Sau khi bên cạnh không còn một vãn bối nào khiến anh phân tâm nữa, hiệu suất làm việc của Tạ Thanh Trình cũng cao hơn rất nhiều.
Mỗi ngày anh chỉ chỉnh lại tư liệu, điều tra vụ án, tới Mỹ Dục trị liệu theo định kì.
Nỗi đau đớn như dần dần đã chết lặng.
Con người sống cũng càng ngày càng như máy móc, đương nhiên chẳng cảm nhận thấy nỗi đau được bao nhiêu.
Một thời gian sau, anh căn cứ vào manh mối hiện đã có trên tay, nhận được một phát hiện mới rất quan trọng.
Anh có được phát hiện này thông qua tra xét những nhân viên làm ở phòng thí nghiệm của Hạ Kế Uy năm đó, mà phát hiện này khiến anh kinh ngạc không ít.
—— Lúc Lữ Chi Thư mang thai Hạ Dư, vì giúp việc ở phòng thí nghiệm cho chồng là Hạ Kế Uy, không cẩn thận bị liên lụy, khiến suýt nữa đã sảy thai, cuối cùng không thể không nhờ vào RN-13 để cứu đứa bé về.
Mà phòng thí nghiệm xảy ra sự cố kia, người phụ trách lúc đó lại là Vệ Dung!!
Lúc trước Tạ Thanh Trình chưa từng nghĩ tới, hóa ra giữa Lữ Chi Thư và Vệ Dung thế mà còn có chuyện như vậy, thậm chí có thể gọi là uẩn khúc.
Sau khi Lữ Chi Thư dùng RN-13 chữa trị, chẳng bao lâu sau Vệ Dung tai nạn giao thông qua đời, nhưng kì lạ lại là nhiều năm qua đi như thế, Lữ Chi Thư lại như chẳng hề hứng thú với loại thuốc cấm RN-13 đã thay đổi cuộc đời của bà.
Đêm Tạ Thanh Trình nắm bắt được manh mối này, một mình ngồi trước bàn làm việc hút thuốc, nghĩ đi nghĩ lại, trên bàn có đủ mọi loại suy tính, gạt tàn cũng dần bị chất đầy.
Cuối cùng anh đứng dậy, tâm sự nặng nề đi ra con ngõ nhỏ ngoài nhà, lại bắt đầu châm thuốc hút, mà phía sau anh, đèn làm việc chiếu sáng trang giấy gần như đã bị viết đầy lên.
Trên góc khuất nhất của trang giấy, suy đoán sau khi anh đã loại bỏ hết, anh cũng không muốn tin tưởng nhất nhưng lại có khả năng nhất là——
"Lữ Chi Thư thật ra chưa từng vứt bỏ việc nghiên cứu RN-13."
Cũng sau vài ngày Tạ Thanh Trình phát hiện ra chi tiết này, Trịnh Kính Phong bỗng nhiên mời Tạ Thanh Trình đến nhà ông ăn cơm, bảo có chuyện quan trọng muốn nói với anh.
Vì thế Tạ Thanh Trình tới căn nhà ở liên khu trong thành phố, lúc anh tới, Trịnh Kính Phong đang hầm thịt kho tàu miếng to bằng bếp cồn nhỏ, trên bàn đã bày trứng xào cà chua, cá nướng, canh cải thìa nấu đậu, còn có hai chai rượu trắng, đều là mấy món ăn nhà làm.
Thịt kho miếng to nấu bằng bếp cồn có một mùi thơm mà nấu bằng nồi thường không thể có, Trịnh Kính Phong cởi tạp dề, xoa xoa tay, bảo Tạ Thanh Trình: "Ngồi đi, trước đây cháu tới cục cảnh sát đã thích ăn thịt kho tàu miếng to nấu lửa nhỏ bằng cái bếp cồn này trong văn phòng chú, khẩu vị cũng hệt như cha cháu vậy, nào, uống chút rượu đi."
"Chú tìm cháu có chuyện gì?"
Nhìn qua Trịnh Kính Phong có hơi khó mở miệng, ông kéo tay Tạ Thanh Trình ngồi xuống trước bàn ăn, tự một mình uống một chén rượu trắng nhỏ, sau đó cầm đũa nhìn chằm chằm đồ ăn đầy bàn, nghĩ cách chọn từ, cuối cùng vẫn bảo: "Ăn trước đã, chúng ta vừa ăn vừa nói."
Chờ sau khi Tạ Thanh Trình ăn mấy món rồi, cuối cùng Trịnh Kính Phong mới nói mấy lời, Tạ Thanh Trình coi như cũng hiểu vì sao ông lại mong mình động đũa trước—— Bởi vì nội dung Trịnh Kính Phong nói tiếp đó, đúng là khiến anh có chút không muốn ăn nữa.
"Sau khi Tưởng Lệ Bình rời đi, bọn chú luôn tiến hành điều tra phần còn sót lại của vụ án này.
Tuy rằng vụ nổ cao tốc lúc đó xảy ra đột ngột, cô ấy không thể nói thêm nhiều manh mối hơn, hiện trường cũng chẳng để lại nhiều chứng cứ hơn nữa, nhưng dù sao cô ấy vẫn giúp bọn chú giải quyết một vài bí ẩn, hơn nữa cũng cho bọn chú có một phương hướng điều tra đột phá." Trịnh Kính Phong uống mấy ngụm rượu, nhấp miệng, thở dài, "Bởi vì chú biết "con quỷ" lớn nhất trong cục thành phố là ai, ông ta càng không mong bọn chú điều tra cái gì, thì chú lại càng lén lút điều tra về cái đó, kết quả cháu đoán thế nào? Trong biệt thự tư nhân của Hoàng Chí Long, chú tìm được một cuốn bút kí bằng da."
"Bút kí của Hoàng Chí Long?"
"Bút kí của Tưởng Lệ Bình." Trịnh Kính Phong lại uống một ly rượu, sau đó rót đầy ly lần nữa, như cảm thán gì đó, chậm rãi đổ xuống đất, "Có lẽ kẻ khác sẽ tưởng là thứ gì đó của Hoàng Chí Long, nhưng chú nhìn thấy nét chữ ấy chú đã nhận ra ngay, đó là bút tích người tình báo của chú..."
Tạ Thanh Trình nhíu mày: "Vòng tay giám sát bí mật cô ấy đeo trên tay cho dù có là dùng cách viết đi nữa, hẳn cũng không thể để lộ bí mật quan trọng nào cả."
Trịnh Kính Phong: "Đúng là như thế.
Cơ mà bút tích đó là cô ấy đang kiểm tra xem những tin tức nào tuyệt đối không thể để lộ, tin tức nào có thể dùng cách biểu đạt ẩn ý để lộ ra được.
Trên vở viết rất nhiều kí hiệu cô ấy đã thử miêu tả, mấy tháng qua chú vẫn luôn giải mã để đọc chỗ kí hiệu ấy."
"Kết quả thế nào?"
"Có rất nhiều tin tức rất hữu dụng, Tưởng Lệ Bình quả đúng là cô gái tài giỏi.
Sau khi cô ấy rời đi, cô ấy vẫn cung cấp cho bọn chú manh mối vô cùng quý giá.
Hiện tại bọn chú đã tập trung vào những đối tượng có tỉ lệ ăn khớp cao theo nội dung ám chỉ của cô ấy, đây hẳn là các đối tượng hợp tác trong nước của Đoàn Văn, ngoại trừ Hoàng Chí Long, Lương Quý Thành, Vương Kiếm Khang đã chết ra, còn có một vài nhân viên khoa học, nhân viên chính phủ bị mua chuộc, và một vài doanh nhân lớn."
Tạ Thanh Trình: "Số lượng thế nào?"
Trịnh Kính Phong: "Ăn khớp hoàn toàn với thông tin, nắm chắc trăm phần trăm có bốn người, cơ mà bốn kẻ đó cũng không phải cấp cao, cấp bậc thấp hơn Hoàng Chí Long nhiều.
Cơ mà có một người ngang hàng với Hoàng Chí Long, thuộc công ti cấp rất cao của tổ chức kia đã được bọn chú nhắm vào.
Hiện tại phù hợp với thông tin khoảng tầm sáu mươi phần trăm, nói cách khác rất có thể xí nghiệp này chính là một lãnh đạo lớn khác mà Tưởng Lệ Bình ám chỉ, tội của nó chẳng nhỏ hơn giải trí Chí Long, thậm chí còn lớn hơn, bởi vì nó là một dược xí tư nhân—— Phụ trách việc nghiên cứu và trực tiếp tiến hành thí nghiệm sinh hóa vi phạm vào luật nghiên cứu thuốc cấm."
Tạ Thanh Trình nghe thế, sắc mặt chợt chuyển trắng, tay cầm ly rượu cũng hơi run lên.
Cho dù Trịnh Kính Phong vốn chẳng hề nói tên dược xí kia ra, nhưng lòng anh lại sáng tỏ như gương—— Có dược xí nhà ai bị cuốn vào mà Trịnh Kính Phong cần tự mình tìm tới anh nói chuyện chứ?
Tạ Thanh Trình cũng không định chờ Trịnh Kính Phong tuyên án với anh, mà mở miệng luôn, giương mắt nhìn Trịnh Kính Phong chằm chằm, nói thẳng: "Chú có ý gì? Chú bảo Hạ thị chế tạo thuốc?"
Trịnh Kính Phong uống rượu trắng, đáp: "Tự cháu hiểu rõ ý của chú mà."
"..."
"Trong lúc giải mã bút kí của Tưởng Lệ Bình, cô ấy đã chỉ ra công ty sản xuất thuốc là đối tượng hợp tác lớn nhất của Đoàn Văn tại Trung Quốc, nên dưới lớp bỏ bọc lỗng lẫy của các công việc trong công ty ở nước ngoài, tất cả đều là làm thí nghiệm và buôn bán các dự án vi phạm lệnh thuốc cấm cả, mấy năm nay, dược xí tư nhân này đã xuất khẩu rất nhiều loại thuốc vô đạo đức, chưa qua kiểm duyệt y tế nghiêm ngặt ra thị trường chính thức ở nước ngoài do Đoàn Văn nắm giữ.
Bọn chúng không sợ gây ra lượng lớn bệnh tật, thậm chí là cái chết, chỉ vì mong rằng có thể trực tiếp thu thập được dữ liệu trên cơ thể những người bị tác động trực tiếp trong số những bệnh án này thôi."
Rõ ràng là mùa hè, lão Trịnh bủn xỉn, trong căn nhà ở liên khu không mở điều hòa, chỉ bật mỗi một chiếc quạt điện đang quay quay lừ đừ.
Nhưng Tạ Thanh Trình lại vã một thân mồ hôi lạnh.
Trịnh Kính Phong ngừng một lát, cách một bàn đồ ăn gần như chưa động vào, nhìn về khuôn mặt tái nhợt không chút sức sống của Tạ Thanh Trình.
"Dưới tình huống bình thường, chuyện cảnh sát điều tra đến, chú sẽ không nói nhiều với cháu như thế, đây là nguyên tắc của chú.
Chuyện này với chú là ngoại lệ, bởi vì chú nhìn ra cháu và tiểu Hạ đó...!Hiện tại hẳn nên gọi là Hạ tổng rồi nhỉ, cháu và Hạ tổng đó rất thân thiết, theo quan sát của chú, quan hệ giữa cháu và cậu ấy, thậm chí còn thân thiết hơn cả cháu với Trần Diễn nữa."
Tạ Thanh Trình đặt ly rượu xuống, trước mắt có cảm giác mơ hồ nho nhỏ, anh cố sức khiến mình bình tĩnh lại, bảo: "Hạ Dư không phải người như thế."
"Chú cũng hi vọng cậu ấy không phải người như thế, nhưng con người ta rồi sẽ thay đổi, nhất là lúc cậu ấy không có được thứ mà cậu ấy muốn." Trịnh Kính Phong nói, "Theo cấu trúc của công ty sản xuất thuốc Hạ thị, lúc Hạ Kế Uy còn sống, hai người là ông ấy và Lữ Chi Thư chia ra quản lý trong nước và ngoài nước, ở nước ngoài cơ bản là do Lữ Chi Thư quản lí, Hạ Kế Uy không hỏi tới nhiều.
Nếu tập đoàn Hạ thị thật sự là xí nghiệp tư nhân Lữ Chi Thư nhắc tới trong bút kí, theo cách hoạt động của công ty bọn họ, có thể chắc chắn thoát được khỏi tội danh cũng chỉ có mỗi Hạ Kế Uy thôi."
Dừng một chút, Trịnh Kính Phong nói: "Hạ Dư thì không như thế."
"..." Tạ Thanh Trình nghĩ tới manh mối trong tay mình—— Lữ Chi Thư rất có thể chưa từng buông bỏ việc nghiên cứu RN-13.
Lại kết hợp với những thứ Trịnh Kính Phong nói bây giờ, người phụ trách thị trường nước ngoài của chế dược Hạ thị là Lữ Chi Thư, thế thì rất có thể...
"Với những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian gần đây hẳn là cháu cũng nhận thấy được.
Tiểu Hạ tổng và lão Hạ tổng không giống nhau, sau khi cậu ấy tiếp nhận vị trí của