Điện thoại Hạ Dư không liên lạc được.
Tạ Thanh Trình đành tới thẳng công ty Hạ Dư, kết quả bị bảo vệ cản lại ở cổng.
"Chào tiên sinh, xin hỏi anh tìm ai?"
Kiến trúc tổng bộ Hạ thị khí phái hơn hẳn tổng bộ giải trí Chí Long, bảo vệ ở lối vào hẳn là quân nhân xuất ngũ, vóc dáng cao mét tám mấy, đứng thẳng tắp, ăn mặc trang nghiêm.
Sau khi Tạ Thanh Trình báo lại lí do mình tới, bảo vệ hơi do dự, nhưng vẫn khách sáo nói: "Anh đợi chút, tôi liên lạc với thư kí của Hạ tổng chút."
Tạ Thanh Trình ngược lại chưa từng nghĩ tới nếu bản thân dùng thân phận giáo sư đại học bình thường tới gặp Hạ Dư, vậy thì là không thể, "Hạ tổng" trong miệng bảo vệ nghe quá xa lạ, như không phải cùng một người với cậu nhóc ngồi trước cửa nhà anh ăn canh thịt bò trong đêm Giao Thừa vậy.
Thư kí nhanh chóng phản hồi lại bảo vệ, thái độ bảo vệ vốn đã rất tốt, sau khi cúp máy lại kính cẩn hơn, lập tức sắp xếp xe đưa đón, đưa Tạ Thanh Trình tới khuôn viên cao ốc tổng bộ.
Thang máy đi thẳng về phía trước, ở tầng cao nhất của cao ốc nguy nga chọc trời, thư kí Hạ Dư đã đợi ở nơi ấy.
Tạ Thanh Trình biết cô ta, cô vốn là thư kí của Hạ Kế Uy, sau khi Hạ Dư nhậm chức cũng không sa thải cô thay người mới.
"Chào anh, giáo sư Tạ, mời anh đi theo tôi."
Tạ Thanh Trình đi theo cô qua hành lang gấp khúc, sảnh chính, rồi lại tới hành lang gấp khúc, sau đó tới phòng tiếp khách.
Anh gặp mấy phu nhân và thương nhân giàu có trông quen mắt nơi phòng tiếp khách, suy nghĩ một lát, những người này từng gặp trong hôn lễ của Tạ Tuyết, còn có một vị phu nhân giàu có khi đó tán gẫu về chuyện của anh lúc ở cửa hàng tiện lợi chỗ sân bay.
Mấy người này khách sáo ngoài mặt, ai nấy đều đeo lớp mặt nạ kì quái do bốn chữ "lá mặt lá trái" này đúc thành, chợt trông thấy Tạ Thanh Trình, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, vẫn đứng lên cười chào hỏi.
"Giáo sư Tạ." Dẫn đầu thế mà lại là vị phu nhân bảo anh là nam sắc ở sân bay kia.
Cho dù bà ta thích nói chuyện linh tinh, nhưng biết rõ Tạ Thanh Trình là anh trai thiếu phu nhân của cậu ba nhà họ Vệ, còn là người đàn ông của Hạ tổng hiện tại, có thể lấy lòng thì nên lấy lòng, bà ta vẫn đang mong đợi vào việc bọn họ bàn việc hợp tác làm ăn mới với Hạ Dư có thể được thêm đôi chút lợi ích nữa.
"Hân hạnh được gặp hân hạnh được gặp." Phu nhân mỉm cười thân thiết.
Tạ Thanh Trình hờ hững liếc nhìn bà ta một cái, không hề bắt tay với bà ta.
Vì thế tay phu nhân kia xấu hổ đưa giữa không trung, cuối cùng cười gượng ha ha mấy tiếng, hạ tay xuống.
Chờ tới khi thư kí mời Tạ Thanh Trình sang một phòng nghỉ khác, vị phu nhân này mới nhỏ giọng thì thầm: "Oai cái gì mà oai, dơ bẩn, thực sự cho rằng Hạ thiếu thành Hạ tổng rồi thì sau này còn cần anh nữa chắc?"
Nhưng thật ra Tạ Thanh Trình không bắt tay bà ta hoàn toàn là vì không thích bà ta, anh đã mệt muốn chết, không muốn tốn sức giả vờ giả vịt trước mặt người mình không thích nữa.
Lúc anh làm bác sĩ ở y khoa Hỗ Châu đã như thế, cho tới giờ cũng chẳng thay đổi.
Hiện tại vì thân phận Hạ Dư thay đổi, những thứ anh có thể bị người ta chỉ trỏ sau lưng hình như lại nhiều hơn một chút nữa.
"Mời anh ngồi, tôi đi pha trà cho anh." Thư kí từ tốn sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, "Phòng này là văn phòng tư nhân của Hạ tổng, cậu ấy vẫn còn một vài chuyện chưa xử lí xong, phiền anh ở đây đợi cậu ấy, chắc khoảng nửa tiếng nữa cậu ấy sẽ tới."
Trà đưa lên, thế mà lại chẳng phải loại đắt đỏ lắm, nhưng là trà tuyết địa lãnh hương Tây Tạng mà Tạ Thanh Trình rất thích uống.
"Đây là Hạ tổng đặc biệt bảo tôi pha cho anh.
Cậu ấy bảo sợ anh uống loại trà khác không quen." Thư kí thấy ánh mắt Tạ Thanh Trình nhìn vỏ hộp trà, kính cẩn nói, "Nếu anh cần gì thì xin hãy bảo lại tôi.
Giờ tôi không làm phiền anh nữa."
Văn phòng này vừa sắp xếp lại, nhưng thật sự có thể nhìn ra Hạ Dư thường làm việc ở nơi này.
Sách trên giá không nhiều, có thể nhìn thấy mấy tác phẩm liên quan tới biên đạo, còn cả một quyển 《 The nightingale and the rose 》.
Máy tính trên bàn làm việc ở trạng thái khóa, bên cạnh máy tính có mấy chồng tài liệu đã đóng dấu một ít, bên cạnh chuột là một tách cà phê thiết kế đơn giản, bên trong là cà phê đắng đã uống một nửa.
Tạ Thanh Trình ngồi trên ghế, vừa đợi Hạ Dư xử lí việc quay về, vừa nghĩ xem lát nữa anh nên hỏi Hạ Dư điều gì, hỏi ra sao.
Cửa sổ văn phòng mở một khe nhỏ để thông khí, làn gió mùa hè thổi vào, trang giấy trên bàn bị thổi bay xuống, có mấy tờ bay tới bên chân Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình nhặt lên, nhìn lướt qua—— Là mấy hình vẽ nguệch ngoạc chẳng liên quan gì tới chuyện quan trọng, với mấy câu chữ viết tay rải rác.
Anh liếc qua đã thấy "Here lies one whose name was written in water", trong lòng chẳng biết cảm thấy sao, đang định đặt lại mấy trang giấy này về chỗ cũ, phát hiện trong đống hình vẽ lung tung tiện tay viết này có một đoạn chữ viết anh vô cùng quen thuộc.
Đoạn chữ ấy đúng là...
Giây phút nhìn rõ nội dung ấy, nhịp tim Tạ Thanh Trình thoáng dừng lại một lát ngắn ngủi, anh cứng đờ ngồi im, giật mình trong chớp mắt.
Nửa giờ sau, Hạ Dư vào văn phòng, ánh mắt xuyên qua hết mọi thứ, dừng thẳng trên người Tạ Thanh Trình, vì lí do ánh sáng, cậu không để ý tới sắc mặt Tạ Thanh Trình đã tới nhợt lạ thường.
"Anh Tạ." Hạ Dư ấm áp nói, "Điện thoại em lúc họp đã chuyển sang chế độ máy bay rồi, không nhận được tin nhắn của anh, em không ngờ anh sẽ tới đây tìm em, có chuyện gì thế ạ?"
Tạ Thanh Trình đã khống chế được cảm xúc của mình, trầm giọng nói: "Cậu ngồi đi."
Hạ Dư thoáng sửng sốt, sau đó lại rủ mi khẽ cười.
Tạ Thanh Trình là giáo sư, hơn nữa còn là giáo sư trí thức cao có khả năng xuất sắc hơn người, trước đó, cũng là bác sĩ tài giỏi ở phòng khám cần phải tranh chỗ.
Khi xưa Hạ Dư đã nghe truyền thông từng nói, bác sĩ và giáo viên, thường là hai kiểu người có lòng tự tôn cao nhất, nhìn thì trầm ổn nghiêm trang, nhưng giơ tay nhấc chân, lẫn vào lời nói cũng vô thức dễ tản ra vẻ xa cách mọi người một cách lơ đãng.
Trước kia cậu cảm thấy cái thứ xa cách mọi người này là châm chọc, cho rằng dáng vẻ Tạ Thanh Trình chỉ để lừa gạt kẻ khác, như thể cả thế giới đều phải quỳ xuống gọi ông lớn anh là cha không bằng.
Hiện tại cậu đã không còn thấy vậy từ lâu, cậu cho rằng đó là một loại khí chất trầm tĩnh lạnh lùng mà cao quý, nằm giữa mặt mày Tạ Thanh Trình, khiến anh rất nổi bật.
Lại nói thêm, Tạ Thanh Trình như thế cũng bắt nguồn từ vấn đề thái độ, người bình thường đối xử với bác sĩ hoặc giáo viên đều rất tôn trọng, dần dà, họ còn có thể không quen mở miệng nói "Cậu ngồi đi", ngậm miệng bảo "Cậu nói đi" được hay sao? Cũng không có ác ý gì, chỉ là tập mãi thành quen thôi.
Vì thế Hạ tổng mấy ngày nay khiến bên hợp tác trông thấy đã đau đầu hoảng sợ, chẳng có điểm nào để làm khó dễ, cũng thật sự ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt bác sĩ Tạ của cậu.
"Tôi muốn nói một vài chuyện với cậu." Tạ Thanh Trình tựa vào ghế, mười ngón tay thon dài đan vào nhau, đi thẳng vào vấn đề.
Đôi mắt Hạ Dư thoáng chuyển động: "Về chuyện gì?"
"Về RN-13."
"..." Hạ Dư im lặng giây lát, "Vì sao bỗng dưng muốn nói chuyện này?"
Tạ Thanh Trình: "Gần đây tôi phát hiện ra một vài manh mối."
"Dạ."
"Có lẽ có liên quan tới mẹ của cậu."
"..."
"Sau khi cậu tiếp nhận vị trí của Hạ Kế Uy, hẳn là đã thấy rất nhiều thứ xưa nay chưa từng thấy."
"Việc này đúng là thế thật." Hạ Dư đáp, "Nhưng nếu ý anh là cảm thấy công ty bọn em có liên quan tới RN-13, đó là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra."
Tạ Thanh Trình hoàn toàn không định vòng vo gì đó nhiều với Hạ Dư, anh hỏi: "Lúc cậu theo dõi các dự án quốc tế vốn là do mẹ cậu quản lí, không phát hiện ra thứ gì khác thường hết hay sao?"
"Không có." Hạ Dư bảo, "Công việc của tập đoàn vẫn rất quy củ, không động chạm tới phát luật của quốc gia gì hết cả.
Em không biết anh nghe ở đâu nói cái gì, nhưng nếu anh đã tới hỏi em, thế thì đó chính là câu trả lời của em rồi."
Giọng cậu nói chuyện với Tạ Thanh Trình vẫn rất dịu dàng, vẫn rất kiên nhẫn như trước đây, nhưng nó không phải là thứ Tạ Thanh Trình muốn.
Bởi vì Tạ Thanh Trình biết cậu không nói thật.
Trên mấy trang giấy bị gió thổi bay khi nãy, ngoại trừ mấy hình vẽ nguệch ngoạc rải rác ra, còn có một vài phương trình hóa học không được đầy đủ.
Hạ Dư không phải xuất thân từ ngành kỹ thuật, cậu không nhớ công thức phức tạp như thế đầy đủ được, hơn nữa cậu chỉ tiện tay viết ra một phần lúc ngẩn người thôi, vậy nên có thể cậu vẫn chưa để ý, không cảm thấy mấy cái nội dung lộn xộn như thế có ai mà hiểu được.
Nhưng Tạ Thanh Trình nhìn là hiểu ngay.
Đó đúng là phương trình có liên quan tới nước nghe lời...
"Cậu đang nói lời thật lòng với tôi đấy à?"
Hạ Dư nhìn anh: "Là thật đó."
"..." Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại.
Cậu trai này chính là như thế, một khi cậu cất giấu chuyện gì trong lòng, lúc không định nói cho người khác biết, cậu có thể giữ kín miệng tới lạ, cho dù là ai đi nữa cậu cũng có thể dùng sự trầm mặc và lời nói dối để đáp lại.
Cho dù Tạ Thanh Trình nghi ngờ thẳng rằng vì sao cậu lại viết phương trình liên quan tới nước nghe lời, cậu cũng sẽ quả quyết không đáp lời, ngay cả ép hỏi cũng chẳng có ích gì.
Tạ Thanh Trình nói: "Được thôi, Hạ Dư.
Tôi nói cho cậu biết, cho dù là quá khứ hay là tương lai, nếu có người nói với cậu Ebola thần kinh do RN-13 gây ra có cách chữa khỏi được hoàn toàn, cậu cũng đừng tin tưởng.
Đấy là giả, cho dù là người nói với cậu những lời này là ai đi nữa thì cũng là đang dối gạt cậu."
"Cậu không được quên, tổ chức kia đã hại quá nhiều người rồi, chính bản thân cậu cũng đã miễn cưỡng tìm lại được đường sống từ chỗ chết trong tay bọn thuộc hạ của chúng biết bao nhiêu lần đấy."
Tạ Thanh Trình dừng một chút, ánh mắt như đâm xuyên vào đáy mắt Hạ Dư.
"Tôi mong cậu đừng rời đi, bảo hổ lột da*."
(*Bảo hổ lột da: không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.)
Hạ Dư im lặng một hồi