Cuối tuần đến rất nhanh.
Đại hội thể thao tổ chức đúng hạn tại sân vận động Hỗ Đại.
Hạ Dư được báo danh vào hạng mục chạy cự li dài 1500m, chạy nước rút 200m, cùng với chạy 3000m đầy đáng sợ cuối cùng.
Các ủy viên ban thể dục đúng là mẹ nó hết sức thất đức, cái trò chạy bền 1500m và 3000m nam này chính là khoai lang nóng bỏng tay, ủy viên thể dục làm sao cũng không túm được người báo danh, nhân lúc Hạ Dư ngày ngày sang y khoa Hỗ Châu bên cạnh tán gái, bèn lén lút ghi tên cậu vào luôn.
1500m là mục cuối cùng giữa trưa, Hạ Dư mặc quần áo thể thao trắng tuyết, đứng giữa sân điền kinh, đúng là thanh tú khôi ngô, khí chất hơn người.
Cậu liếc mắt nhìn khán đài một vòng, ánh mắt lướt qua các đàn chị đàn anh hưng phấn không thôi, nơi thị lực nhìn tới được, chẳng thấy bóng dáng Tạ Thanh Trình.
Mà lúc này, tiếng còi vang lên.
"Chuẩn bị! —— Chạy!!"
Súng vang người vụt đi.
Lúc Tạ Thanh Trình đến, thi đấu đã kết thúc, Hạ Dư giành hạng hai, đang thở hổn hển ngồi bên sân điền kinh, chống tay ngả về sau nghỉ ngơi.
Bốn phía quanh cậu đều là các bạn học của cậu, một đám sinh viên vã mồ hôi như mưa, dáng vẻ ngập tràn thanh xuân, khiến Tạ Thanh Trình không tiến về phía trước nữa.
Anh cảm thấy bức tranh ấy quá đẹp, bản thân bệnh tật đầy mình như thế mà bước vào, cảm giác cảnh đẹp như vẽ ấy cũng biến mất ngay.
Có người đưa nước cho Hạ Dư, Hạ Dư nhận lấy, uống ừng ực ừng ực mấy ngụm, thở hồng hộc, tóc mái ướt át rủ xuống trước mắt cậu, cậu ngả về sau, cười nói với bạn học mấy câu.
Mà đúng lúc này, ánh mắt Hạ Dư liếc thoáng qua Tạ Thanh Trình bên khán đài.
Hạ Dư vốn chẳng có tí sức lực nào, có sinh viên bình thường nào mẹ nó chạy 1500m xong còn có sức nổi nữa, cũng có phải học viện thể chất học viện quân sự hay học viện cảnh sát gì gì đâu.
Nhưng cậu vừa trông thấy Tạ Thanh Trình, bỗng dưng lại có sức, cậu cười rộ lên dưới ánh mặt trời rực rỡ, chống một tay đứng dậy, nhảy qua lan can, chạy về phía Tạ Thanh Trình.
"Anh đến rồi."
"...!Ừ."
"Mới đến ạ?"
Tạ Thanh Trình lại ừ một tiếng, hỏi cậu: "Cậu thi xong cả rồi à?"
Hạ Dư đỡ trán, cười nhìn anh: "Không có, chiều còn 3000m nữa, anh cũng tới xem rồi, em phải chạy giành hạng nhất mới được."
Tạ Thanh Trình: "...!Cố gắng là được rồi.
Không cần tranh giành như thế, đây cũng chỉ là thi đấu thôi mà."
Lại nói với Hạ Dư: "Ngồi xuống, nghỉ ngơi một lát đi."
Hạ Dư bèn ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh.
Sân vận động Hỗ Đại là sân vận động điền kinh xây theo tỉ lệ chính quy, rất rộng, nơi Hạ Dư và Tạ Thanh Trình ngồi cũng chẳng có ai.
Ngồi một lát, không khí thế mà có chút giống lứa tuổi học sinh đang hẹn hò.
Trên sân vận động, tốp hai tốp ba học sinh đang quét dọn sân, chuẩn bị cho cuộc thi đấu buổi chiều.
Hạ Dư duỗi đôi chân dài nghỉ ngơi một lát, hỏi: "Tạ Thanh Trình, lúc đi học ấy, anh có báo danh tham gia đại hội thể thao không?"
"Đó là chuyện từ đời nào rồi."
"Có không?"
"...!Có."
"Thế anh tham gia vào hạng mục nào vậy?"
"Như cậu thôi, cũng là chạy cự li dài."
"Vậy hẳn là không ai chạy thắng anh rồi."
Tạ Thanh Trình đúng là luôn về hạng nhất.
Hạ Dư thấy anh ngầm thừa nhận, dù thế nào cũng không chịu tụt về sau trong cuộc thi buổi chiều nữa, nói: "Anh yên tâm đi, em sẽ không để anh mất mặt đâu."
Đã tới giờ cơm trưa, Tạ Thanh Trình đưa cho Hạ Dư một phần cơm hộp mang theo, coi như trả lại tình nghĩa của Hạ Dư lúc trước.
Là cơm rang Dương Châu, cơm rang vàng óng mềm xốp thơm nức mũi, bên trong còn rất nhiều tôm bóc vỏ trong veo, là tôm sông tự tay bóc.
Tạ Thanh Trình đưa cho Hạ Dư đang ngẩn ra tại chỗ, lại mở cho cậu một bình sữa chua có ga.
"...!Nhìn tôi làm gì? Ăn đi."
Trong lòng Hạ Dư lập tức nóng muốn chết, cậu không thể tin nổi rằng thế mà Tạ Thanh Trình lại thật sự làm riêng cho cậu một phần cơm rang Dương Châu.
Cậu thật sự rất muốn dán lại gần ôm lấy Tạ Thanh Trình rồi hôn anh, nhưng lại ngại đang ở trên sân vận động của trường, cậu chẳng thể làm gì cả, cuối cùng chỉ đành đè nặng niềm vui sướng ngập tràn trong lòng, nhận lấy đũa.
"Anh thật sự làm cho em nè."
Tạ Thanh Trình: "...!Lúc trước tôi đồng ý với cậu rồi.
Phải hoàn thành lời hứa này chứ."
Hạ Dư không nghe ra ngụ ý của anh, mỉm cười.
Tạ Thanh Trình nhìn cậu, Tạ Thanh Trình còn làm cơm rang cho cậu, thế cậu có chết cũng không thể để bản thân thua được.
Hạng mục thứ ba của buổi chiều chính là 3000m nam.
Hạ Dư bước xuống phía dưới, vô cùng nghiêm túc bảo Tạ Thanh Trình: "Anh chờ em nhé, em giành hạng nhất cho anh."
Tạ Thanh Trình: "...!Không sao đâu, cậu chạy chậm chút cũng chẳng hề gì.
Chỉ là một cuộc thi thôi mà."
Thi đấu với cậu hầu như đều là mấy anh em chạy 1500m buổi sáng, mấy người khác Hạ Dư chẳng đặt vào mắt lắm, có một trao đổi sinh năm bốn, là một cậu chàng người da đen, ưu thế thể chất khỏi nói cũng biết, sáng nay Hạ Dư cũng là thua trong tay người anh em này.
Súng lại vang lên, Hạ Dư như mũi tên rời cung, từ lúc bắt đầu đã bỏ hết lại những bạn học khác phía sau một khoảng rất dài với anh trai người da đen này, sau khi tiến vào giai đoạn chạy bền cự li dài, hai người anh em này thi đầy nhiệt huyết, đều không có ý muốn nhường đối phương chút nào, một trước một sau thay phiên nhau như sóng xô, chợt biến chạy cự li dài 3000m sinh viên nam bùng nổ kích thích của chạy nước rút 200m.
Một vòng...!Hai vòng...
Mọi người trên khán đài đều khiếp sợ vì cái kiểu chạy bạt mạng của hai sinh viên này, còn có sinh viên run rẩy hỏi: "Sao...!Làm sao thế? Sao phải đua như vậy, bộ chạy thắng là giành được vé khán đài VIP xem thế vận hội Olympic đấy à?"
Người anh em da đen cũng nghĩ như thế, cậu ta nghĩ, cái cậu đẹp trai này dở chứng gì thế, cứ khăng khăng phải giành giải nhất ở hạng mục này với cậu ta vậy!
Lúc hai người vai kề vai chạy tới hai vòng cuối cùng, sức lực cũng đã gần hao hết, người anh em da đen đầu đầy hỏi chấm thở hồng hộc: "Người anh em à, cậu làm gì thế, hạng mục này tôi mà không giành hạng nhất được thì mất mặt lắm đấy!"
Hạ Dư thấu hiểu sâu sắc, nhưng cũng vừa chạy vừa nói với người anh em kia: "Ngại quá người anh em à, vợ tôi đang xem trên khán đài rồi, tôi cũng không thể mất mặt với người này chứ."
Người anh em da đen: "? Không phải cậu là sinh viên à? Sao cậu lại có vợ rồi?"
Hạ Dư cao thâm khó đoán.
Người anh em da đen chợt hiểu ra: "Không phải là cậu...!Chưa kết hôn đã có thai, làm người ta lớn bụng, không thể không đi đăng kí kết hôn đấy chứ?"
Hạ Dư: "Tiếng Trung của người anh em không tệ đâu, cậu cũng đâu nhất định phải giành hạng nhất cự li dài, cuộc thi biện luận lần sau cậu cũng có thể thử chút mà."
Nói xong bèn thừa dịp người anh em da đen còn đang đắm chìm trong nỗi khiếp sợ "Cái trường này loạn quá", nhanh chóng tăng tốc độ vọt lên trước cậu ta.
Thế cũng được luôn?
Người anh em da đen lập tức tỉnh táo lại, tuy rằng cậu ta rất đồng cảm với người cha trẻ tuổi này, thế mà mới chớm hai mươi đã phải bước vào ngôi mộ hôn nhân, nhưng thi đấu không thể lưu tình, cậu ta vẫn tăng tốc đuổi theo.
Một vòng cuối cùng!
"Đù má, liều mạng gớm!"
"3000m nam này tôi xem mà nhiệt huyết sôi trào này!"
"Lẹ lên! Lẹ lên đi!"
Mọi người trên khán đài lũ lượt kích động đứng dậy, muốn xem tình hình trên sân thi đấu rõ ràng hơn chút.
Tạ Thanh Trình vốn không muốn đứng, kết quả toàn bộ mọi người đứng lên hết, dẫn tới anh ngồi chả nhìn thấy gì, vì thế anh cũng đành đứng dậy.
Ở khúc cua cuối cùng Hạ Dư tụt về sau người anh em da đen, chênh lệch đang không ngừng kéo dài...
Không ít người có chút than thở tiếc nuối, thầm nghĩ đáng tiếc ghê, cậu đẹp trai này liều mạng lâu như thế, vẫn phải để lỡ cơ hội giành quán quân rồi.
Nhưng mà Hạ Dư vẫn luôn cắn chặt một hơi, cố chấp không chịu nhận thua, đến 300m cuối cùng, chẳng biết cậu lấy sức từ chỗ nào ra, bộc phát khỏi cơ thể, đuổi theo bóng dáng người anh em phía trước kia vùn vụt!
1 mét, 5 mét...!Chênh lệch đang không ngừng rút ngắn lại, cuối cùng——
"Đoàng!"
Vượt qua vạch đích, thế mà Hạ Dư đã vượt qua vị anh em kia ở đoạn đường cuối cùng, kéo nổ pháo hoa ở vạch đích chạy cự li dài!
Vụn giấy màu rơi xuống lất phất.
Khán đài yên lặng mấy giây, lập tức sôi trào!!
"Uầy!!"
"Trận này kích thích gớm!!!"
"Lội ngược dòng! Lội ngược dòng luôn! Hội trưởng giành hạng nhất!"
Hạ Dư lập tức ngồi bệt trên sân điền kinh, trong vụn giấy màu lấp lánh bay đầy trời, nhìn lên khán đài, vẫy tay về phía Tạ Thanh Trình đang đứng, lộ ra nụ cười xán lạn trên gương mặt đầy mồ hôi, dào dạt thanh xuân.
Giây phút ấy, mặc cho là ai cũng chẳng nhìn ra, cậu đã từng là một bệnh nhân cô độc chồng chất vết thương như vậy.
Mà đồng thời, gió thổi lướt qua gương mặt Tạ Thanh Trình, Tạ Thanh Trình nhìn Hạ Dư xa xa, anh như bị ánh sáng ấy làm đau đớn, trái tim nhức nhối, trong một chớp mắt ấy, vậy mà cuối cùng chẳng nhìn rõ mặt Hạ Dư...
"Giáo sư Tạ, thầy sao thế?"
Cảm giác choáng váng chợt ùa lên.
Chờ khi tỉnh táo lại, Tạ Thanh Trình phát hiện mình đã ngồi xuống ghế khán đài lần nữa, bên cạnh có hai vị học trò chuyển sang gần chỗ anh xem thi đấu chú ý tới sự khác thường của anh, rất lo lắng hỏi.
Tạ Thanh Trình giơ tay che trán mình lại, bảo: "Không sao đâu."
Anh ngồi trên khán đài, nghỉ ngơi hồi lâu.
Đại hội thể thao là nơi sức sống ngập tràn nồng đậm, nhất là đại hội thể thao của đại học, càng mang đầy ý nghĩ tuổi trẻ, sức sống, hi vọng.
Mấy thứ ấy giờ phút này ngập tràn xung quanh anh, lại như chẳng có bất cứ liên quan gì tới anh cả.
Anh biết, cho dù đang không ngừng sử dụng thuốc trị liệu RN-13 đi nữa, nội tạng bản thân vẫn đang suy nhược ngày càng rõ ràng.
Thị lực của anh bị tổn thương nghiệm trọng nhất, bởi vì RN-13 để lại ảnh hưởng rất lớn tới thần kinh.
Nhưng anh làm thực nghiệm cũng được, sửa sang số liệu cũng thế, đều cần tới đôi mắt này.
Anh nhắm đôi mắt lại, anh biết, thời gian của anh không còn nhiều...!Hoặc là nói, còn ít hơn cả dự tính.
Tạ Thanh Trình nghỉ ngơi một lát, đứng dậy, lúc Hạ Dư được gọi đi nhận thưởng, rời khỏi nơi xem ngập tiếng người ồn ào, bỏ đi xa.
Anh vốn muốn quay về kí túc xá, thân thể lại chẳng chịu nổi, chỉ có thể tới khu trong sân vận động ngồi.
Nơi này chẳng có ai, anh dựa vào bên ghế dài trên sân cầu lông nghỉ ngơi.
Nào ngờ chẳng bao lâu sau, Hạ Dư tìm tới.
"Tạ Thanh Trình, sao anh lại ở đây?"
Ánh sáng bên trong sân vận động tối mờ, Hạ Dư không để ý tới sắc mặt tái nhợt của Tạ Thanh Trình.
Cậu còn tưởng bên ngoài mặt trời gắt quá, Tạ Thanh Trình không chịu nổi, mới vào bên trong ngồi.
Hạ Dư hoàn toàn không biết Tạ Thanh Trình đang gặp chuyện gì, rồi đang suy nghĩ gì.
Cậu rất vui vẻ, nỗi lòng nóng bỏng ấy thậm chí có thể lây lan sang người khác.
Ngay cả trái tim sắp đóng băng của Tạ Thanh Trình, cũng bị ủ ấm hơn một chút.
Tạ Thanh Trình giương mắt nhìn cậu, vừa định nói gì đó, đã bị Hạ Dư cúi đầu hôn lên.
"..."
"Tạ Thanh Trình, anh đã nhìn thấy em giành chiến thắng chưa?"
"..."
"Em nghĩ đến anh, nên không hề khiến anh mất mặt."
"..."
"Anh Tạ."
Nam sinh chạy 3000m toàn mồ hôi, theo lý mà nói hẳn chẳng có tí sức lực nào cả, nhưng giờ phút