Một đêm quấn quít triền miên, bởi vì trong lòng hai người đều đè nặng tâm sự, vì cả hai đều cảm nhận được cảm xúc u ám trên người đối phương, vì thế như thể trả thù vận mệnh, chế nhạo số trời mà giũ bỏ ra.
Giường đệm không ngừng đong đưa kẽo kẹt, tiết tấu đệm rung lên như động đất, gần như tới tận lúc bình minh, hết thảy mới quay về sóng yên biển lặng, chậm rãi dừng lại.
Cơ thể Tạ Thanh Trình thật ra không khỏe lắm, nhưng như có một loại dự cảm của số mệnh sắp đặt, cảm thấy nên có một lần buông thả như thế, nên thoát khỏi thói đời, mệnh số, xiềng xích trong lòng, như tiếng sấm vang lên lúc trời phạt, thị uy sức mạnh với thứ vô hình nào đó, cho dù đau thấu tim gan, cũng muốn có được một lần ôm điên cuồng đến như thế.
Hạ Dư trời sinh đã khó phục tùng với xã hội.
Tạ Thanh Trình thì không như thế, Tạ Thanh Trình tựa như người hoàn toàn nghe theo khuôn mẫu đạo đức mà lớn lên, nhưng thật ra anh chống đối rồi sẽ tàn nhẫn hơn bất cứ ai khác.
Sự rũ bỏ của anh nằm trong im lặng, lại cũng là cách hủy diệt, mặc kệ hậu quả, tựa như coi tương lai chỉ là cát bụi.
Nhưng tương lai cuối cùng vẫn sẽ phải đến.
Lúc trời tờ mờ sáng, Tạ Thanh Trình bị tiếng động khẽ khàng làm tỉnh dậy khỏi giấc ngủ nông, anh mở to mắt, Hạ Dư đã nằm bên cạnh anh, không biết dậy từ khi nào, hoặc có lẽ người trẻ tuổi vốn dĩ đã không hề ngủ.
Hạ Dư ôm anh, ôm nhau dưới lớp chăn điều hòa đơn, một đôi mắt hạnh đen thẳm an tĩnh nhìn anh.
Bên ngoài vẫn rơi cơn mưa nhỏ kéo dài, sớm chiều quấn quít, ban ngày vẫn chưa đến hẳn.
Tạ Thanh Trình và Hạ Dư nhìn nhau chốc lát, giọng Tạ Thanh Trình thấp khàn: "Lúc nào thì đi?"
"Hừng đông."
Tạ Thanh Trình lên tiếng đáp, muốn nói gì đó, lại như chẳng nghĩ ra gì để nói.
Từ xưa tới nay, mỗi lần họ làm xong đều không hề có bầu không khí giống như lúc bây giờ, bình tĩnh, hòa hợp, chẳng ai nhẫn tâm phá vỡ.
Thực tế, Tạ Thanh Trình hẳn cũng chưa từng yêu chiều Hạ Dư như thế, lúc Hạ Dư dịch người chỉnh tư thế ôm lấy anh chặt hơn, anh hơi nhíu mày kiếm lại, vì dương v*t Hạ Dư vẫn còn cắm bên trong, lúc động đậy có thể cảm nhận được bản thân bị thúc vào, kèm theo cả tinh dịch sền sệt bên trong, cảm giác chất dịch gợn lên lúc bị khuấy động.
Anh thấy đau, lại không mắng cậu vô lễ.
Hạ Dư ôm anh, chân họ quấn lấy nhau dưới lớp chăn mỏng, tim đập xuyên qua lồng ngực mướt mồ hôi, truyền vào trong lòng đối phương.
Hạ Dư cứ ôm lấy anh như thế thật lâu, như thể họ đều đã tám mươi tuổi, cuộc đời đã sắp chấm dứt rồi, chẳng cần nghĩ gì nhiều thêm nữa.
"Tạ Thanh Trình." Cuối cùng cậu nhẹ nhàng nói, "Em muốn hỏi anh một chuyện."
"Gì thế?"
"Anh có từng thích em hay chưa? Cho dù chỉ một ngày?"
"..."
"Một giờ?"
"..."
Hạ Dư vuốt ve tóc anh, im lặng hồi lâu, vừa như không cam lòng, lại như đang tự giễu hỏi: "...!Thế, một giây thôi thì sao?"
Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại: "..."
Trên người anh toàn dấu hôn Hạ Dư để lại, trong máu thịt còn ngậm dương v*t của cơ thể nam giới không nên có, trái với lẽ thường, cả trái tim anh lẫn cơ thể anh đều mềm nhũn, lại cũng cứng rắn hệt như xương anh.
Sau hồi lâu trầm mặc, anh nghe thấy Hạ Dư cười khẽ bên tóc mai anh: "Xin lỗi anh, tại em muốn nhiều quá."
"..."
"Em biết, thứ này anh chẳng cho em được."
Hạ Dư ngừng một lát, cầm điện thoại bên gối mình, mở phần trình chiếu đã sửa đổi lại, ánh sáng xanh tản quanh trần nhà, hình ảnh là bóng sứa trôi nổi trong đáy biển mà cậu tự làm.
Cậu buông Tạ Thanh Trình ra, nhìn vào mắt Tạ Thanh Trình, nói: "Thứ anh cho em cũng đã tốt lắm rồi.
Em biết đó là thứ duy nhất anh có.
Tạ Thanh Trình, em biết trong lòng anh vẫn đối xử tốt với em, em không trách móc anh."
Cậu nằm trong căn phòng tựa như biển sâu vắng lặng ấy, lại hôn lên môi Tạ Thanh Trình một lần nữa, từ hôn phớt tới hôn sâu, tình cảm cũng dần sâu đậm hơn, cậu lại ôm chặt lấy anh, cơ thể che phủ dưới chăn lại di chuyển một lần nữa, mông Hạ Dư thúc về trước từng chút từng chút, dương v*t cắm trong cơ thể Tạ Thanh Trình cả một đêm cương cứng, trở nên vừa cứng vừa nóng, lại đâm rút bên trong miệng nhỏ ướt át kia.
"A...!A..."
Tạ Thanh Trình nhíu mày, ngửa cần cổ thanh tú, hai chân rủ bên eo Hạ Dư, vô lực đong đưa theo từng động tác của cậu.
Hạ Dư chịch anh từ thong thả triền miên tới dần dần điên cuồng, tĩnh cảm mãnh liệt khó nén, cuối cùng hoàn toàn biến thành muốn chịch Tạ Thanh Trình tới điên cuồng vỡ nát.
Tạ Thanh Trình là người nhẫn nhịn rất giỏi, lại chẳng biết vì sao chỉ lướt qua như thế đôi mắt đã ươn ướt, tiếng thở dốc cũng hơi trầm xuống.
Hai người lại dây dưa thêm một lần nữa trước khi trời tảng sáng, lúc Tạ Thanh Trình bị chiếm hữu ngày càng kịch liệt, cổ họng bật tiếng rên rỉ vụn vỡ.
Không biết có phải áo giác hay không, Hạ Dư nghe thấy trưởng bối của cậu trong cơn tình ái cuối cùng này, bị chịch tới mức ánh mắt tan rã, thì thầm nói một câu vỡ vụn: "...!Hạ Dư...! Cậu...!A...!Cậu có thể bắn hết vào trong..."
"Không cần phải rút ra."
"Cứ...!Để lại cả đi..."
Anh nghĩ rằng——
Nếu đây là thứ cuối cùng tôi có thể cho đi.
Nếu đây là thứ cuối cùng cậu có thể để lại.
Cho dù có trái với lẽ thường, cũng phải ghi nhớ thật rõ ràng.
Lúc tỉnh dậy lần nữa, Hạ Dư đã rời đi.
Trời đã sáng hoàn toàn, mưa cũng ngừng rơi, người kia như chú rồng cô độc trở về trong cơn mưa, sau khi mưa tạnh, sương mù tình yêu dày đặc cũng tan đi chẳng còn thấy.
Tạ Thanh Trình nằm trên chiếc giường hỗn độn, nhìn trần nhà, trong lòng anh rất hỗn loạn—— Anh biết Hạ Dư quyết định gánh vác sự nghiệp của gia đình, tình yêu khi xưa chẳng màng đầu rơi máu chảy ấy có lẽ sau này sẽ chẳng còn nữa.
Đó là kết cục tới tận giờ anh vẫn luôn mong muốn.
Hiện tại cuối cùng anh cũng đã được bù đắp ước mong rồi.
Sức nặng đè trên người tiêu tan, trái tim anh hẳn phải trở nên rất nhẹ nhàng, Tạ Thanh Trình đứng dậy, ánh sáng mờ ảo chiếu xuyên qua song cửa, chiếu lên làn da tái nhợt của anh, cửa sổ không đóng kín, có gió lùa vào, kể cả lúc Hạ Dư rời đi, hình như trên người anh có một chút hơi ấm cuối cùng như thế.
Hiện tại đều tan biến cả.
Anh rất mệt mỏi, nằm trên giường, hồi lâu chẳng động đậy.
Mười giờ sáng, anh nhận được thông báo đẩy* của trang tin tức thành phố chính thức, đầu tiên là một bức ảnh chụp đen trắng của tin buồn ở trang đầu, thông tin nói về doanh nhân Hạ Kế Uy trong top 100 của cả nước qua đời.
Sau đó là tin phỏng vấn trực tuyến, thời gian phỏng vấn, địa điểm, truyền thông được mời đều đã được nhà họ Hạ sắp xếp từ trước.
Tạ Thanh Trình nhìn thấy cậu trai kia mấy giờ trước còn như một con thú nhỏ, cứng đầu ôm chặt lấy mình, giờ phút này đã thay một bộ đồ tinh xảo đứng đắn màu đen để nhận phỏng vấn, bình tĩnh khéo léo trả lời các câu hỏi của truyền thông, mà Lữ Chi Thư mắt sưng đỏ đứng phía sau cậu, hình ảnh trong góc nhất là khuôn mặt Hạ Lí chẳng mang chút lo lắng.
Trên ảnh, phía dưới tên Hạ Dư được đánh kèm mấy chữ người thừa kế tập đoàn Hạ thị phía dưới.
Thật sự vô cùng kì lạ.
Rõ ràng chỉ là một thiếu niên sẽ ôm lấy anh, nói với anh, Tạ Thanh Trình, anh ôm em một cái được không mà thôi.
Hạ tổng trẻ tuổi trên màn ảnh nho nhã, lịch sự, khuôn mặt thanh tú, cách nói năng phù hợp, đuôi mắt hạnh mang theo chút ửng đỏ, đó là nỗi đau buồn vừa khéo, là thứ truyền thông muốn chụp, cũng là chi tiết để người xem đánh giá, là bề ngoài của cái gọi nhà cha hiền con hiếu trong nhà họ Hạ.
Hạ Dư không cần tốn sức bắt chước, xưa nay cậu đã rất thông minh, cậu làm rất tốt.
"Sau đó nhờ có sự giúp đỡ của mẹ, tôi đã hoàn thành suôn sẻ hết các dự án trong tay."
Truyền