt hả?"
"Hay là tôi đưa cô đi báo công an nhé?"
Lý Nhã Thu ngơ ngác nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa xe.
Rất nhiều năm trước, cô ta hơn hai mươi tuổi từng oán giận ngồi trên taxi: "Haiz, chồng tôi chẳng biết lãng mạn gì cả, nay là Valentine, ảnh cũng chẳng biết tặng hoa mua quà gì cho tôi cả..."
Tài xế chỉ cười: "Cô gái à, hoa này hoa nọ, có quan trọng tới thế à, đối xử tốt với cô chẳng phải là được rồi sao."
"Nhưng mà tới hoa ảnh còn chẳng tặng tôi, thế mà tính là đối xử rất tốt với tôi hả?"
Tài xế nhìn đồ mua sắm túi lớn túi nhỏ đặt trên đùi cô ta, lắc đầu, không nói gì.
Lý Nhã Thu như tới giờ mới hiểu ra, hành động khi đó của tài xế rốt cuộc có ẩn ý gì.
Tạ Thanh Trình không nhớ rõ ngày kỉ niệm gì đó, lễ này lễ nọ, anh quá bận rộn, lại không thích mấy món đồ ngọt ngấy quá mức này.
Nhưng thẻ lương của Tạ Thanh Trình luôn giao cho cô ta, chi tiêu của anh đều để cô ta nắm rõ, mà cô ta muốn mua gì, muốn dùng thế nào, anh cũng chưa từng nhắc tới dù chỉ một chữ nào.
Thật ra cô ta có thể dùng tiền mà anh cho cô ta, mua rất nhiều rất nhiều hoa tươi.
"Mỹ nữ?"
Dường như đã cách mấy kiếp, Lý Nhã Thu ôm mặt trên taxi, bật khóc thất thanh.
Cô ta nói: "Chồng cũ...!Chồng cũ của tôi là người rất tốt, vô cùng hiền lành lại còn trách nhiệm, đối xử tốt với người khác, đối xử với tôi lại càng tốt hơn...!Nhưng mà tôi...!Tôi..."
Khó lắm mới bình tĩnh lại nhờ sự an ủi của tài xế, Lý Nhã Thu nhìn vết bầm xanh tím trên mặt mình, lau nước mắt, cố gắng trang điểm che giấu vết thương cho bản thân.
Cô ta biết bản thân quay lại nhất định sẽ phải nhận sự nhìn nhận khác lạ, kì quái, cùng cả xem thường nữa.
Cô ta vốn định lén đi gõ cửa nhà Tạ Thanh Trình, xin anh cho cô ta ở lại một đêm mà thôi.
Nhưng Lý Nhã Thu không ngờ đến hẻm Mạch Vũ lại có một bàn tiệc dài.
Sự bối rối của cô ta, cũng thành sự khó xử của anh.
Cứ thế, trong sự vui vẻ náo nhiệt của đêm 30, chợt biến thành sự im lặng kéo dài, xấu hổ trầm mặc.
Trong nhà.
Tạ Thanh Trình ngồi riêng với Lý Nhã Thu.
Hai người nói chuyện, những người khác cũng chẳng tiện bước vào.
"Uống chút nước ấm đi." Rất lâu sau, Tạ Thanh Trình mở miệng.
Anh đứng dậy rót nước cho cô ta, rồi đưa cho cô ta.
Nước vẫn là nước ấm, cốc lại chẳng còn là chiếc cốc mà cô ta dùng trước kia nữa.
Cô ta cầm chiếc cốc giấy dùng một lần để mời khách kia, ngơ ngẩn, lại rơi xuống một hàng nước mắt.
Tạ Thanh Trình nhường sô pha cho cô ta ngồi, bản thân ngồi trên ghế cứng, giữa ghế dựa với cô ta có một khoảng cách rất lịch sự, anh hỏi cô ta: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Lý Nhã Thu lắc đầu, không ngừng lau nước mắt, sau hồi lâu mới bảo: "Anh Tạ, thật ngại quá, tôi không biết tình hình hôm nay lại thế, tôi không định khiến anh khó xử..."
"...!Không sao." Tạ Thanh Trình đáp.
Người kiểu như anh là thế, anh có quan niệm giới tính rất lạc hậu, anh cho rằng nữ giới ắt sẽ yếu đuối, hơn nữa còn cho rằng mấy cô gái không thể làm thế này, không được làm thế kia, có rất nhiều quan niệm phong kiến.
Nhưng đồng thời anh cũng là người vì chủ nghĩa đàn ông của anh, gần như chẳng so đo gì với nữ giới cả.
Mà Lý Nhã Thu vẫn luôn là người theo chủ nghĩa nữ giới lý tưởng vô cùng, thích phim thần tượng, thích mơ mộng hão huyền, về mặt tình cảm đúng là chẳng có giới hạn, nhưng ngoại trừ những mặt này ra, người như cô ta có tâm địa cũng chẳng phải xấu, thậm chí về phương diện nào đó còn hiền lành nhẹ dạ vô cùng, nếu không khi xưa Tạ Thanh Trình cũng chẳng kết hôn với cô ta.
Chỉ là vì xưa nay cô ta thích lãng mạn, sẽ mơ mộng nhắc tới mấy thứ không đâu, mà Tạ Thanh Trình khi xưa không thỏa mãn được mong muốn của cô ta, cô ta luôn không nhịn nổi lại cãi vã với anh.
Khi ấy Tạ Thanh Trình đã quen không phản bác, mặc kệ cô ta có nói lí lẽ hay không, cứ cho cô ta làm ầm lên là được.
Anh sẽ không tùy tiện cãi nhau với một người phụ nữ, nhất là đấy còn là vợ của mình.
Có lẽ cũng vì sự nhường nhịn này của anh, đã dung túng cho ham muốn tham không có đáy sâu trong lòng Lý Nhã Thu.
Trong tiềm thức cô ta như cảm thấy cho dù cô ta có làm gì đi nữa, Tạ Thanh Trình vẫn sẽ hiểu cho cô ta, sẽ không cãi lại cô ta.
Nhưng đương nhiên Tạ Thanh Trình sẽ không cho phép cô ta ăn cây táo rào cây sung.
Hai người tới nước gương vỡ tan tành, sau khi lấy giấy chứng nhận li hôn, cũng chẳng liên lạc nữa.
Mãi cho tới giờ khắc này cô ta đột nhiên xuất hiện, mặt mang vết thương, giàn giụa nước mắt.
Cô ta kể ngọn nguồn mọi chuyện, nói hết toàn bộ cho Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình nhìn cô ta, sau hồi lâu trầm mặc mới hỏi: "Vậy sau này cô định làm thế nào."
"Tôi...!Tôi cũng chưa biết...!Tôi thật sự chẳng có nơi nào để đi, Tết nhất rồi, lòng tôi khó chịu lắm..."
"...!Tôi có thể hiểu."
Lý Nhã Thu lại