"Vương Kiếm Khang là tên lừa đảo! Lừa tôi...!Vương Kiếm Khang chết đi chết đi chết đi chết đi chết đi...!Hai tám xuân xanh, có mất mạng, tôi cũng hóa thành lệ quỷ, cũng phải nguyền rủa hắn chết không toàn thây...! Chết đi chết đi chết đi..."
Trên mặt tường có vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như thế, giữa tường còn vẽ rất nhiều hình người chết đủ cách quỷ dị, xung quanh đầy chữ "chết đi".
Hẳn là người bị nhốt ở nơi này dùng hết sức lực khắc dần lên, thời gian chưa lâu, bởi vì chữ viết vẫn có thể nhìn rất rõ ràng.
"Mã Minh Thục."
Hạ Dư nhìn chằm chằm chữ kí: "Em biết người này."
"Cậu biết?"
"Trước khi Vương Kiếm Khang bị giết ở tháp truyền thông, Mã Minh Thục đã thôi học.
Cô ấy là tân sinh viên trong ban của bọn em, tình cảnh không khác Triệu Tuyết lắm, là cô nhi, được thôn đề cử tới học, tính tình rất kì quái, không có bạn bè, sau khi thôi học cũng chẳng ai hỏi tới tình hình của cô ấy." Hạ Dư nói, "Em nghĩ khi đó hẳn là Vương Kiếm Khang đang làm việc cho Hoàng Chí Long, lựa chọn sinh viên phù hợp làm nạn nhân lừa tới công ty Hoàng Chí Long."
Cậu chuyển màn ảnh camera giả đồng hồ qua trước mặt mình.
"Sau đó thì anh qua chỗ này xem thử mà xem."
Tạ Thanh Trình nhìn theo ánh mắt cậu, chỉ thấy trong màn hình điện thoại phản chiếu bóng dáng hai người họ, cùng với cả cảnh nền phía sau hai người họ nữa.
"Quen mắt không?"
Tạ Thanh Trình im lặng hai giây: "Quen mắt, đây là phòng Triệu Tuyết ghi hình lại."
Hạ Dư gật đầu: "Em chỉ nghe anh miêu tả thôi, chưa xem video thật, nếu giờ anh đã xác nhận vậy rồi, thế hẳn là gian này, khi đó cô ấy đã ghi lại DV trong cái chết ở phòng giam này."
Cậu nói, nhờ Tạ Thanh Trình cầm điện thoại và đèn pin hộ cậu một lát, cúi người gõ gõ đập đập trong không gian chưa đầy năm mét vuông này, cuối cùng gõ được một viên gạch rỗng ruột.
Cậu cạy gạch ra—— Bên trong quả nhiên có một chỗ có thể giấu máy quay phim.
"...! Vậy là tất cả đều là sự thật rồi." Cuối cùng Hạ Dư nhẹ giọng nói, đặt viên gạch về chỗ cũ lần nữa.
Cậu chuyển mắt qua nhìn Tạ Thanh Trình.
Xác nhận ghi hình của Triệu Tuyết hoàn toàn là thật, Vương Kiếm Khang đúng là có cấu kết với Hoàng Chí Long, chuyện này có mức quan trọng to lớn với Tạ Thanh Trình.
Vương Kiếm Khang là người đã chết trong vụ án tháp truyền thông, mà trong khoảng thời gian giết người liên hoàn ấy, hung thủ đã tái hiện lại cách giết hại cha mẹ Tạ Thanh Trình, dùng một chiếc xe vận tải không người lái đâm chết người bị hại.
Bởi thế Tạ Thanh Trình cho rằng người của tổ chức này, chắc chắn có liên quan tới cái chết của cha mẹ anh.
Tiếc là sau chuyện này, những manh mối có được lại gián đoạn thêm lần nữa, Tạ Thanh Trình không thể tiếp tục điều tra nguyên nhân cái chết của cha mẹ được...!Mà hiện tại, đã chứng thực Vương Kiếm Khang cấu kết với Hoàng Chí Long.
Nói cách khác, chỉ cần có thể đưa Hoàng Chí Long ra trước công lí, có thể giải quyết không chỉ là bệnh tình của Tạ Tuyết, rất có thể còn có cả tin tức về vụ án giết hại cha mẹ Tạ Thanh Trình vào mười chín năm trước nữa.
Hạ Dư nhìn anh, hiểu ra ánh sáng lay động trong ánh mắt anh có nghĩa là gì.
"Anh ơi, chúng ta cần thu thập nhiều chứng cứ hơn nữa.
Chúng ta không thể tới nơi này thêm lần thứ hai được, nếu lần này không thể hạ gục Hoàng Chí Long, một khi ông ta trốn ra biên giới, đến New Zealand, muốn bắt ông ta về lại càng khó khăn hơn nữa."
"..."
"Còn dư lại một phòng cuối cùng, chúng ta vẫn chưa vào."
Tạ Thanh Trình ổn định lại tinh thần, im lặng một lát, bảo: "Đi thôi."
Bọn họ tới trước cánh cửa căn phòng thứ tám.
Cánh cửa này có vẻ nặng nề hơn hẳn trước đó, Tạ Thanh Trình phá khóa máy cũng được, Hạ Dư phá khóa sinh học cũng thế, đều tốn không ít thời gian.
Kẽo kẹt nặng nề vang lên, cuối cùng, cánh cửa kia vẫn bị mở ra.
Đầu tiên ùa ra từ trong cửa là một luồng khí lạnh, luồng khí lạnh kia cứ như rắn trơn trượt vụt ra, trườn lên cổ chân họ, nhanh chóng lượn lờ bò lên trên.
Tạ Thanh Trình và Hạ Dư cùng giẫm lên sương lạnh bước vào.
Phía sau cửa là một không gian rộng hơn hẳn bên lối thứ bảy.
Nó thậm chí còn rộng hơn cả trung tâm chính nối giữa các đường đi ban đầu nữa, bố cục cũng tương tự nơi đó tới lạ, cũng là không gian mái vòm, ở giữa dựng sừng sững một giá chữ thập lối Baroque ba người ôm.
Nhưng khác biệt với giá chữ thập lúc trước đó là, trên giá chữ thập này—— Thế mà lại có một người máu chảy đầm đìa!!
Cho dù lúc Tạ Thanh Trình tiến vào tầng hầm ngầm của tập đoàn Chí Long, đã chuẩn bị tâm lí sẽ phải trông thấy cảnh máu tanh đáng sợ từ trước rồi, huống chi là người tốt nghiệp chuyên ngành y khoa, hơn nữa đã làm nhiều thí nghiệm sinh hóa trên cơ thể bao năm, anh cũng đã gặp đủ tình cảnh tàn nhẫn.
Mà lúc anh nhìn thấy người bị treo trên giá chữ thập là ai, trong đầu anh vẫn vang lên ong ong——
Đã có chuyện gì thế?!
Người bị treo nơi đó...!Sao, sao lại là Trần Mạn được?!
Trần Mạn mặc thường phục, khoác chiếc áo mùa xuân đậm vẻ học sinh.
Sau khi cậu chàng cởi đồng phục cảnh sát xuống có nét trẻ con lạ thường, dáng vẻ chẳng chênh bao tuổi với Hạ Dư.
Mà giờ khắc này, thanh niên ấy bị trói trên cột đá tròn chính giữa đại sảnh, đầu không chút sức lực gục xuống trước ngực, hai tay dang ra với tư thế chịu tra tấn, hiển nhiên đã ngất đi.
Tạ Thanh Trình bất chợt biến sắc, đang định tiến lên, lại bị Hạ Dư cản lại.
"Đừng qua đó! Anh nhìn mặt đất kìa."
Tạ Thanh Trình tập trung nhìn vào, lờ mờ có thể thấy trong bán kính 3 mét quanh Trần Mạn, đều xen lẫn đầy tia sáng cảm ứng màu đỏ.
"Thấy chưa? Chỉ cần anh tới gần, sẽ lập tức bật cảnh báo.
Nếu em không nghĩ sai về IQ của Hoàng Chí Long, cảnh báo này sẽ lập tức gửi thẳng tới chỗ của ông ta ngay." Hạ Dư nhìn khuôn mặt Trần Mạn chằm chằm, nói với Tạ Thanh Trình, "Giờ anh không thể cứu anh ta được."
Sắc mặt Tạ Thanh Trình vô cùng khó nhìn: "Có cách nào để tạm ngưng mấy thứ theo dõi này không?"
Hạ Dư tiến lên, cẩn thận nghiên cứu một lát, lắc đầu, đứng dậy nói với Tạ Thanh Trình: "Trừ khi tìm được máy điều khiển chính."
Cậu lui về bên cạnh Tạ Thanh Trình, lại đánh giá Trần Mạn, trên người Trần Mạn toàn là máu, cơ mà có thể nhìn ra tất cả đều là ngoại thương do roi, hô hấp của cậu ta vẫn rất trầm ổn, sắc mặt tuy khó nhìn, lại cũng không tới mức cả người đều tái nhợt đi.
Hạ Dư nhìn áo khoác thoải mái của cậu chàng, lại kết hợp với chuyện Trần Mạn nhận được băng ghi hình là di vật của anh trai cậu ta trước đó, trong lòng đã có được suy đoán.
"Cảnh sát Trần chắc cũng giống anh Tạ đây đấy, muốn biết chuyện gì đã xảy ra quá, muốn xác nhận sự thật về cuốn băng ghi hình vô cùng.
Anh ta thấy tin tức vụ án minh tinh tự sát trên mạng, chuyện này đã thôi thúc anh ta theo đuổi khát vọng điều tra chân tướng, vậy nên cuối cùng anh ta không dằn lòng nổi, đơn thương độc mã đi tới nơi này."
Hạ Dư nói, dừng một chút.
"Em không biết là anh ta tiến vào từ cửa nào, có thể vào được tổng bộ cũng coi như có bản lĩnh phết, nhưng anh ta vẫn bị phát hiện ra...!Bọn họ treo anh ta ở đây, làm anh ta bị thương, lại không giết anh ta, em đoán chỉ có một nguyên nhân thôi.
Anh Tạ, em cảm thấy anh biết đó là gì."
Tạ Thanh Trình: "...!Chúng muốn bắt em ấy làm con tin.".
Đam Mỹ Hài
Hạ Dư gật đầu: "Hiện tại Hoàng Chí Long là một chiếc thuyền lớn bị chìm đáy, ông ta vì muốn giảm nhẹ tội danh của mình, sẽ cố sức tiêu hủy bớt dấu vết của một vài chuyện đã từng làm.
Nhưng ông ta biết rõ, ông ta không thể ở lại trong nước lâu được, xuất ngoại mới là con đường sống duy nhất của ông ta.
Nếu em là Hoàng Chí Long, em cũng không thể đảm bảo bản thân có chắc chắn chạy tới con đường sống được không nữa.
Lúc này cảnh sát Trần lại tự đưa tới cửa—— Đúng là chuyện không thể tốt hơn."
Cậu nheo mắt lại, nhìn Trần Mạn hôn mê dưới ánh đèn.
"Bởi vì cảnh sát Trần không chỉ là một cảnh sát, anh ta còn là cháu ngoại chịu ấm ức thiệt thòi nhiều nhất của chính ủy Vương Yên Châu...!Là đứa con duy nhất của con gái chính ủy Vương nữa mà."
"Đây là một đồng chip giá trị, đồng chip có thể đem đi trao đổi trực tiếp với chính ủy Vương đấy—— Trước khi Hoàng Chí Long trốn khỏi nước, ông ta chắc chắn sẽ không lấy mạng của cảnh sát Trần đâu.
Trừ khi ông ta chán sống rồi."
Hạ Dư nói tới đây, quay đầu lại bảo Tạ Thanh Trình: "Anh Tạ, trước tiên chúng ta cần đi tìm hàng mẫu của nước nghe lời, thu thập chứng cứ phạm tội của Hoàng Chí Long, sau đó tìm thấy máy điều khiển chính, mới có thể cứu người ra được."
Tạ Thanh Trình cắn răng, xoay mặt đi.
—— Trần Mạn làm chuyện mạo hiểm như thế, lại chẳng nói với bất cứ ai xung quanh lời nào cả...!Trong lòng anh vô cùng hụt hẫng.
Hạ Dư nhìn ra suy nghĩ của Tạ Thanh Trình, cậu bỗng dưng nói với Tạ Thanh Trình: "Anh có biết, thật ra chuyện anh làm cũng chẳng khác anh ta là bao không?"
"..."
"Nếu không phải em quay về hẻm Mạch Vũ theo anh, chuyện đêm nay anh muốn làm cũng như thế thôi."
Tạ Thanh Trình: "...!Không giống, mấy cậu đều là con nít.
Không nên tham gia vào mấy chuyện này."
"Những lời này của anh, có khác gì mấy anh sát khi xưa vì anh là con nít, nên bảo anh đừng hỏi tới vụ án của cha mẹ anh nữa cơ chứ?"
"Cậu——"
Tạ Thanh Trình bị Hạ Dư nói cho nghẹn họng, trên giá chữ thập lại truyền tới tiếng ho rất nhỏ.
Tạ Thanh Trình ngẩn ra, lập tức quay đầu lại.
Trần Mạn đã tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê, lúc cậu ta nhìn thấy Hạ Dư và Tạ Thanh Trình, lập tức lộ ra vẻ mặt không dám tin.
"Anh, anh Tạ? Khụ khụ khụ..."
Cậu ta quá kinh ngạc, cho dù thế nào đi nữa cũng không thể tin rằng cậu ta có thể trông thấy bọn họ ở đây.
Tạ Thanh Trình: "Trần Mạn!!"
"Mấy anh...!Sao mấy anh lại tới nơi này?!!" Trần Mạn còn chưa hết hoảng loạn, sợ hãi đã lại vọt lên, "Đừng ở lại nơi này...!Mấy anh mau chạy đi...!Mau chạy đi!...Nơi này rất nguy hiểm...!Bọn chúng...!Bọn chúng...! Khụ khụ khụ..."
Lời còn chưa dứt, đã ho khan dữ dội.
Tạ Thanh Trình nương lúc cậu chàng ngẩng đầu lên, giờ đã có thể chú ý tới khóe miệng Trần Mạn toàn là vết bầm ứ máu, hiển nhiên trước khi bị trói đã đánh lộn với kẻ khác, hơn nữa cậu chàng ho, thế mà còn sặc ra máu.
Chuyện này nghiêm trọng hơn nhiều so với lúc bọn họ xem xét trước đó.
Trần Mạn bị nội thương, hơn nữa vết thương cũng không hề nhẹ.
Trong mắt Tạ Thanh Trình, Trần Mạn chính là người em trai nghe lời hiểu chuyện của anh, với cả năm đó Trần Lê Sinh hi sinh là vì điều tra nguyên nhân cái chết của cha mẹ anh, anh đã nợ nhà họ Trần quá nhiều rồi.
Tạ Thanh Trình nói: "Trần Mạn! Bọn anh lập tức tìm máy điều khiển chính cứu em ra ngay, em đừng sợ! Em đợi thêm một lát nữa!"
Trần Mạn nhìn Tạ Thanh Trình, vô số lời nghẹn trong cổ họng, muốn nói cho anh, lại ngập ngừng không nói ra,