Hạ Dư ngẩn ngơ đứng tại chỗ.
Cậu cảm thấy, bản thân hẳn nghe nhầm rồi.
"Anh nói gì cơ?"
"..."
Nhưng Tạ Thanh Trình còn chưa kịp mở miệng, Hạ Dư đã lập tức cắt ngang anh, sau đó tựa như trốn tránh gì đó, lắp bắp bảo: "Không không không...!Anh, anh chờ chút trước đã..."
"Trong nồi còn lê hầm xuyên bối mẫu, em đi lấy cho anh...!Em..."
Tựa như một nồi lê hầm xuyên bối mẫu là có thể thay đổi được hết thảy.
Thiếu niên xoay người, muốn tới bếp, như thể đó là lớp vỏ cứng của cậu, trốn vào đó rồi sẽ chẳng còn bị bất cứ vũ khí nào thương tổn đến nữa.
Nhưng giọng Tạ Thanh Trình truyền tới, khiến bước chân cậu đông cứng lại.
"Không cần đâu, Hạ Dư."
"..."
"Tôi phải về rồi."
Tạ Thanh Trình từng ngủ với Hạ Dư rất nhiều lần, biết bao lần tỉnh dậy, đều trở mặt không nhận người.
Chỉ có mỗi lần này, lúc anh khoét vào tim Hạ Dư, vậy mà cũng tự đâm bản thân anh tổn thương.
Mỗi chữ nói ra khỏi cổ họng, đều như một mũi tên đâm thẳng vào lòng anh, vậy nên Tạ Thanh Trình vốn đã ốm nặng rồi, chỉ đang cố căng cứng cơ thể, cũng hơi run lên.
Nhưng Hạ Dư không nhìn thấy.
Sau khi cậu nghe thấy Tạ Thanh Trình nói ra kiên quyết đến vậy, đã không nhịn nổi rơi nước mắt, hiện tại mặt đẫm lệ rồi, cậu không dám quay đầu lại.
Cậu cảm thấy Tạ Thanh Trình lại bắt nạt cậu nữa.
Mỗi lần Tạ Thanh Trình dùng cậu xong, sẽ chẳng cần cậu, lời tàn nhẫn nào cũng có thể nói ra hết cả.
Cậu không biết rốt cuộc là bản thân làm sai ở chỗ nào, rõ ràng cậu đã rất thật lòng, tựa như lê hấp đường phèn đang đun trong nồi kia, toàn bộ tình cảm của bản thân đều được hầm nhuyễn cả rồi, cố gắng hết sức để không khó đưa vào miệng, dễ tiêu hóa, sau đó thấp thỏm dâng lên cho người đàn ông ấy.
Nhưng Tạ Thanh Trình nói, kết thúc thôi.
Anh vĩnh viễn không thể thích cậu.
Hạ Dư quay lưng về phía Tạ Thanh Trình, há miệng thở dốc, lần đầu tiên, cậu không nói được thành tiếng, mãi tới tận lần thứ hai, cậu mới tìm lại được giọng nói của mình.
Khản đặc.
"...!Anh, anh ăn...!Lê trước đã, rồi chúng ta lại nói sau, được không?"
"......"
Hạ Dư đã nghẹn ngào hết mực: "Anh ăn một chút thôi...!Anh ăn một chút...!Có được không?...!Em đã học lâu lắm đấy..."
Em đã học lâu lắm đấy.
Em vốn dĩ, không biết làm việc nhà, không biết gọt trái cây, không biết dùng đường phèn xuyên bối mẫu hấp lê thế nào.
Em vốn dĩ, sẽ không yêu bất cứ một ai hèn mọn đến như thế.
Sẽ không chăm sóc một người tận tâm đến vậy.
Hiện tại em đều biết cả rồi.
Em đã học lâu lắm đấy, Tạ Thanh Trình.
Anh nếm thử một miếng thôi.
Anh liếc mắt nhìn em một cái đi mà.
Ngón tay Hạ Dư còn quấn băng cá nhân, do lúc gọt lê tự cắt vào tay mình, chảy máu.
Nhưng khi ấy cậu chẳng hề để ý, cậu chỉ nghĩ tới chờ đến lúc Tạ Thanh Trình tỉnh dậy, cậu có thể bưng lên cho anh một bát mứt lê nóng hôi hổi.
Nhưng Tạ Thanh Trình tỉnh rồi, Tạ Thanh Trình nói, anh không cần cậu.
Nước mắt Hạ Dư rơi xuống không ngừng, cậu khóc tới thương tâm đến vậy, lại đè nặng thanh âm, dù thế nào cũng không chịu để Tạ Thanh Trình nghe thấy, cũng không chịu quay đầu lại cho Tạ Thanh Trình nhìn thấy.
Cuối cùng cậu đi vào bếp, đóng sầm cửa lại.
Trên bàn phòng bếp, còn bày đường cát, lê thái miếng, dao gọt trái cây.
Hạ Dư dọn những thứ kia từng chút một, vừa dọn, vừa im lặng rơi nước mắt.
Thật ra chung cư này, từ sau khi cậu lấy được chìa khóa, đã chưa từng bật bếp lần nào.
Trước kia lúc cậu ở một mình, cũng lười nấu cơm, không phải ra ngoài ăn, chính là gọi bếp trưởng của khách sạn nấu mang lên phòng.
Đây là lần đầu tiên cậu bật bếp ở nơi này vì một người, biến "chung cư" hóa thành "nhà".
Lại chẳng ngờ rằng lại có kết cục này.
Hạ Dư đè nén tiếng khóc, đứng yên trong bếp rất lâu, cố gắng bình ổn lại cảm xúc của mình, cuối cùng lại rửa mặt, không cho Tạ Thanh Trình nhìn ra cậu đã khóc.
Không biết qua bao lâu sau, cửa bếp mới được mở ra.
Tạ Thanh Trình đứng ngoài cửa, đã thay quần áo xong xuôi.
Anh nói với cậu: "Hạ Dư."
"..."
"Tôi đưa ra quyết định này.
Không phải là vì cảm thấy cậu không tốt ở đâu đó."
"..."
"Hơn nữa còn là vì bản thân tôi.
Tôi quả thật không thể nào chấp nhận tình yêu của một người đàn ông nổi."
Hạ Dư rủ mắt, bất lực đứng bên bồn rửa tay: "...!Giới tính...!Đối với anh mà nói quan trọng đến mức như vậy ư?"
Cậu nâng mắt lên.
Trong một chớp mắt đầu tiên Tạ Thanh Trình đã biết, cậu trai này...!Đã khóc rồi.
Đôi mắt kia rất ướt át, hơi ửng hồng, nhìn anh như thế.
"Tạ Thanh Trình, mấy thứ này quan trọng đến thế hay sao?"
"..."
"Quan trọng hơn cả chân tình, đúng chứ?"
Tạ Thanh Trình không thể trả lời nổi.
Anh còn có thể nói gì nữa? Anh cũng đâu thể nói, xin lỗi, Hạ Dư, tôi không chê cậu là nam giới, thật ra vì tôi chẳng sống được bao lâu nữa, tôi lại phát hiện tôi hoàn toàn không thể thay đổi tình cảm của cậu dành cho tôi, vậy nên tôi mới không thể không làm như vậy, mong rằng cậu đừng lãng phí hết thanh xuân lên người tôi nữa.
Hạ Dư im lặng một hồi, nhìn lửa nhỏ hầm lê trên bệ bếp.
Cậu quay đầu lại nhìn Tạ Thanh Trình, vì thương tâm, giọng hơi run lên: "Anh biết không Tạ Thanh Trình? Trên thế giới này, anh không thể nào tìm được người thứ hai yêu anh như em đâu."
Tạ Thanh Trình nhìn cậu hồi lâu, giây phút ấy anh rất muốn vươn đôi tay ra, an ủi chú rồng non vụng về, nhếch nhác, hèn mọn lại cũng cao ngạo này.
Tình cảm anh dành cho Hạ Dư, ban đầu là khiếp sợ, sau đó lại nghi ngờ, rồi từ nghi ngờ, đến giờ biến thành lòng như dao cắt.
Lúc Tạ Thanh Trình ly hôn với Lý Nhã Thu, từng nói bản thân chưa từng gặp, cũng sẽ chẳng tin tưởng vào thứ tình yêu như thiêu thân lao đầu vào lửa, chẳng màng gì hết này.
Là Hạ Dư khiến anh được trông thấy.
Anh nhìn phần tình yêu này càng rõ ràng, thì lòng lại càng đau.
Hạ Dư tựa như một chú cún nhỏ anh vô tình nhìn thấy trên đường, vì cảm thấy quá đáng thương, nên tiện tay ném chút đồ ăn cho nó.
Anh vốn tưởng chỉ là quan hệ gắn bó đơn giản vậy thôi, chưa từng nghĩ tới phải nhận nuôi chú cún nhỏ này, hoặc là tạo thành mối quan hệ thân mật chẳng cần thiết gì với nó.
Nhưng mà cún nhỏ không hề nghĩ như thế.
Mỗi ngày nó đều ở vị trí ấy ngoan ngoãn chờ anh, nhìn thấy anh sẽ vui mừng chạy tới vòng quanh cọ vào chân anh, vô tình nó đã bị anh thuần phục rồi—— Nhưng anh biết chẳng bao lâu nữa, bản thân sẽ chẳng còn đi qua con đường này, nó cũng sẽ không đợi được người kia đi ngang qua nữa.
Ngoại trừ anh chợt chẳng cho nó chút đồ ăn nào, thậm chí còn giả vờ như chẳng thấy nó, còn có lựa chọn gì khác đây?
Nhưng mà cún con không biết, cún con sụt sịt nức nở đi theo sau anh, chẳng rõ vì sao anh bỗng dưng lại chẳng để ý tới nó nữa, là do nó quá bẩn ư? Hay là quá khó nhìn? Hay là bởi vì nó là một con cún bị bệnh? Vậy nên anh vĩnh viễn cũng chỉ cho nó ăn mấy miếng cơm, chứ không muốn ôm nó, cũng chẳng thể thích nó.
Cuối cũng Tạ Thanh Trình vẫn buông tay xuống.
Anh không cho Hạ Dư cái ôm kia.
Anh nói: "Tôi biết tôi không thể gặp được một người nào thích tôi như cậu được."
Hạ Dư thoáng mở to đôi mắt, trong đó lập lòe chút hi vọng xa xăm.
Tạ Thanh Trình không phủ nhận tình cảm của cậu.
Trải qua lần chia lìa năm thiếu niên mười bốn tuổi ấy, Tạ Thanh Trình biết, bản thân không nên phủ nhận bất cứ chân tình nào của Hạ Dư.
Đây là chút tôn trọng và bảo vệ cuối cùng anh có thể dành cho Hạ Dư rồi.
"Hạ Dư, tôi đã 33 tuổi, từng kết hôn, cũng từng li hôn, trải qua bao mối quan hệ, từng gặp vô số người." Tạ Thanh Trình dựa vào bên bệ bếp ấm áp, yếu ớt, trầm tĩnh, lại gần như ôn hòa, nói những lời xuất phát từ tận đáy lòng anh với Hạ Dư, "Thật ra điều kiện của tôi cũng không phải là tốt, lớn tuổi, cơ thể yếu ớt, khó hiểu lãng mạn, công việc bận rộn, về mặt vật chất cũng chẳng thỏa mãn được người ta là bao.
Tôi có thể tự mình hiểu được."
Nước mắt Hạ Dư lại muốn rơi xuống, cậu lắc đầu.
Tạ Thanh Trình là người gần như chẳng tự coi nhẹ mình.
Anh rất tự tin, rất kiên cường.
Nhưng giờ phút này, Tạ Thanh Trình ở trước mặt cậu, gần như thở dài nói hết những thứ khó coi nhất của mình ra, phải nhìn dáng vẻ anh bình tĩnh tỉnh táo thừa nhận mình tệ đến mức nào thế này, vậy mà còn đau hơn cả Tạ Thanh Trình từ chối cậu.
Hạ Dư nức nở nói: "Không phải đâu..."
"Tôi nói đều là sự thật." Tạ Thanh Trình hết sức bình tĩnh, đối mặt với người dùng chân tình đối xử với mình như thế, anh cũng có thể đưa sự chật vật của mình ra cho cậu xem, "Thật ra tôi biết, người như tôi, kết cục phù hợp nhất chính là sống cô độc suốt quãng đời còn lại—— Tôi biết tôi trưởng thành rồi vẫn có thể thu hút một vài cô gái yêu thích, nhưng thích không giống yêu, yêu và chân tình lại khác biệt.
Sau khi tôi và Lý Nhã Thu ly hôn, đã chết lòng rồi, cho rằng bản thân sẽ mãi mãi không nhận được một phần chân tình nữa."
"Nhưng cậu lại dành tình cảm của cậu cho tôi."
"Hạ Dư, xin lỗi, ban đầu tôi không tin tưởng rằng cậu thật sự thích tôi.
Bởi vì cậu quá trẻ, lại còn là một cậu trai, tôi tự cho mình là thông minh nên nghĩ rằng cậu hiểu lầm tình cảm của bản thân, thậm chí còn muốn dẫn đường cậu, khiến cậu thừa nhận rằng đó chỉ là một loại ỷ lại." Tạ Thanh Trình hơi ngừng lại, khẽ ho khan, sau đó lại tiếp tục nói, "Tôi biết tôi làm tổn thương trái tim cậu."
"Anh Tạ..."
"Cậu nghe tôi nói hết đã." Màu môi Tạ Thanh Trình nhàn nhạt,