Chính ủy Vương nheo mắt lại: "Giáo sư Tạ."
Tạ Thanh Trình nói: "Chuyện điều tra tập đoàn Hạ thị liên quan tới nước nghe lời, tôi đã biết rồi.
Video trong villa nghỉ dưỡng tôi cũng đã hiểu rõ."
Chính ủy Vương: "Tiểu Diễn nói cho cậu à?"
"Phải."
Chính ủy Vương ra hiệu cho nữ cảnh sát lấy ghế dựa tới cho Tạ Thanh Trình: "Ngồi đi."
Vẻ mặt ông lão có vẻ mệt mỏi—— Trần Mạn tham gia đội cảnh sát Quảng Thị, lúc đột nhiên điều tra ra kho hàng tập đoàn Hạ thị có thuốc vi phạm lệnh cấm, sau đó đã chủ động xin chiến đấu, yêu cầu được truy đuổi con thuyền của Hạ Dư trên biển.
Lần hành động này cần rất nhiều lực lượng cảnh sát, cấp trên chẳng có lí do gì để từ chối, hiện tại Trần Mạn đã tới vùng biển quốc tế cùng với các chiến hữu của cậu ta luôn rồi.
Chính ủy Vương đương nhiên hi vọng cháu trai mình có thể có triển vọng xán lạn, dù sao người anh trai cùng cha khác mẹ của Trần Mạn lúc trước cũng tài giỏi như thế, hồi nhỏ Trần Mạn không bằng anh trai, người khác không dám nói ở ngoài mặt thôi, chứ lúc riêng tư vẫn có kẻ chê cười cháu trai chính ủy Vương kém cỏi, còn không bằng đứa con của một người phụ nữ bình thường sinh ra nữa.
Nhưng mà mong cháu ngoại có thể tiến bộ hơn thì mong, ông cũng không hi vọng Trần Mạn thực sự gặp nguy hiểm gì cả.
Ông từng khuyên Trần Mạn, nhưng sau khi Trần Mạn biết tới sự thật bị hãm hại ở villa, đã khăng khăng phải tra rõ chuyện nhà họ Hạ, ông cũng không ngăn nổi.
Chính ủy Vương: "Tình hình rất nguy cấp, chúng tôi không nói nhiều lời khác nữa.
Cậu nắm chắc có thể định vị con thuyền được mấy phần? Ngay cả điện thoại mẹ của cậu ta mà cậu ta còn không nhận."
Tạ Thanh Trình không đáp, cũng không giải thích gì, lấy điện thoại ra, đặt lên bàn: "Gọi thử là biết thôi."
Anh hai Vệ nheo mắt lại, với ánh mắt sắc bén giám định gay trong đám đàn ông của anh ta, lúc trước anh ta đã cảm thấy quan hệ giữa Hạ Dư và Tạ Thanh Trình không bình thường rồi, khi đó hai người dây dưa trong phòng nghỉ, tuy nói là vì tác dụng của thuốc kích dục, nhưng không khí lại rất vi diệu, hiện tại xem ra, hai người này đúng thật là như anh ta đoán.
Đương nhiên, chuyện này mọi người thấy rõ lại chẳng nói ra, đều là người thông minh, sao phải đâm thủng cửa sổ giấy ra thế làm gì.
Chính ủy Vương vẫn có sự đề phòng nhất định với Tạ Thanh Trình: "Vậy nếu quan hệ của cậu và Hạ Dư đã thân thiết đến thế, nguyên nhân tới giúp chúng tôi là gì."
Tạ Thanh Trình: "Thứ nhất, chuyện xảy ra ở villa có liên quan tới tôi.
Thứ hai, chuyện nước nghe lời có liên quan tới tôi.
Thứ ba..." Anh dừng lại, một lát sau, mới tiếp tục nói, "Hai mươi năm trước, cha mẹ tôi chết vì âm mưu của tổ chức Đoàn Văn, mà trước mắt xem ra, Lữ Chi Thư rất có thể cũng là một trong những người hợp tác với Đoàn Văn—— Tôi muốn biết được chân tướng đã chờ đợi suốt hai mươi năm ấy.
Bởi vì chân tướng đó có liên quan tới cha mẹ tôi."
Sau khi chính ủy Vương nghe xong, dựa ra sau ghế, thở dài gật nhẹ đầu.
"Được...!Nếu đã nói như thế..."
Gương mặt ông thoáng thả lỏng lại.
"Thế thì, cậu quả thật có thể...!Thử một lần."
Nhưng chính ủy Vương đồng ý rồi, Tạ Thanh Trình lại không lập tức gọi điện ngay.
Anh nhìn vào mắt chính ủy Vương, dáng hình cặp mắt kia có chút tương tự với Trần Mạn.
Tạ Thanh Trình nhớ tới tâm trạng bản thân lúc vừa mới nhận cuộc điện thoại của Trần Mạn ở tiền tuyến, biết hết tất cả mọi chuyện.
Khi đó Trần Mạn kể lại trong điện thoại: "Anh à—— Nếu cậu ta thật sự thích anh, cậu ta biết rõ mẹ mình đã làm ra những chuyện gì, vì sao còn muốn vẽ đường cho hươu chạy, phải tiếp tục bán mạng cho gia đình của cậu ta nữa? Cậu ta biết rõ đó là tổ chức phạm tội thế nào cơ mà! Em bắt được cậu ta rồi phải hỏi thử cậu ta xem...!Rốt cuộc cậu ta có còn trái tim nữa hay không!"
"Vụ án này liên quan tới cha mẹ anh, anh trai em, thậm chí là chính bản thân Hạ Dư...!Chúng ta phải ngăn cản cậu ta trước khi cậu ta tạo thành hậu quả hình sự nghiêm trọng, bây giờ vẫn còn đến kịp, nếu cậu ta bắt đầu tiến hành giao dịch thật sự rồi, hoặc là che giấu chứng cứ phạm tội, hoặc là gây ra chuyện gì khác, anh Tạ, anh biết đấy." Trần Mạn nói, "Chờ đợi cậu ta chỉ có tử hình mà thôi."
Nhưng Hạ Dư thật sự làm chuyện như thế hay sao?
Tạ Thanh Trình nhớ tới đêm chia tay ở hẻm Mạch Vũ, Hạ Dư ôm lấy anh nói có lẽ bản thân sau này không thể là Hạ Dư được thêm nữa.
Anh nhớ tới trong văn phòng, trước khi mình rời đi, Hạ Dư nói, nếu như em chỉ là muốn sống sót nên không thể không làm như vậy, anh sẽ làm thế nào.
Khi đó câu trả lời của anh là—— Tôi sẽ đối đầu với cậu, vậy nên mong cậu đừng đi.
Tạ Thanh Trình chấp nhận tin tưởng cậu.
Anh cảm thấy Hạ Dư không phải là người mà bản thân đã phải chịu khổ, vẫn có thể chấp nhận để người khác cũng phải chịu đựng tai họa tương tự ấy.
Sâu trong lòng anh cũng tin tưởng Hạ Dư sẽ không thật sự đối đầu với anh trở thành kẻ thù của anh.
Cho dù chuyện Lữ Chi Thư làm, dòng xoáy cuốn vào khiến anh cảm thấy phẫn nộ và khiếp sợ, nhưng anh cho rằng chuyện ấy chẳng liên quan gì tới Hạ Dư cả.
Trong việc này nhất định có hiểu lầm gì đó, là cảnh sát vẫn chưa chú ý tới.
Vậy nên Tạ Thanh Trình nghĩ rằng, so với lảng tránh mặc kệ, để cho cảnh sát truy đuổi Hạ Dư, khiến cậu tức nước vỡ bờ tạo thành hậu quả không thể cứu vãn nổi, không bằng bản thân hợp tác với bọn họ, đưa ra một vài yêu cầu có thể vớt vát lại là được, thế thì nếu có nhỡ đâu, anh vẫn có thể bảo vệ Hạ Dư khỏi những thương tổn ngoài ý muốn.
Tạ Thanh Trình bừng tỉnh lại khỏi hồi ức, anh nói với chỉnh ủy Vương: "Tôi có một vài yêu cầu."
"Cậu nói đi."
Tạ Thanh Trình bảo: "Nếu định vị ra được cậu ấy, trước khi có đầy đủ chứng cứ chứng minh Hạ Dư thật sự đã phạm tội, các ông không thể lựa chọn sử dụng bạo lực với cậu ấy."
"Đây là chuyện hiển nhiên."
"Thứ hai, nếu đã có chứng cứ, nhưng Hạ Dư không làm hại cảnh sát, cũng không thể lựa chọn dùng bạo lực với cậu ấy."
Chính ủy Vương và mấy vị cấp cao liếc nhìn nhau, cuối cùng chính ủy Vương nói: "Có thể."
"Thứ ba, nếu thật sự đã tới mức bất đắc dĩ phải ra tay, cảnh sát cũng phải hỏi rõ sự thật với cậu ấy trước, cho cậu ấy cơ hội giải thích."
"Được thôi, việc này chúng tôi cũng có thể làm được."
Tạ Thanh Trình: "Mặc khác, nếu như có thể, tôi hi vọng có thể nói chuyện trực tiếp với cậu ấy ngay cả là nói chuyện qua điện thoại."
Kiểu nói chuyện qua điện thoại này cũng nằm dưới sự theo dõi của cảnh sát, vốn có lợi chứ chẳng có hại gì với cảnh sát cả, hơn nữa nếu như có nhỡ đâu, cũng sẽ khống chế được tốt, chính ủy Vương cũng đồng ý.
"Cũng không có vấn đề gì, cậu còn yêu cầu gì khác nữa không?"
"Không còn nữa."
"Được rồi." Chính ủy Vương nhìn anh chăm chú, "Thế thì bắt đầu đi."
"Xin hãy đợi một chút." Lúc này cửa lại mở ra lần nữa, lúc này lại là sở trưởng Hồ—— Giờ chuyện cũng đã nghiêm trọng, với vụ án hình sự đặc biệt cấp S này đương nhiên sở trưởng Hồ cũng đến.
Người trong văn phòng ngoại trừ chính ủy Vương ra, trông thấy ông ta đều nhất loạt đứng dậy chào.
Sở trưởng Hồ phất tay, nhìn chằm chằm Tạ Thanh Trình.
"Tôi ở ngoài kia đã nghe thấy điều kiện của cậu rồi.
Theo tôi được biết, cậu là con trai của Tạ Bình đúng không?"
Tạ Thanh Trình: "Đúng."
"Tuy rằng trước đó cha mẹ cậu bị giáng chức hai lần, cuối cùng bị điều tới đồn cảnh sát cơ sở, nhưng bọn họ nói tới cùng vẫn là cảnh sát." Sở trưởng Hồ nói, "Tôi muốn hỏi cậu một chút, trong những điều kiện của cậu, vì sao cái nào cái nấy đều là suy nghĩ cho kẻ bị tình nghi."
Tạ Thanh Trình ngồi ngay ngắn trên ghế, giương mắt lên nhìn ông ta: "Bởi vì tôi tin rằng cậu ấy không phạm tội, tựa như tôi tin tưởng hai lần cha mẹ tôi bị giáng chức đều là bị hãm hại vậy."
Giọng anh không vang, ánh mắt cũng rất sắc bén, khí chất vậy mà lại chẳng thua gì một cảnh sát lâu năm quyền cao chức trọng như sở trưởng Hồ.
"Tôi không muốn bên cạnh lại có thêm một người lại phải chịu oan ức nữa."
Sở trưởng Hồ híp mắt lại, người này rõ ràng đang chống đối ông ta, hơn nữa còn chả giả vờ cung kính gì với ông ta hết cả, nhưng trên mặt sở trưởng Hồ cũng không có giận dữ, ông nhìn Tạ Thanh Trình có hơi đăm chiêu, tựa như đang tự ngẫm nghĩ lời nói của Tạ Thanh Trình.
Cuối cùng ông ta hỏi: "Thế thì nếu người cậu tin tưởng này thật sự làm hại cảnh sát, cũng có chứng cứ thật sự, kháng cự không nghe lệnh, thậm chí còn uy hiếp tới tính mạng của người khác như Hoàng Chí Long thì sao."
Tạ Thanh Trình: "Cậu ấy sẽ không làm thế."
Sở trưởng Hồ: "Nếu làm thì sao."
Mấy phần trầm mặc.
Tạ Thanh Trình đáp: "Thế thì tùy mấy ông, xử lí theo luật."
Sở trưởng Hồ vốn mang thái độ chèn ép nhìn anh, sau một hồi lâu, mới đứng thẳng người dậy, nói với anh: "Vậy phiền cậu mang điện thoại cậu ra." Lại quay qua khách sáo gật đầu ra hiệu với chính ủy Vương trước, sau đó mới nói với những người khác, "Tới phòng chỉ huy, kết nối liên lạc với Quảng Thị, thử định vị lại với con thuyền mất tín hiệu xem sao."
Trên vùng biển quốc tế.
Hạ Dư chỉnh lại kênh tín hiệu trên thuyền, dùng chế độ mã hóa, nghe một cuộc điện thoại.
Người gọi điện đầu bên kia nói bằng tiếng Anh địa phương khẩu ngữ rất nặng, Hạ Dư trao đổi một cuộc đối thoại đơn giản với hắn ta, để trợ lí đi báo cho thuyền trưởng thay đổi tuyến đường đi.
Cậu biết chuyện đang làm là sai, nhưng cậu không thể bỏ giữa chừng được.
Có một vài thứ cậu hiện tại phải làm xong cho tới cùng.
"Còn khoảng hơn hai giờ nữa chúng ta có thể tới địa điểm hạ neo đối phương chỉ định, đối phương sẽ cho thuyền tiếp cận chúng ta, hoàn thành việc giao hàng trên biển." Trợ lí nói với Hạ Dư như thế.
Hạ Dư đáp: "Tôi rất tò mò người mà đảo Mandela phái tới rốt cuộc là ai đấy."
Đảo Mandela là hang ổ của Đoàn Văn ở Australia, hiện tại Hạ Dư đã biết tên của hòn đảo này, có điều vị trí của hòn đảo này thì lại chưa rõ, biết tên cũng chỉ tương đương là biết một danh hiệu thôi, thật ra cũng chẳng có tác dụng thực tế gì.
"E là cậu không thể thấy mặt bọn họ được đâu." Trợ lí vẫn luôn đi theo Lữ Chi Thư, cô ta đáp lời Hạ Dư, "Những người ra khỏi đảo Mandela làm việc đều đeo một chiếc mặt nạ đặc chế, cũng không nói gì nhiều."
Hạ Dư vừa định nói gì tiếp, điện thoại lại vang lên, cậu nhìn lướt qua, đó là một người liên hệ cậu vô cùng quen thuộc.
Tạ Thanh Trình.
Nội dung tin nhắn: "Lữ Chi Thư bị gọi tới thẩm vấn, tình nghi có kinh doanh thuốc vi phạm lệnh cấm như RN-13 xuyên biên giới.
Hạ Dư, nếu cậu không liên quan tới chuyện này, hoặc là có nỗi khổ nào đó, mong cậu trả lời lại điện thoại của tôi ngay."
Ánh mắt Hạ Dư thoáng lay động.
Một lát sau, lại có một tin nhắn gửi tới: "Tôi hi vọng cậu có thể tin tưởng tôi tựa như tôi đã tin tưởng cậu vậy."
Hạ Dư: "..."
Trợ lí trẻ: "Sao thế?"
Hạ Dư: "...!Không có gì.
Bảo thuyền trưởng tới điểm giao dịch bằng tốc độ cao nhất đi, tốc độ truy kích của cảnh sát nhanh hơn chúng ta, tuy rằng bọn họ không thể định vị chúng ta được hoàn toàn, nhưng có thể xác định được phương hướng đại khái rồi, trao đổi muộn một phút cũng chẳng có gì tốt đẹp với chúng ta hết cả."
Cậu nói xong, thả điện thoại lại vào túi, không trả lời.
Cùng lúc đó.
Trong phòng chỉ huy cảnh sát.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi kì tích hạ xuống, mà đồng hồ treo tường trôi qua từng giây, khả năng xảy ra kì tích này cũng đang chậm lại từng bước một.
Tạ Thanh Trình ho khan, cơ thể anh vốn không khỏe, gần đây có thể nói là suy kiệt, thật ra hôm nay anh vốn nên tới Mỹ Dục trị liệu, nhưng mà Hạ Dư xảy ra chuyện, anh mới không thể không cố gắng đi tới cục cảnh sát.
Lúc này thần kinh căng thẳng quá độ khiến anh choáng váng từng cơn.
Nhưng anh vẫn cố gắng, đợi Hạ Dư trả lời lại——
Anh không lựa chọn lời lẽ khéo léo gì hết cả, cũng không lừa dối Hạ Dư thứ gì hết, anh vẫn nhớ rõ nhưng lời Hạ Dư nói với anh lúc ở trong văn phòng.
Hạ Dư bảo, ở trước mặt anh em luôn chỉ có một tấm lòng chân thành mà thôi.
Bởi vì câu này, Tạ Thanh Trình muốn đánh cược một lần, anh hi vọng tin nhắn bắt nguồn từ sự chân thành như thế có thể khiến Hạ Dư buông bỏ đề phòng, có chuyện gì Hạ Dư cũng có thể nói cho mình nghe...!Anh và Hạ Dư cùng nhau gánh vác.
Kim đồng hồ quay hết vòng này tới vòng khác.
Một phút đồng hồ...
Năm phút đồng hồ...
Tạ Thanh Trình im lặng nhìn điện thoại, trước mắt vụt qua hình ảnh từng nụ cười xán lạn của Hạ Dư.
"Anh Tạ..."
"Tạ Thanh Trình..."
Anh phải tin tưởng em.
Em vĩnh viễn sẽ không rời xa anh, mỗi giây mỗi phút em còn sống, em đều sẽ yêu anh, bảo vệ anh.
Điện thoại chợt rung lên!
Gần như tất cả mọi người đều đứng dậy, điện thoại Tạ Thanh Trình không cài mật khẩu, ai cũng có thể nhìn thấy tin nhắn trên đó, cảnh sát trưởng gần điện thoại nhất lấy nó qua.
Sở trưởng Hồ vội vàng nói: "Sao rồi?"
Cảnh sát trưởng: "...!Là 10086."
Mọi người: "...!Ầy..."
"10086 chết tiệt! Bay cả hồn luôn rồi!"
"..." Nỗi khó chịu của Tạ Thanh Trình dâng lên, không nhịn được lại cúi đầu ho khan.
"Hẳn là cậu ta không trả lời đâu." Chính ủy Vương nói, "Giáo sư Tạ, cậu đánh giá cao quan hệ của mình với cậu ta rồi.
Mà tin nhắn như thế cậu ta không đáp lại, cũng đã chứng minh hẳn là cậu ta không phải vô tội, cậu ta đang giúp mẹ cậu ta thoát tội mà thôi."
Tạ Thanh Trình càng ngày càng choáng váng, nhất là khi nãy lại chịu chút kích thích, lúc này sau lưng đã ướt mồ hôi lạnh.
Anh nâng tay đỡ thái dương mình, cố gắng đè cơn choáng váng này xuống: "Chính ủy, tôi mong rằng ông có thể đợi thêm một lát nữa."
"..."
"Tôi...!Tin tưởng cậu ấy..."
Vẻ mặt chính