Hai nhân viên tiến vào mặc đồng phục tổng bộ Chí Long cùng kiểu, trên cổ chân đều đeo vòng cảm ứng.
Chúng cầm theo bốn bình xăng, vẻ mặt nóng vội vào phòng tuần tra một vòng, không hề phát hiện ra nhóm Hạ Dư đang nấp trong bóng tối, thi thể hai nhân viên trước đó cũng đã bị nhóm Tạ Thanh Trình kéo vào trong góc rồi.
"Tên khốn kia được người của tổ ba đưa đi rồi à?"
"Có vẻ là thế."
"Vậy ra tay mau lên."
Hai kẻ đó bắt đầu đổ xăng lên mặt đất, chờ khi cạn thùng xăng, một kẻ trong số đó bật xoẹt bật lửa, giơ tay ném mạnh, bật lửa bay một đường cong rồi đập vào tường, sau đó cháy bùng lên từ trong góc.
"Đi thôi!"
Tiếng bước chân nhanh chóng rời đi xa, sau đó có tiếng người bên ngoài quát tháo ầm ĩ hòa lẫn vào nhau, mấy kẻ đó tuần tra châm lửa tám phòng xong ra ngoài, ai cũng báo cáo lại tình hình, đã cùng nhau rời khỏi chỗ này.
Dù sao bọn họ cũng chung thuyền nhưng chìm thuyền thì lại chẳng muốn chết chung, mà kẻ không thể xuống thuyền được, cũng sẽ không nghiêm túc giúp Hoàng Chí Long làm việc nữa.
Lửa gặp xăng, tựa như con rồng kiêu ngạo ở nơi sâu thẳm được triệu hồi, màu vảy rực rỡ, phun khí ngoi lên, rống giận trầm thấp muốn nuốt cả toàn thành hoang ngầm vào trong phế tạng nóng bỏng của mình.
Nhóm Hạ Dư cũng không thể nán lại lâu hơn nữa, chờ mấy kẻ kia phóng hỏa rời đi rồi, bọn họ cũng lập tức thoát thân ra khỏi tầng hầm ngầm.
Nhưng lúc này Trần Mạn lại che miệng ho ra một miệng máu.
Tạ Thanh Trình lập tức bảo: "Em sao rồi? Còn trụ nổi không?"
"...!Không sao ạ."
Ba người họ cùng nhau chạy về phía trước, giờ phút này trong tay bọn họ đã ghi đủ chứng cứ có thể giúp cảnh sát điều tra rõ ràng, nhưng vẫn chưa tìm được hàng mẫu của nước nghe lời...
Không còn nhiều thời gian hơn nữa, bọn họ nhất định phải thoát ngay ra khỏi tầng hầm này, rồi nghĩ thêm cách khác.
Nhưng mà——
"Hạ Dư, dừng lại!"
Hạ Dư nghe thấy giọng của Tạ Thanh Trình, nhanh chóng dừng bước chân, mà gần như đồng thời, một tiếng "đùng đoàng——!" vang lên, một bản thép hợp kim trên lối ra vì chịu cơn nóng quá mức, bị đốt cháy rụng xuống, rơi ngay trước mặt Hạ Dư, ánh lửa bắn tóe khắp nơi khiến Hạ Dư phải lùi lại một bước.
Mà đáng sợ hơn cả nguy hiểm trí mạng vừa gặp phải, là thế lửa ở lối ra bên kia.
Mấy thằng khốn thất đức khi nãy không biết tưới bao nhiêu xăng, phía bên kia đương nhiên đã biến thành biển lửa luyện ngục rồi.
Đường đến không thông, chỉ đành quay ngược về trong tổng bộ Chí Long thôi.
Nhưng khi họ chạy tới bên kia rồi, phát hiện tình hình cũng hoàn toàn chẳng chút khả quan.
Tổng bộ Chí Long tới tầng hầm ngầm, có một chiếc cầu thang mạn bằng thép nối tới, mà lúc này, chiếc cầu thang mạn cảm ứng kia đã vì hơi nóng của ngọn lửa lan tới, khởi động cơ chế tự bảo vệ, tự động thu lại vào trong khoang.
Hạ Dư ngó trái nhìn phải, vụt vào góc, nhanh chóng ấn mấy phím trên giao diện điều khiển, bên cạnh khe lõm của giao diện chậm rãi lộ ra một cần gạt hưởng ứng khẩn cấp.
Ấn cần gạt xuống, cầu thang mạn nghe theo mệnh lệnh cưỡng chế, ầm ầm hạ thang xuống, Hạ Dư thở hắt ra, đang định quay lại giúp đỡ nhóm Tạ Thanh Trình, lại hoảng sợ phát hiện cầu thang mạn lại rụt về một lần nữa!
Điều khiển vậy mà không nhạy!!
Tình hình trở nên vô cùng khó khăn, chỉ có một mình Hạ Dư lên được đài cao của tổng bộ Chí Long, Tạ Thanh Trình và Trần Mạn vẫn còn ở dưới, thang đã thu về, chẳng ai trong bọn họ lên được.
Trông thấy lửa lan càng lúc càng gần, sắc mặt Hạ Dư trắng bệch cúi người gào lên với Tạ Thanh Trình: "Cần gạt! Anh thử ấn cần gạt lần nữa xem!"
Tạ Thanh Trình không cần cậu nhắc, lập tức tới bên giao diện điều khiển, lại ấn cần gạt xuống một lần nữa.
Trầm thấp nặng nề vang lên, cầu thang mạn lại chậm rãi hạ xuống.
Hạ Dư thoáng thở phào, nhưng mà còn chưa thở hắt ra xong, đã nghe thấy tiếng loẹt xoẹt chói tai, ngay sau đó màn hình điều khiển bắn tóe ra ánh lửa lốp bốp!
Hạ Dư ngơ ngẩn.
Bảng giao diện điện tử này hẳn là bị một bảng máy chủ tổng quản lí, bảng máy chủ tổng có lẽ đã bị hỏng trong lửa lớn rồi, hiện tại giao diện này cũng bắt đầu không nhạy nữa!
Không giống tình huống lúc nãy của Hạ Dư, Tạ Thanh Trình chắc chắn không thể buông cần gạt ra, nếu không cầu thang mạn sẽ thu lại ngay lập tức, nói cách khác...
Một thoáng im lặng.
Cả ba người đều hiểu ra.
Chỉ có hai người có thể chạy thoát qua cầu thang mạn mà thôi.
Mà người còn lại, phải ở lại giữ cần gạt, và vận mệnh đợi người này, đó là bị ngọn lửa—— Cắn nuốt—— Chẳng còn gì!
Tạ Thanh Trình nhanh chóng quyết định: "Trần Mạn, em lên trước đi."
Trần Mạn: "...!Anh à, anh..."
Tạ Thanh Trình nói: "Đi lên!"
Trần Mạn ho khan, mắt cũng lập tức đỏ lên: "Anh à——"
"Anh cái gì, mẹ nó em đi lên cho anh! Không kịp nữa rồi!"
Trần Mạn lại chợt ngửa mặt lên, cười thảm.
Sau đó cậu ta đi tới bên cạnh anh, vươn tay qua, dùng sức, giữ lấy cần gạt.
"...!Xin lỗi."
"Anh Tạ, lần này, em không thể nghe anh được."
Trần Mạn nói, giữ chặt lấy cần gạt, ngửa đầu nói với Hạ Dư: "Hạ Dư, cậu xuống đây đưa anh ấy đi đi!"
Hạ Dư vốn chẳng cần cậu chàng nhắc, trong tình huống bất ổn này sao cậu có thể an ổn đứng trên đó một mình chứ?
Tạ Thanh Trình giận không thể át: "Trần Mạn em điên rồi đấy à? Anh bảo em đi lên thì em đi lên đi, ở đây nói nhảm nhiều thế làm gì! Mau chóng cút lên đó cho anh! Em đi cho anh——"
Lời còn chưa dứt, Trần Mạn chợt vươn bên tay không làm gì kia, ôm lấy anh.
"Lên đó đi anh Tạ, bởi vì..." Trần Mạn cúi đầu, trong thời khắc này, cuối cùng nói lại tình hình thực tế cho Tạ Thanh Trình.
Nước mắt cậu ta lúc này cũng không chịu khống chế mà rơi xuống, "Bởi vì lúc chúng bắt được em ở trên tầng, trước khi nhốt em vào tầng hầm ngầm, cũng đã tiêm thuốc của bọn chúng cho em rồi..."
Tạ Thanh Trình: "!!"
"Em không biết đó là thuốc gì, nhưng nghe chúng nói chuyện cũng biết được, đó là thứ có thể giúp chúng khống chế em..."
Trần Mạn nghẹn ngào: "Mấy năm nay, em đã nghe qua rất nhiều chuyện như thế...!Người thân của cảnh sát phòng chống ma túy bị đám buôn ma túy trả thù, tiêm ma túy vào trong cơ thể người thân của bọn họ, nếu bản thân đã rơi vào tay bọn chúng, tổn thất phải chịu còn lớn hơn nữa...!Lúc em ở viện điều dưỡng cũng đã tận mắt nhìn thấy một vị nằm vùng bị tra tấn tới phát điên...!Khi đó em mới chỉ sáu tuổi."
"Anh à, em không muốn sống như thế.
Sống vậy chẳng có một chút tôn nghiêm nào hết cả."
Trần Mạn ngẩng đầu lên, trong mắt lóe ánh nước, nhìn anh: "Anh để em ở lại đi.
Thế thì ít nhất, em cũng làm được vài chuyện xán lạn."
"..."
"Em...!Tuy rằng em không thông minh tới thế, nhưng cũng...!Nhưng cũng không phải hoàn toàn, cản đường người ta mà..."
Tạ Thanh Trình nghe thế, sắc mặt đã tái nhợt.
Trần Mạn không biết mình bị tiêm gì, nhưng Tạ Thanh Trình đoán được.
Rất có khả năng cũng là thuốc RN-13 cải tiến, giống như Tạ Tuyết.
Hoàng Chí Long ra tay độc ác biết bao——
Ông ta vì biến Trần Mạn thành tấm khiên cho mình, thành lá bài có thể áp chế chính ủy Vương, vì thế ông ta tiêm thuốc mới vào Trần Mạn, mà thuốc ấy là hàng mẫu cũng được, là thuốc giải tương ứng cũng thế, đều nằm trong tay Hoàng Chí Long.
Cứ vậy, cho dù Trần Mạn có được nghĩ cách cứu viện thành công, chính ủy Vương vẫn phải dè chừng Hoàng Chí Long, chuyện này với họ Hoàng mà nói, cũng chỉ là vì nhận một lớp bảo hiểm khác cho mình chạy trốn mà thôi.
Thế lửa càng cháy càng lớn, khói đặc đã hun lên, bọn họ nhất định phải rời khỏi nơi này ngay, nếu không sẽ bị thiêu chết hoặc sặc chết.
Trong lòng Tạ Thanh Trình biết không thể kéo dài thêm, nên nhanh chóng nói với Trần Mạn: "Em đừng lo, loại thuốc đó sẽ không lấy mạng của em, cũng chẳng phải ma túy gì cả, em lên đó trước đi, để Hạ Dư nói với em..."
"Em không đi.
Em biết anh đang lừa em." Trần Mạn đè nén sự yếu ớt và run rẩy trong giọng nói của mình, "Anh à, anh luôn dùng cách như vậy để dỗ dành người khác, để người khác làm theo mong muốn của anh.
Trước đây lúc anh giúp em thoát khỏi cái chết của anh trai em, ban đầu cũng lừa gạt em, nói chỉ cần em không suy sụp như thế nữa, có lẽ anh em có thể quay về..."
Tạ Thanh Trình bắt đầu hối hận vì lời dỗ dành trẻ con vớ vẩn mà bản thân nói mãi lúc trước.
Nhưng anh không có nhiều thời gian lảm nhảm với cậu chàng nữa, anh đẩy Trần Mạn đi: "Mau đi lên đó đi, em nhớ tới cha mẹ em xem nào! Nhà em đã mất anh hai em rồi, nếu giờ em còn có chuyện gì nữa, em bảo bọn họ làm sao mà chịu nổi nữa hả?"
Trần Mạn: "..."
Tạ Thanh Trình lạnh lùng nói: "Em tin anh đi, anh tự có cách để ra ngoài."
"Trần Mạn, em mau buông tay ra!"
Trần Mạn thấy anh khăng khăng như thế, càng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cậu nghẹn giọng, cứng họng nói: "Anh Tạ...!Vì sao chứ? Vì sao anh luôn nghĩ cho người khác, nghĩ như thế.
Anh cảm thấy em chết rồi, cha mẹ em sẽ buồn, sẽ đau lòng.
Mà xưa nay anh lại chưa từng nghĩ vì bản thân như thế...!Em biết anh luôn cảm thấy Tạ Tuyết trưởng thành rồi, anh không còn gì vướng bận nữa, vậy nên anh luôn xếp tính mạng bản thân xuống hàng cuối cùng.
Nhưng mà..."
Trần Mạn nhìn anh trong ánh lửa, bỗng nhiên một loại cảm xúc đứng trước sự sống và cái chết lay động trái tim cậu ta.
Cảm xúc này luôn bị cậu chàng đè nén, trong giờ phút này lại không nhịn nổi, xuất phát từ xúc động, bắt nguồn từ bi thường, từ sự biệt li chẳng đành lòng tràn ra, xuất phát từ lòng muốn thuyết phục, nói với Tạ Thanh Trình một câu: "Anh, không phải không có ai để ý tới anh."
"..."
"Ít nhất có em để ý anh."
"..."
"Ít nhất là nếu anh có chuyện gì, em tình nguyện dùng tính mạng của em đổi lại."
Tạ Thanh Trình hơi ngẩn ra.
Nổ ầm một tiếng!
Lúc này, một đoạn vật liệu xây dựng gần đó lại lửa bao bọc rơi xuống, nổ tiếng vang đinh tai nhức óc đập thẳng vào lòng Tạ Thanh Trình, Tạ Thanh Trình bị thứ tình cảm mãnh liệt bất chợt ùa ra của Trần Mạn giữa sống chết làm ngẩn người, nhưng lại chợt kéo ý thức về vì tình cảnh nguy cấp trước mắt này.
Anh bừng tỉnh lại: "Em mau đi trước cho anh rồi hẵng nói sau!"
"Anh à..." Trần Mạn đỏ bừng mắt, "Em không đi đâu."
Tạ Thanh Trình giận sôi máu, cắn răng nói: "Trần Mạn em nghe rõ cho anh, anh không thể để một mình em đứng ở đây được, tự em chạy trước đi, em còn trẻ hơn anh,