Hai người đều chuẩn bị trước khi tới tầng hầm của tập đoàn Chí Long.
Tạ Thanh Trình thì không nói, còn Hạ Dư trước lái xe xuất phát, đã lặng lẽ hack vào hệ thống tư nhân của Hoàng Chí Long, clone của Hoàng Chí Long có quyền mở toàn bộ khóa điện tử, hơn nữa còn lấy được cả bản vẽ thiết kế kiến trúc lúc quy hoạch trước đây của tổng bộ Chí Long nữa.
Cho dù giờ là ban đêm, tập đoàn Chí Long vẫn có sự bảo mật rất cao, lẻn vào bằng đường chính có tỉ lệ nguy hiểm chót vót, hai người cẩn thận nghiên cứu bản đồ một lát, đều cho rằng tới gần chỗ xe tải dỡ hàng tiến vào từ phía sau là ít bị phát hiện nhất, hơn nữa đã giờ này rồi, vẫn có xe vận tải tới lui ra vào.
"Anh biết việc này khiến em liên tưởng tới gì không?" Hạ Dư nhìn chằm chằm mấy xe vận tải tiến vào tổng bộ Chí Long bằng giấy thông hành trong bóng tối.
"Cái gì?"
"Trại tập trung duy tân OSS trước đêm Đức bại trận." Hạ Dư nhẹ giọng nói, "Nazi bắt đầu giết phần lớn tù binh trong doanh trại, bởi vì họ là nhân chứng, đồng thời quan quân Nazi cũng tiến hành đốt cháy hồ sơ quy mô lớn, bởi vì chúng là vật chứng."
"Mấy xe tải này không ngừng ra vào, xe trống đi vào, xe đầy đi ra, thứ bên trong hơn phân nửa không nhận nổi ra người, tuy là chúng nhất định đã ngụy trang kĩ càng trên đường vận chuyển, nhưng mà..."
Tạ Thanh Trình thấy Hạ Dư nói một hồi, còn cầm lấy điện thoại, hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
"Tìm tí phiền phức cho đối phương."
Sau khi Hạ Dư kết thúc cuộc điện thoại, chưa tới mười lăm phút, một chiếc xe tang lễ của viện điều dưỡng Hạ thị không biết chui từ đường nào tới, cứ thế đâm sầm vào đuôi xe vận tải.
Tài xế xe tang lễ đùng đùng xuống xe, gọi điện thoại cho cảnh sát giao thông, khăng khăng bảo xe vận tải này quá tải rồi, nên mới lái chậm, gây tai nạn giao thông.
Trong tình cảnh bình thường, hàng hóa trong xe là gì, cảnh sát giao thông sẽ không cản lại kiểm tra, nhưng một khi có chuyện như thế xảy ra, vậy thì khác rồi.
Tài xế xe tải bị bắt tiếp nhận điều tra.
Cửa thùng xe mở ra...
"Cát biển." Tài xế xe vận tải nói với cảnh sát giao thông, "Chỉ là ít vật liệu xây dựng thôi mà, thật sự không hề quá tải đâu."
Tài xế xe tang lễ Hạ Dư phái tới kia mở bộ đàm.
Micro thu tiếng đối thoại ở hiện trường.
Hạ Dư nghe thấy hai chữ "cát biển" này, nhíu mày.
Cát biển nói trắng ra là bùn cát lắng đọng trong biển, là một vật liệu xây dựng tu sửa, nếu cao ốc Chí Long cần tiến hành chỉnh sửa xây dựng thêm, có xe trở cát biển ra vào kiểu này cũng hết sức bình thường.
Nhưng vì tất cả đều là bùn cát, vận chuyển tính theo tấn, bên trong giấu một vài thứ vũ khí, tang vật, thậm chí là thi thể bị cắt nhỏ người ta chẳng trông thấy cũng không dễ bị phát hiện.
Trong tình huống bình thường cảnh sát giao thông không có quyền bắt tài xế dỡ hàng bớt cát—— Cát biển cũng không tiện lắm, có đôi khi nó là hàng hóa mà các công ty vận chuyển dùng để trao đổi gán nợ lúc làm ăn thua lỗ.
Đây là tài sản tư hữu của tập đoàn Chí Long, cho dù là bộ phận chuyên ngành, trong tình huống không có chứng xứ xác thực cũng không thể tùy tiện xử trí đống cát bùn này.
"Xem ra chúng thật sự đang phi tang rồi.
Chuyện này cứ như trộn lẫn vài cân thuốc phiện vào mười mấy tấn cát biển vậy." Hạ Dư nói, "Gần như không phát hiện ra nổi."
"Nếu chúng vùi chỗ nước nghe lời còn lại vào trong đống cát đó, vậy cũng giống như đổ vào biển lớn vậy, hoàn toàn bị pha loãng che giấu mất." Hạ Dư bảo, "Hơn nữa xe vận tải trọng lượng lớn kiểu này, vùi vài thi thể vào cát biển cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.
Em không phải chủ nghĩa bi quan đâu, nhưng em thật sự nghi ngờ hiện tại chúng đang giết hại từng nhóm người thực nghiệm dưới tầng hầm đấy—— Đó là nếu như thật sự có những người thực nghiệm ấy."
Tạ Thanh Trình không nói gì, nhưng anh cũng chẳng bất ngờ về việc này.
Dù sao giết tù binh trước khi kết thúc chiến tranh, diệt khẩu trước khi lộ chuyện, đây là cách làm việc trước sau như một rồi.
Tập đoàn Chí Long vốn đã là một tập đoàn mất nhân tính, chẳng cần thiết phải mong đợi nó sẽ có ngoại lệ.
Hiện tại, chuyện này không thể kéo dài thêm nữa, mỗi phút mỗi giây đều đang để lỡ mất cơ hội điều tra rõ sự thật và cứu người.
Hai người Hạ Dư và Tạ Thanh Trình thống nhất vài phương án, cho dù trong mỗi phương án đều có rất nhiều lỗ hổng, nhưng chẳng ai có thể trông cậy vào việc bản thân Hoàng Chí Long có thể vô cùng vui vẻ mà giao nước nghe lời ra được, bọn họ cũng thật sự không có nhiều thời gian để chuẩn bị hơn nữa.
Cuối cùng hai người quyết định chọn vị trí tiến vào bằng đường trạm biến thế cao áp.
Lối vào có vẻ không có khả năng đột phá nhất, bởi vì chung quang giăng đầy mạng cao áp, nhưng Hạ Dư đã bắt đầu nghiên cứu trước đó một thời gian rồi——
Đoạn mạng cao áp này là được điều khiển từ phòng máy tổng bộ Chí Long, vì đề phòng có sự cố xảy ra, gần như có nhân viên canh gác suốt 24 giờ.
Với khả năng của Hạ Dư, hack vào máy tính phòng máy cướp quyền khống chế phần mềm thì không thành vấn đề gì, nhưng phiền phức ở chỗ đối phương có máy theo dõi suốt 24 giờ, Hạ Dư vừa xâm nhập vào, nhân viên sẽ lập tức phát hiện ra ngay, cho dù là báo cho Hoàng Chí Long, hay là khôi phục lại đường điện lúc họ đang vượt qua đường dây cao thế, hậu quả đều không dám tưởng tượng.
"Có điều vẫn còn một cách nữa." Hạ Dư bảo, "Nhưng chúng ta phải leo qua nhanh nhanh một chút."
Cậu nói, đêm nay đã là lần thứ hai cậu cầm lấy điện thoại rồi.
Cuộc gọi thứ hai là gọi tới một tiệm cà phê 24/24 gần cao ốc Chí Long.
"Đúng thế, một ly caramel macchiato đưa tới dưới tầng, gọi vào số này, bạn tôi sẽ xuống lấy." Hạ Dư nói, đọc một số điện thoại mà cậu đã tìm được trước đó.
Từ góc độ bọn họ đứng, có thể nhìn thấy tình hình làm việc trong phòng trực ban trạm biến thế.
Không tới mười phút, lập trình viên béo mập ngồi bên cửa sổ đã nhận được một cuộc điện thoại, sau mấy lần hỏi đáp, tên mập vẻ mặt mờ mịt đứng dậy, ra khỏi phòng trực ban, trước khi bóng dáng biến mất hắn còn gãi gãi đầu, xem ra hắn rất khó hiểu có ai gọi đồ uống lúc nửa đêm cho hắn nữa.
"Trừ phòng trực ban tới dưới tầng, đi lại một lượt cũng mất khoảng năm phút." Hạ Dư tháo đai an toàn, ra khỏi xe, ra hiệu cho Tạ Thanh Trình đi cùng nhau, "Chúng ta nhất định phải tắt mạng điện cao áp hơn nữa còn phải trèo qua đó trong vòng năm phút."
"...!Cậu đã tính toán từ lúc nào thế."
"Bắt đầu từ lần đầu tiên anh nói về nội dung video ở tầng hầm ngầm cho em nghe." Hạ Dư vừa đáp, vừa mở điện thoại ra.
Lúc cậu làm những việc này rất chăm chú, không phân tâm nhìn gương mặt Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình lại nhìn sườn mặt cậu, khuôn mặt thanh niên được màn hình điện thoại chiếu sáng, hàng loạt số vụt lướt qua hiện lên tròng mắt đen sâu của cậu.
Ngón tay Hạ Dư vừa gõ như bay, vừa nói: "Thật không dám giấu giếm, lúc em thấy video kia, đã biết sẽ có ngày nào đó anh muốn làm vậy rồi."
Tạ Thanh Trình nhất thời có chút nói không nên lời.
Nội tâm anh bị chạm nhẹ vào, ngay sau đó lại cảm thấy tiếc nuối thay cho Hạ Dư—— Nếu Hạ Dư thích cô bé kia, với phần tâm tư này, mẹ nó có ai là không theo đuổi nổi chứ?
Chỉ tiếc là đều phung phí hết lên người đàn ông lớn tuổi như mình thôi...
Cùng lúc đó, tên mập vào tháng máy, thang máy đang quay về.
Hạ Dư thành công cướp được quyền không chế máy tính của trạm cao áp chính từ xa, lần lượt đóng hàng rào điện theo thứ tự.
Hàng rào điện bị đóng lại, đèn đỏ trên mạng dây cũng sẽ tắt, đó là đánh dấu an toàn lúc kiểm tra mạng cao áp, giờ lại thành căn cứ để họ phán đoán có chặn thành công được hay không.
Hạ Dư nhìn từng ánh đèn tắt đi từ xa, nhẹ thở hắt ra, thả điện thoại lại vào trong túi, quay đầu nói với Tạ Thanh Trình: "Đi thôi."
Chuyện trèo tường anh Tạ hiểu biết rất rõ, đại tiểu thư Hạ lại chẳng quen làm, cho dù một tay Tạ Thanh Trình không dùng nổi sức, động tác của người già như anh vẫn lưu loát hơn Hạ Dư nhiều.
Lúc trước Hạ Dư toàn nghịch mấy máy móc vận hành theo khuôn phép này, làm gì đã được bò qua loại lưới sắt cao áp vậy bao giờ.
Khí thế uy phong xóa bỏ sự khống chế của đối phương khi nãy của cậu lập tức bay sạch, leo được một nửa mặt đã trắng bệch, không biết nên đặt chân tiếp như thế nào nữa.
Tạ Thanh Trình đã thành công vượt qua lướt sắt, đợi ở một nơi khác của mạng cao áp, anh nhìn dáng vẻ không biết làm sao của Hạ thiếu qua mạng lưới cao áp, giơ tay nhìn đồng hồ: "Còn hai phút nữa, cậu đừng gấp, dẫm bên này qua đây."
Hạ Dư cứ như con mèo bị kẹt: "Chết tiệt thật chứ...!Không leo qua đó nổi..."
Tạ Thanh Trình: "Dẫm chân trái lên ô rìa thứ ba, tay phải bám lên trên trước."
"Vẫn không qua được..."
"Cẩn thận chút, đừng nóng vội, vẫn còn thời gian."
Nhưng mà chẳng ai ngờ tới, hai người đang đấu đá với mạng cao áp bên này, trong trạm ở tháp điều khiển, nhân viên kiểm tra trạm của tổng bộ Chí Long tới kiểm tra tình hình trực đêm từng ban, không biết sao lại xui xẻo kiểm tra ngay phòng trực ban trạm biến thế cao áp!
"Tên mập chết tiệt kia đâu rồi?" Nhân viên tuần tra vừa vào cửa, phát hiện trong phòng thế mà chẳng có ai, không khỏi có hơi bực bội, lấy bộ đàm ra bắt đầu gọi cho lập trình viên trực ban.
"Mập, mày đâu rồi? Mò tới chỗ nào thế hả?"
"Lão đại, em vừa xuống lầu lấy ly caramel macchiato, lên ngay đây."
"Nửa đêm rồi còn uống macchiato gì nữa, béo thế còn thêm caramel.
Mau quay về đây!"
"Vâng vâng vâng, lên ngay đây lão đại!"
Nhân viên tuần tra đùng đùng tắt máy, ánh mắt lướt qua trạm điều khiển một vòng, đang định rời đi, bỗng nhiên, hắn chú ý tới nút công tắc tổng mạng cao áp trên đài điều khiển, cũng không biết đã tắt từ lúc nào.
"Đệt! Thằng mập chết tiệt...!" Nhân viên tuần tra lên phía trước, kéo ghế dựa ngồi xuống trước máy tính của tên mập.
Toàn bộ chương trình điều khiển đã bị Hạ Dư tắt sạch, nhưng tuần tra tưởng là tên mập vô ý tắt mất trước khi rời đi.
Hắn giận dữ mắng tên mập hai câu, bắt đầu bật lại từng hàng rào điện lần nữa.
Chuyện này đúng là tai bay vạ gió, Hạ Dư mới leo tường được một nửa, nơi xa chợt vang vài tiếng tích tích, tiếng rõ ràng lọt vào tai, mặt mũi trắng bệch——
Đây là tiếng cảnh báo điện cao thế đã bật lại!
Tạ Thanh Trình cũng hoảng hốt, nhanh chóng quyết định: "Hạ Dư, nhảy xuống đi!"
Hạ Dư quay đầu nhìn lại, phía dưới còn độ cao khoảng chừng 4 mét, tất cả đều là cát đá lởm chởm, nhảy thẳng xuống nhất định ngã thảm luôn.
Sắc mặt Tạ Thanh Trình trắng bệch: "Mau nhảy đi! Tôi đỡ cậu!"
Lúc này Hạ Dư còn đang bám ở mặt trên cùng của mạng lưới, một chân vừa mới chạm tới bên Tạ Thanh Trình đứng, chân kia còn chưa kịp bước qua, cậu chỉ trơ mắt nhìn máy cảnh báo vang lên ba lần, sau đó đèn báo đỏ của cao áp nơi xa nhất sáng lên, lao vọt tới chỗ cậu với tốc độ cực nhanh...
Không thể kéo dài thêm nữa!
Tạ Thanh Trình: "Mẹ nó chứ cậu nhảy đi!!"
Trong lòng Hạ Dư cũng biết chẳng còn lựa chọn nào khác, cắn chặt răng, buông lưới sắt ra, nhắm mắt lại, lao về trước nhảy thẳng xuống dưới——
"Bốp!"
Chỉ nghe thấy một tiếng trầm vang.
Cả người Hạ Dư đều ngã nhào lên người Tạ Thanh Trình, thật sự được Tạ Thanh Trình ôm eo giữ chặt lấy!
Cảnh tượng này nếu là cô gái nào nhào vào lòng anh đẹp trai như Tạ Thanh Trình, nhất định rất lãng mạn.
Đáng tiếc Hạ Dư là thanh niên cao 189cm, va đập mạnh tới thế, cho dù Tạ Thanh Trình có bảo vệ cậu vững vàng, vẫn bị lực đẩy làm lảo đảo hai bước, cuối cùng bị Hạ Dư đè nặng lên mặt đất cát đá.
"Khụ..."
Tạ Thanh Trình bị va vào quá mạnh, khuỷu tay Hạ Dư vừa hay đè lên phổi anh, anh không nhịn nổi ho khan thành tiếng, cổ họng lờ mờ gợn chút mùi máu tươi.
Hạ Dư ngã xuống dựa vào trước ngực Tạ Thanh Trình, ngửa đầu lên thấy dáng vẻ Tạ Thanh Trình nhíu chặt mày kiếm ho khan, lập tức luống cuống chân tay bò dậy, cũng đỡ cả Tạ Thanh Trình lên.
"Anh ơi, em đè anh có đau không? Anh không sao chứ?"
Tạ Thanh Trình ho khan lắc đầu: "Cậu thì sao? Có bị thương không?"
Hạ Dư không ngờ Tạ Thanh Trình thật sự sẽ bảo vệ cậu như thế, không đáp, bỗng dưng giơ tay lên ôm nhẹ lấy anh, thấp giọng nói: "Không có ạ.
Anh đẹp trai lắm."
"......"
"Anh ơi, anh thật sự siêu đẹp trai