Lý Nhã Thu ban đầu còn chưa nhận ra thanh niên này, dù sao Hạ Dư đã khác cậu học sinh trung học mà cô ta tiếp đãi khi đó nhiều lắm rồi, một lát sau mới đột nhiên nhận ra: "A, là em à?"
Trên mặt cô ta dù sao cũng mang chút xấu hổ.
Hạ Dư lại chẳng hề xấu hổ, mỉm cười: "Dì Lý, là cháu ạ, chào dì."
"..." Miệng lưỡi thằng nhóc này quá sắc bén, tầm tuổi của Lý Nhã Thu, cùng lắm cũng chỉ gọi một tiếng chị thôi.
Nhưng cậu lại gọi cô ta là dì, như thể đang nhắc nhở cô ta điều gì đó.
Lý Nhã Thu: "Em, em lớn thế này rồi nhỉ.
Năm ấy chị gặp em, em vẫn còn là một cậu bé..."
Hạ Dư vẫn cười nhạt chẳng đáp lời.
Lý Nhã Thu: "Chúng ta cũng nhiều năm không gặp rồi ha."
Hạ Dư: "Lâu lắm rồi."
Lý Nhã Thu đối diện với cậu trai này một lát, cô ta là người rất tinh tế trong chuyện tình cảm, lập tức cảm thấy ánh mắt Hạ Dư nhìn cô ta có gì đó không đúng.
Cảm giác này...!Nên nói như thế nào nhỉ?
Thậm chí còn hơi quen mắt.
Cô ta ngẫm nghĩ, nhớ ra—— Thế mà hình như có mấy phần tương tự như cô gái trẻ tuổi tới cửa làm loạn kia.
Lý Nhã Thu nhận ra cảm giác này, bỗng hơi sửng sốt.
Cô ta không biết vì sao nam sinh này lại phải dùng ánh mắt như thế để nhìn cô ta.
"Em...!Tối nay em không ăn Tết cùng với cha mẹ em hả?" Cô ta có hơi do dự, thử dò hỏi cậu.
Hạ Dư trả lời đơn giản lạ thường: "Không ăn cùng.
Cháu ở cùng với anh Tạ."
"Nhưng mà..." Lý Nhã Thu còn muốn hỏi thêm gì nữa, Tạ Thanh Trình đã cắt ngang cô ta.
Tạ Thanh Trình: "Cô đi với tôi."
Lý Nhã Thu đành coi như thôi, Tạ Thanh Trình liếc mắt qua, nhìn chằm chằm Hạ Dư mấy giây để cảnh cáo, sau đó đi qua chỗ Tạ Tuyết.
Tuy Tạ Tuyết hận Lý Nhã Thu muốn chết, nhưng cô cũng giống Tạ Thanh Trình, đều không phải người sẽ đạp một chân lên kẻ khác khi người ta gặp nạn.
Biết Lý Nhã Thu bị tên tra nam chó chết kia đánh, khóe miệng cũng sưng lên, còn có một chiếc răng bị lung lay, cô rốt cuộc vẫn đồng ý đưa Lý Nhã Thu tới khách sạn gần đó, chăm sóc cô ta hai hôm.
Sắp xếp xong xuôi hết thảy, Tạ Thanh Trình ngồi một mình trong nhà hút thuốc.
Không ai vào làm phiền anh thêm nữa, dì Lê rất hiểu chuyện, Hạ Dư cũng bị mấy bác gái ông chú gọi đi nói chuyện phiếm.
Nhóm người bên ngoài dịu dàng mà ồn ào, cố gắng hết sức coi như là khi nãy họ chẳng trông thấy gì, cố hết sức để mang lại chút bình yên cho anh.
Tới đêm khuya, bầu trời lại bắt đầu có tuyết bay, dần dần tới cửa sổ cũng phủ lớp sương mờ mờ, chỉ có mỗi song cửa sổ màu đỏ dán vào cửa sổ thủy tinh là nhìn rõ ràng.
Ánh mắt Tạ Thanh Trình cũng mông lung như lớp sương mù, ngón tay thon dài của anh dập tắt điếu thuốc cuối cùng, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.
Trong phòng rất bức bối, anh lại hút nhiều thuốc, còn uống chút rượu, trạng thái tinh thần cũng tệ hết sức, tốn bao lâu mới mơ màng ngủ thiếp đi được.
Khoảng lúc truyền hình bắt đầy phát "Đêm nay khó quên*", cửa phòng mở ra.
(*Đêm nay khó quên: tui thấy nó tương tự "Gặp nhau cuối năm" của mình.)
Trong lúc mơ màng anh tưởng rằng Tạ Tuyết đã quay về, mãi cho tới khi người kia đi qua rèm bên cạnh, tới bên giường anh, anh mới nhận ra hóa ra đó là Hạ Dư.
Tạ Thanh Trình nằm trên giường, cũng chẳng muốn nói chuyện, chỉ hơi hé đôi mắt đào hoa, lạnh nhạt nhìn cậu, ánh mắt trống rỗng.
Anh không nổi giận trước mặt Lý Nhã Thu, nhưng anh thật sự đã cảm thấy—— Nhục nhã vô cùng.
Mất mặt hết sức.
Có lẽ bản thân Lý Nhã Thu không cảm thấy gì nhiều, bởi vì cô ta phản bội anh, cô ta quay về khóc lóc kể lể với anh trước mặt biết bao nhiêu người như thế, Tạ Thanh Trình cảm thấy vết sẹo của mình bị vén lên để lộ ra ngoài, khiến cho mọi người trông thấy.
Trong đó cũng bao gồm cả Hạ Dư.
Anh cảm thấy bản thân quá thất bại, tới vợ của mình còn chẳng thể giữ nổi, chuyện này dù có đổi thành bất cứ người đàn ông trưởng thành nào khác cũng quá mức tổn thương, vết thương ấy qua biết bao nhiêu năm, anh cho rằng sẽ không chảy máu thêm nữa.
Nhưng cô ta lại tới, chắc chắn sẽ lại khiến phần thịt trong ấy bị thối rữa.
Đau.
Trong bóng đêm, người đàn ông lặng lẽ đối diện với cậu trai.
Trôi qua rất lâu, Tạ Thanh Trình khàn khàn nói: "Cậu về đi.
Trò vui cũng xem xong rồi đấy."
Hạ Dư bảo: "Tạ Thanh Trình, anh hoàn toàn có thể đuổi cô ta cút đi cơ mà."
"Cô ấy là vợ cũ của tôi."
"Là vợ cũ mà thôi."
Tạ Thanh Trình phiền lòng, nhắm mắt lại, anh vốn đã có hơi choáng váng, thuốc lá cùng với rượu quá liều khiến ý thức anh chuyển động vô cùng chậm chạp.
Anh nói: "Đừng có xen vào chuyện của người khác, cậu đi đi."
Rõ ràng sau chuyện ở studio, Hạ Dư ít nhất đã định khôi phục lại sự tôn trọng dành cho Tạ Thanh Trình.
Nhưng trong đêm nay lại thay đổi, như thể trong chớp mắt cậu trông thấy Lý Nhã Thu, mấy thứ "bình thản" gì đó, "khoan dung" này nọ, "thân thiện với đồng loại" gì kia mà ban đầu cậu vốn nghĩ tới, đều mẹ nó tan thành mây khói hết.
Trong lòng cậu như dâng lên một tầng dung nham nóng chảy sôi sùng sục, híp mắt lại: "Tạ Thanh Trình, em hỏi anh, vì sao khi nãy anh lại nói chuyện với cô ta khách sáo như thế? Không phải anh thật sự định tha thứ cho cô ta, rồi lại quay về với cô ta như trước đây đấy chứ? Vậy thì anh không có giới hạn tới mức nào vậy hả, cho dù là ai đi chăng nữa cũng có thể bội tình bạc nghĩa với anh được, anh——"
"Tôi mẹ nó định quay về với cô ấy lúc nào hả?" Tạ Thanh Trình nổi giận, bỗng dưng bật dậy khỏi giường, trong bóng tối lờ mờ, đỉnh đầu có một sợi tóc rối, mở to đôi mắt nhẫn nhục nhìn chằm chằm vào cậu đầy hung dữ, "Tôi định tha thứ cho cô ấy lúc nào? Nhưng cô ấy là phụ nữ! Lại còn là vợ cũ của tôi nữa! Cậu muốn tôi đối xử với cô ấy như thế nào hả? Cậu muốn tôi đuổi cô ấy ra đường ngay vào đêm giao thừa trời đông giá rét à? Tôi là đàn ông đấy cậu có hiểu chưa? Tôi mẹ nó không thể so đo với một người phụ nữ tới thế được! Tôi không làm nổi!"
"Chuyện này vốn không liên quan tới đàn ông đàn ang cái gì hết, chuyện gì chẳng phải nói đúng sai, người từng phản bội mình vẫn chưa rút gân uống máu cũng đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Huống chi cô ta khi ấy còn vụng trộm——"
Tạ Thanh Trình không nhịn nổi nữa.
Anh biết lúc Hạ Dư ở ngoài cửa đã nghe hết ngọn nguồn mọi chuyện rõ ràng cả rồi.
Từng ấy năm tới nay, anh chưa bao giờ chịu nhắc tới chuyện vì sao bản thân lại ly hôn với Lý Nhã Thu, chỉ nói là tình cảm phai nhạt rồi, chẳng có người đàn ông nào chịu thừa nhận vợ mình lại cặp kè với người khác được cả, đây không phải vấn đề đúng sai, đây là chuyện xấu hổ tới mức nào cơ chứ?
Hốc mắt Tạ Thanh Trình đỏ bừng như sắp nhỏ máu, anh oán hận cùng cực nói: "Cậu cảm thấy biết được mấy chuyện này thú vị lắm chứ gì?"
"..."
"Cậu câm mồm lại cho tôi đi Hạ Dư.
Cậu thì biết cái gì?"
"Tôi cho rằng tôi cũng chẳng tệ bạc tới mức như vậy chứ? Hửm? Khi đó tôi đối xử với cô ấy cũng đủ tốt rồi, cô ấy muốn làm gì thì làm đó, muốn thế nào đi nữa tôi cũng cố gắng giúp cô ấy, chẳng lẽ cô ấy vụng trộm lại là lỗi của tôi à?!"
Sắc mặt Hạ Dư cũng rất khó nhìn: "Ý của em không phải như thế."
Nhưng Tạ Thanh Trình hình như chẳng bình tĩnh tới vậy, thuốc lá lẫn rượu làm hao mòn, kích thích tinh thần, kèm theo cả việc chất vấn của Hạ Dư khiến anh không thể khống chế bản thân ngay lập tức được, trở nên hung dữ vô cùng.
Giờ Hạ Dư biết anh cũng mắc chứng Ebola thần kinh, chỉ là nhẫn nhịn rất tốt, trông thấy anh vì chuyện của Lý Nhã Thu mà mất khống chế thành ra thế này, không khỏi càng thêm hụt hẫng.
Cậu cảm thấy trong lòng có loại thù hận cùng khó chịu càng lúc càng nồng đậm, ánh mắt cũng hơi bị hun đỏ lên: "Nhưng mà Tạ Thanh Trình à, một người phụ nữ hèn hạ như thế còn có thể kích thích anh thành ra thế này, anh thật sự không nên như vậy."
"Cậu đừng có nói mấy lời khó nghe như thế trước mặt tôi, chuyện của cô ấy cậu cũng đâu có hiểu rõ toàn bộ, hơn nữa dù sao cô ấy cũng là vợ cũ của tôi cậu đã hiểu chưa?"
Hạ Dư bình tĩnh nhìn anh: "Anh nói thế rồi, chứng tỏ anh vẫn còn để ý cô ta."
"Mẹ nó tôi để ý cái quỷ ấy!" Tạ Thanh Trình giận tới mức bắt đầu phát run lên, anh cũng ý thức được bản thân không thể tiếp tục bùng nổ như thế nữa, nhưng sự nhục nhã quá mức vẫn khiến anh không thể kết thúc việc cãi vã với Hạ Dư được.
Đúng, anh không cãi nhau với Lý Nhã Thu.
Nhưng hiện tại đổi thành Hạ Dư đứng trước mặt anh, anh lại muốn mắng, muốn xả hết ra ngoài, anh thậm chí còn muốn túm lấy đế đèn bên cạnh đập qua đuổi Hạ Dư cút đi.
Có lẽ giờ khắc này, anh cũng là thương long bất chợt bị thương, anh cuộn tròn chữa thương trong hang động của anh, cũng không muốn có bất cứ đồng loại nào xâm chiếm lãnh địa của anh vào lúc này cả.
Bởi vì cả hai đều là phái mạnh, ai mà biết liệu Hạ Dư có thể dùng răng nanh cắn xuyên qua chiếc cổ này, giết chết mạng sống này hay không?
Anh nghĩ như thế, cũng làm như vậy thật.
"Bốp!" một tiếng, đèn đập qua, vang một tiếng lớn làm người ta hãi hùng khiếp vía.
Hạ Dư đột nhiên chẳng chút phòng bị, bên trán bị góc nhọn của đế đèn quẹt trúng, góc nhọn kia tựa như lưỡi dao chợt cắt rách da thịt cậu, dòng máu ấm áp lập tức chảy xuống theo miệng vết thương của cậu.
"..." Thiếu niên trầm mặc hồi lâu, nâng tay lên, chạm nhẹ vào vết thương của mình, vuốt lên vệt máu trong bóng đêm, xoa nhẹ giữa các ngón tay, cậu lẳng lặng nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của mình.
Tạ Thanh Trình: "Cút."
"Cút ra ngoài."
Thiếu niên nhìn máu trong tay, hồi lâu sau, khẽ nở nụ cười, lúc nâng mắt lên lần nữa, đáy mắt nhuộm chút ánh đỏ khác thường.
"Tạ Thanh Trình..." Cậu thở dài, "Sao anh lại không chịu để cho em đối xử tốt với anh một chút cơ chứ?"
"Giờ mới chỉ qua có vài ngày thôi mà, anh lại cứ đối xử với em như thế."
Cậu bước từng bước tới gần giường Tạ Thanh Trình, sau đó nhìn anh từ trên cao xuống.
Hạ Dư cảm thấy mình cũng muốn phát bệnh rồi, trái tim cậu bực bội, phiền muộn, đau đớn nói không nên lời, bao tình cảm này đan xen quấn vào nhau, lại khiến cậu chết lặng, tàn bạo, khát máu.
"Sau này anh tính ở bên cạnh em như thế hay sao, Tạ Thanh Trình?"
"..."
"Người phụ nữ kia, chẳng qua cô ta cũng chỉ là kẻ phản bội đáng xấu hổ, là kẻ vụng trộm mà thôi, có băm thây thành vạn đoạn cũng chẳng có gì đáng thương tiếc, nhưng em là đồng loại của anh.
Sao anh có thể làm tổn thương em chỉ vì cô ta như vậy cơ chứ."
"Tôi không vì cô ấy——"
Nhưng giờ phút này giữa kẻ điên với kẻ điên quả thật không thể nào nói chuyện được.
Họ tựa như mỗi người mỗi tần số bộc phát cảm xúc của mình ra, nhưng giờ lý trí cậu đúng là ít hơn hẳn Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình biết khi nào nên thu khi nào nên thả, giới hạn xả giận là tới đâu, chỉ cần chạm tới là sẽ khống chế đè nén kịp thời.
Nhưng Hạ Dư thì không như thế.
Hạ Dư chỉ là chú rồng non, cậu không hiểu rõ cách điều chỉnh, cậu trông như nhẫn nhịn ổn định hơn hẳn, nhưng ánh sáng nơi đáy mắt lại càng mơ hồ hơn.
Cậu bỗng nâng bàn tay dính máu lên, vuốt tóc mái rủ trên trán Tạ Thanh Trình, ngón cái vuốt ngược mấy sợi tóc rối ấy lên trên.
Chỉ tự nhẹ giọng nói phần mình: "Nhưng anh đối xử tốt với cô ta như thế thì cũng có ích gì nào?"
"Cô ta vẫn chỉ coi anh như lốp dự phòng, coi anh như trạm thu phế liệu."
"Cô ta không coi trọng anh, Tạ Thanh Trình."
"Cô ta không hề yêu anh."
"Tôi mẹ nó còn cần cậu nhắc à!" Tạ Thanh Trình giận tím mặt, lúc này anh đã đứng dậy xuống giường muốn đuổi người đi, "Tôi nói cho cậu biết Hạ Dư, cậu chỉ là một thằng nhãi ranh thôi, cậu chẳng hiểu được chuyện gì hết cả! Đúng, tôi không được cô ấy coi trọng, tôi làm không tốt đấy có được chưa? Tôi đáng bị ly hôn, đáng bị mấy người chế giễu, đáng——"
Anh không thể nói xong câu này.
Bởi vì Hạ Dư đè tay anh lại, bắt chéo hai tay anh ra sau lưng sau đó đè lên, hai người đồng thời ngã xuống giường, Tạ Thanh Trình bỗng mở to hai mắt, giây tiếp theo nam sinh đã hôn mạnh lên bờ môi còn vương mùi thuốc lá của người đàn ông trong tiếng chuông năm mới bất chợt vang lên bên ngoài kia.
"Đúng thế, Tạ Thanh Trình.
Đúng là đáng đời anh." Trong lúc thở dốc giữa nụ hôn nóng bỏng mạnh bạo ấy, Hạ Dư nói khẽ với anh, "Đáng đời anh trêu chọc em."
"Cậu buông tay ra...!Cậu mẹ nó...!Buông tay ra cho tôi!" Giữa lúc hôn môi, Tạ Thanh Trình thấp giọng giận dữ quát, "Cậu lại muốn làm gì nữa! Mẹ nó không phải cậu đã bảo sau này không mắc vào mấy chuyện này nữa à!"
Một tay to lớn của cậu siết chặt lấy gáy anh, một tay khác ôm anh, sau khi cậu nghe thấy mấy lời này của Tạ Thanh Trình lại kéo giãn ra chút khoảng cách, ánh mắt tỉ mỉ lướt qua gương mặt anh.
Cậu vẫn đè trên người Tạ Thanh Trình, môi cách môi Tạ Thanh Trình chưa tới nửa tấc, ngực phập phồng lên xuống, vẫn có thể khiến đối phương cảm nhận được rõ ràng.
"Cậu đã bảo sẽ không làm thế nữa." Cuối cùng Tạ Thanh Trình thở dốc nhẹ giọng nói.
Căn nhà cũ cách âm không tốt, bên ngoài lại toàn là người, hôm nay anh đã mất mặt lắm rồi.
Giờ bọn họ đã làm loạn tung lên rất khó coi, tiếng động khi nãy thậm chí cũng đã đủ để khiến người khác để ý tới, Tạ Thanh Trình không muốn mất mặt thêm nữa.
"Hạ Dư, tôi hy vọng rằng cậu có thể nói được làm được."
Hạ Dư lẳng lặng nhìn anh, rủ mi xuống, tầm mắt từ đôi mắt Tạ Thanh Trình, chuyển lên môi Tạ Thanh Trình: "Đúng là tôi từng nói thế, anh yên tâm, tôi sẽ không nuốt lời đâu."
Ánh mắt sâu thẳm, đôi mắt lưu luyến trên môi lại quay về nhìn vào mắt đối phương lần nữa.
Lúc Hạ Dư nhìn môi Tạ Thanh Trình, mắt ngập ham muốn, tới khi nhìn vào mắt Tạ Thanh Trình, lại trở nên sâu thẳm.
"Nhưng mà——"
Ngón tay cậu nhẹ mơn trớn trán Tạ Thanh Trình từng chút.
Nhắm mắt lại, chóp mũi cọ nhẹ lên tóc mái mềm mại bên tai Tạ Thanh Trình.
Lúc chợt mở ra, ánh lửa trong ấy vừa u ám vừa nóng bỏng hỗn loạn.
"Có những chuyện cũng không hẳn giống hệt nhau.
Anh có đồng ý thử một lần hay không?"
Tạ Thanh Trình còn chưa hiểu mấy câu này của cậu có ý gì, có gì mà có thể không giống nhau, Hạ Dư lại bỗng dưng cởi đai lưng áo tắm dài của anh ra.
Tạ Thanh Trình thật sự giận tới mức đỏ cả mắt: "Cậu lại muốn làm thế chứ gì? Lời nói ra vẫn có thể nuốt lại, cậu có thể tôn trọng toàn bộ những bệnh nhân tâm thần, còn với tôi thì mẹ nó không được đúng chứ?!"
Hạ Dư chẳng hé răng, gần như ngang ngược áp chế, chặn đai lưng giữa răng Tạ Thanh Trình, khiến anh không thể nói thành một câu rõ ràng.
Chuyện đã tới mức này rồi, Tạ Thanh Trình không thể nhịn nổi nữa, anh không muốn chọn bạo lực, nhưng chỉ có bạo lực mới có thể ép cậu rời đi.
Anh tóm chiếc cốc bên cạnh, đầu tiên là hắt nước lên mặt thiếu niên, Hạ Dư bị hắt nước vẫn chẳng rời đi, ngược lại càng ôm lấy anh chặt hơn hẳn, Tạ Thanh Trình giận tới mức dứt khoát ném luôn cái cốc rỗng đó tới!
Chỉ nghe thấy một tiếng "Cốp" trầm vang, thái dương vốn đã bị cắt rách của Hạ Dư lại chảy càng nhiều máu, dòng máu kia đã không còn chỉ rỉ ra ngoài nữa, mà chảy thẳng xuống.
Máu nóng bỏng đỏ tươi chói mắt chảy qua mặt cậu.
Xuyên qua hàng mi đen nhánh, bỗng chốc chảy thẳng vào trong đôi mắt mở to trừng trừng của thiếu niên.
Máu ngập đầy vành mắt.
Sau đó—— Cố chấp rơi xuống.
Như một giọt huyết lệ, lặng lẽ chảy xuống từ đuôi mắt ác ma.
"..." Có lẽ ánh mắt Hạ Dư quá mức dọa người, lại có lẽ trên gương mặt ướt đẫm của thiếu niên lại chảy huyết lệ, khiến Tạ Thanh Trình nhận ra hết thảy những chuyện này thật sự đã mất khống chế quá mức, bản thân cũng đâu thể giết người trong đêm 30 được thật.
Gân xanh nảy lên trên tay Tạ Thanh Trình có hơi run rẩy, cuối cùng bị tay Hạ Dư siết chặt lại.
Ngón tay thiếu niên luồn hẳn vào giữa ngón tay anh, cuốn lấy ngón tay anh, giữ chặt chiếc cốc thay anh...!
Lúc ngón tay dính máu của Hạ Dư ngừng luồn vào tay Tạ Thanh Trình, Tạ Thanh Trình bị cả bàn tay tràn ngập ái dục ấy giữ siết lấy, lấp đầy lòng bàn tay, chẳng còn cơ hội có thể lấy được hung khí, chiếc cốc kia rơi xuống, lăn khỏi mép giường, vỡ tan tành trên mặt đất.
Tạ Thanh Trình nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ tan, bỗng dưng nhắm mắt lại, vẻ mặt vô cùng thống khổ, như bị hết thảy những chuyện xảy ra trong hôm nay hành phát điên luôn rồi...!
"Tạ Thanh Trình..."
Hạ Dư chậm rãi nâng tay lên, ánh mắt như điên như lặng, như xót như giận.
Cậu vuốt ve gương mặt lạnh băng của Tạ Thanh Trình.
"Em nói rồi.
Có những chuyện, cũng có thể không giống hệt như nhau."
Sau đó cậu cúi đầu xuống——
Làm một chuyện cậu chưa từng làm.
Tạ Thanh Trình vốn đã tuyệt vọng về cậu, nhưng không ngờ tới chính là, sau khi Hạ Dư kéo vạt áo anh ra, cúi đầu, hạ thấp người, thế mà...!Thế mà cậu...!
"!!"
Tạ Thanh Trình bỗng chốc mở tròn hai mắt, trong đầu lập tức trống rỗng, những chuyện xảy ra hiện tại đã vượt quá tưởng tượng của anh.
Hạ Dư đang làm gì?
Không thể ngờ tới chính là, sau khi Hạ Dư cởi quần áo anh xuống, cúi đầu, hạ thấp người, thế mà...!Thế mà cậu...!Há miệng ngậm lấy tính khí của Tạ Thanh Trình.
"!!"
Tạ Thanh Trình mở to hai mắt, miệng bị vải buộc siết lại bật thành những tiếng rất nhỏ.
Trong đầu anh nhất thời trống rỗng, chuyện đang xảy ra hiện tại đã vượt quá sức tưởng tượng của anh.
Hạ Dư khẩu giao cho anh.
Dục vọng thiếu niên nóng bỏng, lòng vội vàng, lúc trên giường còn có sở thích bạo lực trời sinh, trước kia cậu chỉ để ý mỗi bản thân mình tiến vào, xưa nay luôn có hơi thô bạo, lại càng không tốn nhiều công sức để chăm sóc phía trước cho Tạ Thanh Trình—— Cậu cũng chẳng chăm sóc phía trước được, dù sao Tạ Thanh Trình cũng rất lạnh nhạt.
Cậu không có nhiều kiên nhẫn tới thế để mà làm tan chảy một pho tượng băng.
Nhưng giờ Hạ Dư lại dùng miệng ngậm lấy anh.
Kỹ thuật khẩu giao cho người ta của Hạ Dư không tốt, rất gập ghềnh, có điều này cũng bình thường, trước kia cậu chưa từng làm chuyện như thế, lại càng không cho rằng bản thân sẽ làm chuyện như vậy.
Cậu trông thấy Tạ Thanh Trình ở bên kia nói bản thân đáng bị ly hôn, đáng bị chế giễu, đáng bị vứt bỏ, lòng cậu phiền muộn vô cùng, lại nhoi nhói đau.
Cậu không biết nên an ủi nỗi đau của mình thế nào, cũng không biết làm sao mới có thể khiến Tạ Thanh Trình dừng kiểu tự hành bản thân này lại, cậu như thể đã nói câu nào đó chọc vào vảy ngược của Tạ Thanh Trình, mà cậu cũng không khống chế được cảm xúc của bản thân, nói dăm ba câu đã lại phải cãi nhau với Tạ Thanh Trình.
Vậy nên cậu cứ làm như thế.
Vì không để Tạ Thanh Trình trong quá trình này lại nói lời thừa thãi rồi khiến anh nổi giận với cậu, cậu dứt khoát dùng vải siết miệng người đàn ông lại, mà giờ phút này Tạ Thanh Trình chẳng nói nổi một câu nên lời, đồng tử anh co rụt lại, hết thảy những chuyện xảy ra trên giường đều khiến suy nghĩ vốn đã bị thuốc lá và rượu làm cho có hơi đờ đẫn của anh lại càng thêm hỗn loạn hơn.
Cho tới tận giờ anh cũng không nghĩ rằng chuyện như vậy sẽ xảy ra.
Nói thật, Tạ Thanh Trình sống tới nay vẫn chưa từng được người ta khẩu giao cho.
Anh là người đàn ông rất truyền thống rất hà khắc, trước khi ở bên Lý Nhã Thu, anh cũng chẳng yêu cầu Lý Nhã Thu làm hành động gì để lấy lòng anh.
Anh cảm thấy nữ giới rất yếu đuối, phải được tôn trọng và bảo vệ, mà chuyện khẩu giao, theo góc độ y học thì anh biết rõ tính hợp lý có tồn tại của nó, nhưng anh không thể chấp nhận được.
Anh cảm thấy như thế làm khó nữ giới quá, thậm chí còn cảm thấy đang làm nhục vợ mình.
Anh chưa từng nghĩ tới việc phải làm như thế.
Nhưng giờ Hạ Dư lại chẳng chút kiêng dè ngậm sâu liếm láp tính khí của anh, một loại kích thích đáng sợ khác biệt hoàn toàn việc quan hệ đơn thuần nháy mắt cháy bùng lên.
Đó không hoàn toàn là khoái cảm trên thân thể, mà hơn nữa còn là sự kích thích trên mặt tinh thần.
Đó là loại kích thích xuất phát từ bản năng của phái mạnh sinh ra, tràn ngập ham muốn chinh phục, Tạ Thanh Trình chưa từng nếm trải cảm giác này luồn tay vào mái tóc đen của Hạ Dư, ngón tay trắng bệch, muốn đẩy cậu ra.
Hạ Dư chẳng để ý, mút vào càng uyển chuyển hơn hẳn.
Tạ Thanh Trình không chịu nổi siết chặt lấy tóc cậu, ngực phập phồng, mắt hun đỏ bừng——
Anh chẳng hứng thú gì với chuyện tình dục, sau khi Lý Nhã Thu phản bội anh, nỗi nhục anh nhận quá nặng, hận rồi yêu, càng ghét dục vọng, mà chuyện tình dục cũng lãnh cảm hơn hẳn.
Sau đó, Hạ Dư với anh lại xảy ra mấy hành vi tình dục đồng tính, anh cũng có chút chấn thương tâm lí bài xích tình dục, ban đầu anh nghĩ tới đã thấy ghê tởm, buồn nôn, sau này là dựa vào ý chí khác người của anh mới có thể đánh tan cảm xúc yếu ớt trên người này.
Hạ Dư tuổi trẻ khí thịnh, ham muốn nhiều, dần dần Tạ Thanh Trình bị cậu đòi hỏi tới chết lặng.
Cho tới tận giờ.
Thế mà anh lại được Hạ Dư ngậm vào làm anh thoải mái, khoang miệng cậu trai ấm áp ướt át, cẩn thận tránh để răng chạm vào dương v*t người đàn ông, đầu lưỡi liếm láp trêu đùa thân dương v*t.
Hạ Dư liếm mút nóng bỏng lại tha thiết vô cùng, đúng là lạ thật, rõ ràng cậu ghét đồng tính như thế, mà ngậm nuốt bảo bối của Tạ Thanh Trình vào lúc này lại chẳng cảm thấy có gì là tởm, còn thấy rất sung sướng.
Người đàn ông cũng chẳng có bao nhiêu sức chống cự với việc người khác phục vụ anh thoải mái trong tình dục, nhất là việc phục vụ này còn mang theo ái dục nóng bỏng, chứ không phải là làm tình để hoàn thành nghĩa vụ.
Tạ Thanh Trình cắn răng nhẫn nhịn, hầu kết nhấp nhô lên xuống gợi cảm, rốt cuộc trong lúc hô hấp, hơi mất khống chế, không nhịn được bật thành một tiếng thở dốc.
Nhưng anh lập tức cảm thấy không thể như thế được.
Ngoại trừ lần đầu anh uống 59 độ hương mơ ra, về sau anh làm tình với Hạ Dư cũng chẳng có bao nhiêu khoái cảm, nhục nhã và chán ghét luôn sâu đậm hơn hẳn.
Anh là đàn ông, anh không chịu nổi việc bị áp chế ở phía dưới.
Nhưng giờ, anh cảm nhận được nhiệt ý tê dại đã lâu chưa gặp, chậm rãi thức tỉnh trong thân thể từ việc cậu trai cố gắng mút vào liếm láp.
Tim anh đập càng lúc càng nhanh, nhưng vẫn còn chút tỉnh táo sâu trong ý thức, nhận thấy hết thảy chuyện này đều sai trái.
Không nên xảy ra.
Ngón tay anh luồn trong mái tóc đen của Hạ Dư, siết chặt tóc Hạ Dư, lại muốn đẩy cậu ra lần nữa.
Nhưng cậu trai cố chấp vùi đầu giữa hai chân anh, chẳng cảm thấy bẩn hay xấu hổ một chút nào cả, liếm láp anh, thậm chí lúc cảm nhận thấy Tạ Thanh Trình thở dốc chối từ lại càng liếm tỉ mỉ hơn hẳn, đôi mắt hạnh nâng lên, vừa mút lấy anh, vừa ướt át nhìn anh.
"..."
Một lát sau, Hạ Dư chậm rãi nhả dương v*t Tạ Thanh Trình ra, cuối cùng còn hôn nhẹ lên đầu dương v*t xinh xắn đang run rẩy kia.
Trên môi thiếu niên lẫn dục vọng của người đàn ông đều vương chút vệt nước trong suốt.
Trong đêm tối, hô hấp bọn họ đều hơi nặng nề, lẳng lặng nhìn nhau.
Thứ đó của Tạ Thanh Trình đã bị cậu liếm tới mức dựng đứng lên.
Cho dù vẫn không thể thích ứng với nam giới, cho dù ham muốn của Tạ Thanh Trình chẳng vượng, nhưng anh chỉ là không thích làm, rất lạnh nhạt, chứ không phải không có dục vọng, càng không phải không cương nổi, Hạ Dư cũng đã dùng miệng phục vụ anh thoải mái tới thế này rồi, Tạ Thanh Trình cũng chỉ là cơ thể máu thịt, cũng có cảm giác.
Đây là lần đầu tiên anh có dục vọng trước mặt Hạ Dư.
"Anh à, em nói rồi." Hạ Dư tựa như nhận được cổ vũ, giọng trầm thấp, mang theo chút kích thích tới khàn cổ sau khi nhả ra nuốt vào dương v*t, "Có những chuyện cũng không giống hệt nhau được."
Cậu nói, tay cầm lấy dương v*t dựng đứng, ướt đẫm của Tạ Thanh Trình vuốt lên xuống mấy cái, sau đó mắt vẫn nhìn vào Tạ Thanh Trình, lại nghiêng mặt đi, hôn lên bảo bối run rẩy kia lần nữa.
Nhắm mắt lại, lông mi mềm mại, chóp mũi cọ nhẹ qua, đúng là thật sự rất vui vẻ.
"Anh à, đáng đời anh trêu chọc em."
"Mà người phụ nữ quay về kia, đáng đời không có được anh."
"Anh đừng để ý cô ta nữa."
"Nhà anh nhỏ vậy thôi, giữ một người ở lại, đương nhiên là phải giữ em rồi..."
"Chỉ có em mới có thể vào sào huyệt của anh."
Thiếu niên vừa hôn lên bảo bối của anh, vừa thì thầm nói khẽ mấy lời này.
Vẻ mặt Hạ Dư thật ra cũng có hơi bệnh trạng, nói năng lộn xộn, nhưng ngoại trừ những điên cuồng ấy ra, mắt hạnh của cậu như lóe lên chút cảm xúc mê mang lạ thường, vô cùng yếu ớt.
Cậu hôn anh, trêu chọc anh, sau khi nằm sấp hôn lên mút lấy dương v*t Tạ Thanh Trình, lại ngồi dậy, cởi mảnh vải trói chặt Tạ Thanh Trình lại, tới hôn môi anh.
"Hưm..."
Thiếu niên bật tiếng thở dốc thấp thấp, môi lưỡi quấn quít, lúc đầu lưỡi vói vào, cậu khuấy đảo bên trong thực ướt át thực tình sắc, cậu cắn môi Tạ Thanh Trình, một tay giữ gáy Tạ Thanh Trình lại, quay đi thay đổi góc độ, hôn anh vuốt ve anh khao khát anh.
Sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện của Lý Nhã Thu với Tạ Thanh Trình, Hạ Dư trở nên mong muốn Tạ Thanh Trình hơn bất cứ lúc nào khác.
Vô cùng muốn chịch Tạ Thanh Trình trên chiếc giường mà Tạ Thanh Trình lần đầu tiên biến Lý Nhã Thu từ thiếu nữ trở thành phụ nữ.
Cậu muốn khiến Tạ Thanh Trình sinh ra dục vọng vì cậu, cương lên vì cậu, bắn ra vì cậu.
Cậu muốn Tạ Thanh Trình trở nên thật sự khao khát cậu, thành người đàn ông run rẩy đạt cao trào dưới thân cậu trên chiếc giường này.
Vừa hay chị dâu xuất hiện, khiến cảm xúc quay cuồng hung bạo trong lòng Hạ Dư dậy sóng, cậu cảm thấy rất khó chịu, rất xót xa, loại cảm xúc này quả thật muốn dồn ép cậu phát điên, vậy nên mới khiến cậu chẳng hề nghĩ ngợi đã làm chuyện dùng miệng lấy lòng Tạ Thanh Trình.
Cậu không còn cách nào khác cả, cậu không phải phụ nữ, cậu không biết nên chiến thắng thế nào.
Chỉ có thể vụng về lại nóng bỏng khẩu giao cho Tạ Thanh Trình thôi.
Cậu mong rằng lửa trên người mình, đêm nay cũng có thể cháy lan lên người Tạ Thanh Trình, đốt sạch những dấu vết Lý Nhã Thu để lại trên người anh.
"Người phụ nữ kia nói, nếu cô ta có một đứa con với anh thì tốt rồi." Trong lúc hôn môi, Hạ Dư tựa trán mình lên trán Tạ Thanh Trình, nhẹ giọng nói.
"Nhưng cô ta không xứng để có."
"Cô ta không xứng để có, Tạ Thanh Trình."
"Trên thế giới này cô ta không hiểu anh, chỉ em hiểu anh nhất...!Chỉ em có thể thấu hiểu anh nhất..."
Cảm giác xót xa này càng lúc càng nồng đậm, dần dần lan ra thành đại dương mênh mông nơi đáy lòng.
"Anh nói chuyện với cô ta, đã làm em giận lắm rồi.
Sao cô ta còn có thể không biết xấu hổ nói muốn có con với anh chứ."
"...!Cô ấy cũng không phải có ý này."
"Anh còn nói đỡ cho cô ta!"
Kẻ điên thật sự phát điên lên lải nhải, cậu như hận không thể bóp chết Tạ Thanh Trình, nhưng lại hận không thể khiến Tạ Thanh Trình khen ngợi cậu dỗ dành cậu mới tốt, cậu nói, vẻ điên cuồng trong mắt càng vượng, giọng càng lúc càng mềm càng nhẹ.
"Anh, không cho anh nói đỡ cô ta đâu...!Cô ta không có đối xử tốt với anh như em."
"Cô ta có từng làm như này cho anh chưa?"
"..."
"Nhưng em có thể làm như vậy cho anh mà, em có thể khẩu giao cho anh." Cậu nói, lại hôn lên môi Tạ Thanh Trình từng nụ một, hôn không sâu, chỉ chạm nhẹ khẽ khàng.
"Cô ta khiến anh trở nên lạnh nhạt như thế, em có thể chữa khỏi cho anh."
"Thật đó."
"Lần này không lừa anh đâu."
"Anh đừng thờ ơ chuyện tình dục nữa."
"Anh đừng lạnh nhạt với em.
Đừng đối xử với em giống như cô ta."
Cậu như nổi điên, như uy hiếp, lại như cầu xin.
Có lẽ Hạ Dư giờ khắc này, ngay cả bản thân cậu cũng chẳng hiểu rõ cuối cùng cảm xúc của bản thân cậu là như thế nào, cảm xúc của cậu lắng đọng lại quá nhiều, đã ngập đầy khoang tim cậu thành kênh rạch, cắn ngược lại cậu, cậu lún sâu bên trong, điên cuồng tìm kiếm lối thoát, cậu trông thấy đôi mắt Tạ Thanh Trình gần trong gang tấc, cậu cảm thấy có lẽ đó chính là nguồn sáng có thể dẫn cậu rời khỏi vùng sông ngòi hoang vu này.
Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại, nghiêng đầu đi, cảm xúc Hạ Dư đè nén quá lớn, tất cả ấy vậy mà đè nặng lên người cậu.
Hạ Dư vẫn ôm anh hôn anh trên giường mãi, thấy anh nghiêng mặt đi, tựa như nóng nảy, nổi giận, tổn thương, cậu lẳng lặng nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêm nghị, lạnh băng, vô tình của Tạ Thanh Trình hồi lâu.
Tựa như trả đũa, dường như giúp đỡ, lại muốn cúi đầu khẩu giao cho Tạ Thanh Trình tiếp.
Tạ Thanh Trình kéo siết lấy tóc cậu, cản hành động của cậu lại.
"Đừng làm như thế nữa." Giọng anh rất trầm, chẳng nghe ra chút cảm xúc nào.
Hạ Dư đỏ mắt, nửa điên cuồng nửa tổn thương đáp: "Em bảo rồi, chỉ có mỗi em là đồng loại của anh thôi."
"...!Hạ Dư, cậu tự trọng chút có được không."
"Thế anh..." Trong giọng Hạ Dư có một tia run rẩy, "Thế anh cho em chút tự trọng có được không."
"..." Tạ Thanh Trình bị những lời này của cậu làm đau đớn.
Suy nghĩ của anh đã bị thuốc lá và rượu kèm thêm một đống chuyện chẳng đâu vào đâu làm hỗn loạn tới cực hạn rồi, lần này lại càng chọc anh rối ren không chịu nổi.
Tạ Thanh Trình chuyển động viên ngọc lưu li, đôi mắt lặng lẽ nhìn Hạ Dư trong bóng tối.
"Rốt cuộc vì sao cậu lại phải làm thế.
Làm thế thì có gì tốt.
Đúng, tôi là đồng loại của cậu, nhưng đó chỉ là sự tương đồng về bệnh tật mà thôi, những điểm khác tôi chẳng hề giống với cậu.
Tôi biết cậu cô đơn, Hạ Dư, nhưng cậu..."
Anh không thể nói tiếp nữa.
Hạ Dư lại giơ tay bịt kín miệng anh.
Cậu đè Tạ Thanh Trình lại, cong người, đè Tạ Thanh Trình trên giường, ánh mắt hung dữ tàn nhẫn lạ thường nhìn vào anh.
Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại.
Hạ Dư lại muốn nổi điên, lại trở nên thô bạo xé nát anh, vuốt rồng phá tan ruột gan trong bụng anh...!
Kết quả đột nhiên chẳng ngờ tới.
Một giọt nước mắt, rơi lên khuôn mặt Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn thiếu niên chống trên người mình khóc lóc, nước mắt lẳng lặng chảy xuống, ấm áp rơi lên gò má anh.
Cậu trai bị anh đánh, bị anh mắng, bị anh từ chối, thái dương dính máu, trên mặt rơi nước mắt.
"...!Hạ Dư, cậu..."
Hạ Dư không đáp, như thể cậu hận cùng cực, lại như chấp nhất mong có được.
Gương mặt trẻ tuổi, luôn thong dong, giờ phút này cũng có hơi chật vật.
Cậu bỗng dưng đè Tạ Thanh Trình lại, biểu cảm trên mặt trở nên rất hờ hững, nhưng hốc mắt vẫn đỏ bừng, nước mắt còn chưa khô.
Cậu cứ nhìn anh từ cao xuống như thế.
Sau đó, cậu cúi xuống.
Cho dù Tạ Thanh Trình có từ chối cậu hay không, có cho cậu tôn nghiêm hay không, nói cậu không hiểu anh, vẫn cố chấp lại vụng về ngậm lấy anh như thế.
Lúc này Hạ Dư nuốt sâu vào, ngậm trọn cả bảo bối bên trong, tới tận cuống họng, việc này khiến cậu rất khó chịu, nhưng người được khẩu giao lại rất kích thích.
Tạ Thanh Trình bỗng khom lưng, không chịu nổi trở tay siết lấy ga trải giường, từng đốt ngón tay trở nên trắng bệch, thấp giọng thở dốc.
Trong tai ong ong, trước mắt lóe từng vùng sáng trắng.
Tạ Thanh Trình không chịu nổi, đẩy cậu ra, giãy giụa, muốn thoát khỏi khoái cảm vô cùng xa lạ lại quá mức đáng sợ này.
"Được rồi Hạ Dư...!Đủ rồi..."
Thiếu niên chỉ mút lấy anh, lúc mút vào còn tạo thành tiếng nước ướt át.
"...!Hạ Dư!"
Hạ Dư không nghe, cố gắng mút lấy anh mạnh hơn, ngẩng đầu lên, trên hàng mi dài còn vương nước mắt, lại như đang giận dỗi nhìn vào anh.
Tạ Thanh Trình: "..."
Trong trầm mặc, Tạ Thanh Trình lại chuyển tầm mắt đi lần nữa.
Vẫn có ý từ chối.
Hạ Dư cũng cắn răng, không cam lòng, đêm nay cậu lại cứ muốn dây dưa với Tạ Thanh Trình như thế, cậu nhẹ giọng nói: "Anh nhất định không cần ư."
"..."
Tạ Thanh Trình không đáp.
Cậu lại dán sát mặt xuống.
Tạ Thanh Trình đẩy cậu.
Cậu lại vùng qua.
Lại đẩy.
Lại dán sát vào.
Lại đẩy.
Lại...!
"..." Tới cuối cùng, thế mà thành một loại giằng co ấu trĩ lạ thường.
Cứ bắt đầu giằng co qua qua lại lại, khiến sự bối rối của Tạ Thanh Trình chồng chất lên không ngừng trong khoảng thời gian ấy.
Tạ Thanh Trình đẩy cậu ra lần nào, Hạ Dư lại cố chấp dán sát lại lần đó.
Tựa như trong cuộc sống của bọn họ, Hạ Dư cũng liên tục chạy về phía người đàn ông thật ra rất cô độc này.
Một lần lại một lần...!
Hết lần này tới lần khác, gõ vào trong lòng anh.
Tạ Thanh Trình nhìn cậu trai cố chấp đáng giận mà lại đáng thương, thậm chí còn có hơi buồn cười này, cuối cùng——
Có lẽ vì rượu và thuốc lá, có lẽ là quá phiền muộn, có lẽ lòng đã rối tung, có lẽ quá nhiều đau khổ.
Có lẽ dục vọng quá vượng, có lẽ người trước mắt quấn quít quá đỗi, có lẽ kẻ tới lui thương tổn quá mức.
Có lẽ chẳng phải là gì hết, chẳng vì gì cả, chỉ là trong đêm tối hai cặp mắt lặng lẽ chạm nhau lần nữa, gảy lên dây đàn yếu ớt trong lòng, đã rung lên hồi lâu trong đêm nay.
Tạ Thanh Trình lại tàn nhẫn đẩy cậu ra lần nữa, sau khi tát cho cậu một phát, thở dốc trầm trầm, đối diện với Hạ Dư.
Hai người trầm mặc đối mặt nhau.
Sau đó có lẽ, nguyên nhân cũng vì những cái "Có lẽ" kia.
Tạ Thanh Trình sau khi vung một phát tát, im lặng giây lát, bỗng dưng túm tóc Hạ Dư kéo súc sinh không nghe lời chẳng buông tha lại gần, lạnh mặt kéo cậu tới trước mặt mình.
Hạ Dư ngạc nhiên mở to hai mắt: "Tạ Thanh Trình, anh——"
Tạ Thanh Trình nhìn cậu chằm chằm: "Cậu khăng khăng phải làm vậy chứ gì?"
"..."
"Nhất định phải làm thế đúng không?"
"..."
"Được, Hạ Dư, được thôi..." Tạ Thanh Trình đỏ mắt, là giận cũng là tổn thương, "Mẹ nó, hôm nay tôi thành toàn cho cậu...!"
Gần như đón ý nói hùa tự hủy theo, bộc phát tự sa ngã.
Tạ Thanh Trình đón nhận sự trần trụi, hoàn toàn khao khát của Hạ Dư dành cho anh, đẩy mạnh Hạ Dư xuống giường, đè ngược lên người thiếu niên còn chưa hiểu chuyện gì, ánh mắt hung dữ, mơ màng, hỗn loạn.
Hạ Dư hoảng hốt lại ngạc nhiên nói: "Tạ Thanh Trình..."
Tạ Thanh Trình cưỡi trên người cậu, chống người, cúi đầu làm mấy sợi tóc trên trán rủ xuống, đôi mắt anh sắc bén, tính công kích rất mạnh, đôi mắt nam tính nhìn chằm chằm Hạ Dư một lát, sau đó như tự sa ngã, siết cằm Hạ Dư, cúi người hôn mạnh xuống.
"..."
"......"
"........."
Đại não Hạ Dư đơ mất mười mấy giây, đột nhiên nhận ra chuyện đang xảy ra với hình hiện tại.
Cậu bị Tạ Thanh Trình đè ngược lên giường, lần đầu tiên cậu được Tạ Thanh Trình chủ động đáp lại!
Cho dù loại chủ động này hoàn toàn xuất phát từ việc đối phương quá phiền lòng, tự mình sa đọa.
Nhưng Hạ Dư vẫn bị kích thích rất lớn.
Sau khi cậu tỉnh táo, đã bắt đầu hôn Tạ Thanh Trình điên cuồng, bàn tay to lớn vuốt ve qua lại trên người Tạ Thanh Trình.
"Tạ Thanh Trình..."
Cậu vừa hôn anh vuốt ve anh, vừa thở dốc lẩm bẩm gọi tên anh.
Như rồng nhỏ gọi đồng loại.
"Tạ Thanh Trình..."
Tạ Thanh Trình: "Câm miệng."
Một người đàn ông buông thả trong tình dục không hề giống hai người đàn ông cùng buông thả về tình dục, sau khi đáp lại đã dấy lên cơn sóng nóng bỏng xưa nay chưa từng có, sức nóng trong không khí như thể cũng tăng cao tới mức đáng sợ.
Hạ Dư bị Tạ Thanh Trình cưỡi lên đè phía dưới, tay ôm chặt lấy anh, vuốt ve anh, một chút đáp lại của Tạ Thanh Trình cũng có thể khiến cậu cảm nhận được nỗi hưng phấn to lớn.
Huống chi một khi Tạ Thanh Trình đã chủ động còn mang tính áp chế, bá đạo lạ thường, hôn rất sâu, ánh mắt sâu thẳm, mà bờ vực dệt từ hormone nam tính cũng rất sâu, thật sự muốn đổi ngược vị trí với Hạ Dư, như thể anh muốn ngủ với Hạ Dư vậy.
Loại chủ động bá đạo này, khiến Hạ Dư cảm thấy kích thích lạ thường.
Bởi vì việc này có nghĩa người cậu để ý, cho dù có bị ngủ cùng bao nhiêu lần đi nữa, cho dù có gặp chuyện gì, chỉ cần anh muốn, anh vĩnh viễn sẽ mãi là người đàn ông kiên cường mạnh mẽ nhất ấy.
Cậu kích động đáp lại anh, ôm lấy gáy Tạ Thanh Trình, gia tăng nụ hôn mãnh liệt này.
Mà Tạ Thanh Trình có vẻ trông rất bực bội, thậm chí có thể nói là như đang tự làm tổn thương bản thân để thân mật với Hạ Dư.
Có lẽ anh thật sự tổn thương, Lý Nhã Thu nói như thể đang đồng tình với anh, thật ra lại đang vô tình đâm một thanh đao sắc nhọn vào trong lòng anh.
Anh bị coi là thứ gì chứ? Một lốp xe dự phòng ư? Một cảng tránh gió mà lúc cô ta không được người khác cần tới, có thể quay về lại chắc?
Anh hôn Hạ Dư điên cuồng lại kích thích, lần đầu tiên anh cảm thấy tiếp xúc với Hạ Dư lại có thể cầm máu cho trái tim anh như thế.
Như thể lúc ở bên Hạ Dư, anh sẽ thật sự được cần tới, mà không phải có thể bị thay thế, có cũng được không có thì thôi.
Hạ Dư nhận được sự đáp lại chủ động tới mức gần như bá đạo của anh, khó dằn lòng mà thở dốc, đầu lưỡi vói vào khoang miệng anh, dây dưa nóng bỏng với anh.
Quần áo của họ rất nhanh đã bị đối phương kéo loạn tung lên, tay Hạ Dư không ngừng lướt trên cơ thể Tạ Thanh Trình, vuốt ve đầy nóng bỏng.
Căn nhà này cách âm rất kém, cậu lại hạ giọng gọi anh: "Anh Tạ."
"..."
"Anh Tạ." Giọng gọi anh nhỏ hơn chút, đôi mắt nhìn anh lại rất sâu.
Tạ Thanh Trình hơi ngừng lại.
Anh bỗng dưng nhớ ra, chính trên chiếc giường này, còn một người nữa cũng từng gọi anh là anh Tạ.
Cũng nằm dưới thân anh, cũng từng nhìn anh thâm tình chăm chú tới thế.
Tay cô ta cũng từng vòng qua cổ anh như tay của Hạ Dư, kéo anh xuống hôn cô ta.
Tạ Thanh Trình vì chợt nhớ tới chuyện này, cảm thấy ghê tởm lại tự ghét bỏ chính mình.
Động tác của anh bỗng hơi khựng lại, như thể chợt tỉnh táo hơn, anh nhìn Hạ Dư, cảm thấy bản thân đúng là điên rồi, quá mức hoang đường...!
Anh lập tức tỉnh táo lại...!Anh kéo dãn khoảng cách giữa hai người họ ra.
Tạ Thanh Trình xanh mặt, gần như suy sụp nói với cậu: "Xin lỗi, tôi không thể..."
Hạ Dư tựa như hiểu được anh nghĩ gì, mà lời đáp của Hạ Dư chính là đột nhiên lại kéo Tạ Thanh Trình xuống, dùng sức mạnh và dục vọng mà nữ giới tuyệt đối không có được hôn lên môi anh đầy nóng bỏng.
Nụ hôn lần này tuy Tạ Thanh Trình vẫn ở phía trên, Hạ Dư nằm phía dưới, nhưng quyền chủ động như đều rơi cả vào tay Hạ Dư, Hạ Dư giữ chặt gáy anh, như sợ anh chạy trốn hay đổi ý, hôn anh mãnh liệt, ôm lấy anh, như cho dù anh có là băng đúc thành, lửa luyện nên, cậu cũng phải hòa anh vào trong lòng cậu, như cho dù anh có là thạch tín hay là heroin, cậu cũng nguyện truyền anh vào trong máu thịt của mình.
Sự si mê của cậu gần như là bệnh lý, giờ phút này hóa thành thuốc duy nhất có thể mê hoặc được Tạ Thanh Trình.
Hạ Dư ngửa đầu, không ngừng hôn anh, ôm lấy anh, tựa trán vào anh cọ vào anh.
Cậu nói đi nói lại bên tai anh: "Tạ Thanh Trình, em muốn anh."
"Em muốn anh."
"Em muốn anh muốn sắp chết luôn rồi.
Tạ Thanh Trình, em muốn anh muốn sắp chết luôn rồi."
Mắt cậu bị hun hơi đỏ lên, cho dù là ai trông thấy đôi mắt này cũng hiểu từng câu từng chữ từng âm tiết cậu nói ra không hề pha lẫn nửa phân giả dối nào.
Cậu không ngừng biểu đạt khát vọng của cậu dành cho người đàn ông đã ly hôn, bị vợ cũ vứt bỏ này.
Như thể cậu vốn chẳng thèm để ý.
Như thể cậu vô cùng yêu sự ưu tú của anh cũng vô cùng yêu khiếm khuyết của anh, vô cùng ngưỡng mộ sự mạnh mẽ của anh cũng vô cùng ngưỡng mộ sự hỗn loạn của anh.
Hạ Dư nói: "Anh ơi, anh làm với em có được không?"
"Tạ Thanh Trình, anh đừng nhớ tới cô ta, anh làm với em đi mà, cái gì em cũng tốt hơn cô ta, em hiểu anh hơn cô ta, em gần gũi anh hơn cô ta, em sẽ không vứt bỏ anh như cô ta.
Em...!Em..."
Cậu nói xong câu cuối, tất cả những thứ lung tung vớ vẩn đều muốn lấy ra để làm lợi thế dụ dỗ Tạ Thanh Trình lên giường với cậu.
Cuối cùng thậm chí cậu còn nói: "Em trẻ hơn cô ta nữa, em có thể khiến anh thoải mái vô cùng.
Em có thể làm với anh rất nhiều lần, cô ta nói cô ta không thể có một đứa con với anh, nhưng biết đâu em lại có thể khiến anh mang thai con của em thì sao..."
Cậu nhóc quá mức gấp gáp cứ như mèo tự khen mèo dài đuôi, cuối cùng tự tâng bốc bản thân cũng hơi quá trớn.
Theo lý thuyết, Tạ Thanh Trình nghe mấy lời nói năng lung tung này của cậu hẳn phải đánh cậu mới đúng, nhưng trong giây phút này, Tạ Thanh Trình nhìn dáng vẻ nam sinh nhỏ hơn mình mười ba tuổi nói năng lộn xộn, lòng anh rối bời, tiềm thức anh cảm thấy họ tuyệt đối không nên như này, đây là sai lầm.
Nhưng anh như cảm thấy máu chảy trên trái tim mình được tay Hạ Dư che kín lại.
Hạ Dư dùng sức bịt kín miệng vết thương của anh, lòng bàn tay thấm đẫm máu của anh.
Trong giây phút này, anh không xích mích với Hạ Dư như ngày thường nữa.
Sau sự trầm mặc rất lâu, anh chậm rãi đè Hạ Dư trên giường, nhìn cậu chằm chằm hồi lâu, sau đó cất giọng trầm thấp, mang đầy tính công kích mạnh mẽ nói: "Thế tại sao, không phải là cậu mang thai chứ?"
Hạ Dư: "..."
Cậu quên mất, Tạ Thanh Trình là người kiên cường lại thuần đàn ông, nếu anh chủ động thật, anh sẽ không muốn làm người nằm phía dưới.
Nhưng Hạ Dư lại cảm thấy thật ra Tạ Thanh Trình cũng không hoàn toàn muốn làm người phía trên giữa quan hệ nam nam tới thế, dù sao Tạ Thanh Trình cũng là thẳng nam, để anh lên giường với nam giới vẫn có hơi khó khăn.
Vì thế cậu kéo Tạ Thanh Trình đang cưỡi trên người cậu xuống càng thấp hơn, khiến ngực anh dán vào ngực cậu, khiến trái tim hai người gần như sinh ra cộng hưởng.
Sau đó cậu vuốt ve mái tóc Tạ Thanh Trình trong sự rung động ấy, thầm thì nói với Tạ Thanh Trình: "Bởi vì em kiếm được nhiều tiền hơn anh, anh à, nếu anh bị em chịch tới mang thai, em có thể nuôi anh nữa."
Tạ Thanh Trình thấp giọng mắng cậu: "Tôi mang thai con mẹ cậu ấy."
Hạ Dư đợi anh mắng xong, như trừng phạt lại như khao khát vô nhường, ngẩng đầu lần nửa, vừa hôn anh thật mạnh, vừa bắt đầu nóng vội cởi khóa quần jeans của mình.
Lần này không giống bất cứ lần nào khác, vì Tạ Thanh Trình chủ động, hai người còn chưa làm tới bước đâm vào trong, Hạ Dư đã cứng đến đáng sợ.
Mà trạng thái của Tạ Thanh Trình cũng chưa từng có, Hạ Dư khẩu giao cho anh, nội tâm anh đêm nay lại chẳng bài xích đồng tính tới vậy nữa, vì thế người đàn ông luôn chẳng có chút hồi đáp nào giờ phút này cũng vừa cứng vừa nóng.
Hai người họ trên chiếu giường kiểu cũ rung lên kẽo kẹt đè lên nhau, hôn nhau, thở dốc trầm thấp lại dồn dập, chẳng ai chịu rơi vào thế hạ phong.
Hạ Dưa vừa vói lưỡi hôn Tạ Thanh Trình nồng nhiệt, vừa dùng tay áp sát dương v*t hai người vào nhau vuốt ve.
Loại kích thích đáng sợ này khiến hốc mắt Tạ Thanh Trình nóng lên, cột sống cũng hơi run rẩy.
Anh nhắm mắt lại, lông mi run rẩy.
Hai người dây dưa rất lâu, vẫn luôn đè thấp giọng, không dám khiến nhà bên, khiến bên ngoài nghe thấy bất cứ tiếng động nào.
Nhưng khoát cảm ngập đầu, tràn lên hết đợt này tới đợt khác, anh cưỡi trên người Hạ Dư, trán thiếu niên dựa vào trán anh, sau đó hai người họ chẳng làm gì nữa, chỉ nhìn tay Hạ Dư nhanh chóng vuốt ve dương v*t dán sát vào nhau của hai người lên xuống.
Tạ Thanh Trình nhìn lại thấy quá vớ vẩn, muốn quay đầu đi, nhưng chỉ vừa động nhẹ đã bị Hạ Dư trông thấy, một tay kia của Hạ Dư lập tức đè gáy anh lại, sau đó dán mặt qua, vừa bật tiếng thở dốc gợi cảm, vừa hôn lên môi anh gần như si mê.
"Anh à, anh xem đi."
"Anh xem chúng ta đang làm gì."
Dù sao Tạ Thanh Trình cũng không phải người từng hưởng thụ ái tình thật sự, lần này lăn qua lộn lại với Hạ Dư, khiến trái tim anh có chút không chịu nổi, hô hấp anh dần hô hấp dưới sự âu yếm mãnh liệt của Hạ Dư, nhưng anh lại có sức kiềm chế rất tốt, anh cảm thấy cứ để Hạ Dư vuốt ve như thế thật sự quá mất mặt, vậy nên anh thấp giọng nói: "Được rồi."
Giọng nam tính trưởng thành gần như ra lệnh, vẫn là nhìn từ trên cao xuống: "Dừng lại đi, đừng làm nữa..."
Nhưng Hạ Dư sao nghe anh được.
Hạ Dư vừa không phải Lý Nhã Thu, cũng chẳng phải Trần Mạn, có rất nhiều thời điểm cậu sẽ không đặt ý kiến của Tạ Thanh Trình vào mắt, bởi thế sau khi cậu nghe thấy Tạ Thanh Trình ra lệnh cho cậu, chỉ hôn lên anh càng sâu hơn, sau đó lại tăng tốc vuốt ve dương v*t cương cứng nóng bỏng của hai người.
Tạ Thanh Trình siết tóc cậu, cưỡi trên người Hạ Dư, lưng hơi ưỡn, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên.
Anh nhăn mày kiếm đen nhánh, thấp giọng nói: "Dừng lại...!Hạ Dư...!Dừng..."
"Anh, anh bắn ra đi.
Em muốn thấy anh bắn ra."
"Cậu buông tay...!Cậu buông tay ra...!"
Hạ Dư dứt khoát ôm lấy gáy anh, ôm cả người anh dán lên người mình, lúc cơ thể nóng bỏng của hai người họ dán sát vào nhau, đều nhẹ bật thành một tiếng rên khẽ.
Sau đó Hạ Dư ướt át mà quấn lấy anh, mút lấy bờ môi hơi lạnh và đầu lưỡi của anh.
Môi Tạ Thanh Trình rất lạnh, xưa nay chẳng dễ ủ ấm, nhưng giờ khắc này Hạ Dư lại như chẳng để ý, cậu hôn tới mức si mê thấm vào xương, như muốn cướp hết không khí trong phổi Tạ Thanh Trình.
Nói thật, Tạ Thanh Trình chưa từng bị đòi hỏi mãnh liệt lại điên cuồng lúc ở trên giường tới như thế.
Đến khi điểm nào đó sắp tới giới hạn, Tạ Thanh Trình phát hiện bản thân không thoát ra nổi, muốn quay mặt đi theo phản xạ có điều kiện, không muốn đối mặt.
Nhưng ngay sau đó anh lại cảm thấy như thế quá mức yếu thế, vậy nên anh bỗng nâng tay lên, che kín mắt Hạ Dư, không cho Hạ Dư trông thấy biểu cảm của anh.
Hạ Dư bị bàn tay to lớn của anh che kín đôi mắt hạnh, cậu chẳng trông thấy gì hết.
Nhưng việc này cũng chẳng ảnh hưởng thứ gì, tuy cậu không trông thấy biểu cảm trong một chớp mắt bắn ra của Tạ Thanh Trình kia, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được Tạ Thanh Trình nằm trên người cậu khẽ run rẩy vô cùng rõ ràng, cậu có thể nhạy bén cảm nhận được thứ cứng nóng xin xắn trong tay đang run rẩy bắn từng dòng tinh dịch đặc sệt, bắn trong tay cậu, lên bụng của bọn họ...!
Trong nháy mắt ấy Hạ Dư cảm nhận được sự vui sướng xưa nay chưa từng có.
Loại khoái cảm này như chẳng thuộc về con người, cậu như phát điên hôn anh quấn lấy anh, không ngừng gọi anh: "Anh ơi...!Anh Tạ...!Lần đầu tiên anh bắn ở chỗ em, anh có biết không...!Anh có biết không..."
Tạ Thanh Trình thở dốc trầm trầm, như bị cậu chọc giận: "...!Cậu mẹ nó câm miệng cho tôi!"
Hạ Dư cười, giơ tay, nắm lấy cổ tay Tạ Thanh Trình, kéo bàn tay anh đang che mắt mình xuống, trong chớp mắt ấy tựa như có ánh sao đọng trong mắt cậu.
Cậu nhìn gương mặt Tạ Thanh Trình sau cơn cao trào còn mang chút nhếch nhác, muốn nhịn xuống, lại không nhịn nổi, cười càng rõ ràng hơn, cậu nắm lấy cổ tay Tạ Thanh Trình, vừa giương mắt nhìn gương mặt Tạ Thanh Trình, cẩn thận hôn lên hình xăm trên cổ tay anh.
"Em bảo rồi, em là chàng trai kinh nghiệm phong phú kỹ thuật tốt lại còn đẹp trai mà..."
Tạ Thanh Trình rút tay ra khỏi lòng bàn tay cậu, tát cậu một cái không nặng không nhẹ: "Cậu giữ mặt mũi tí đi."
Hạ Dư đáp: