Đây là lần đầu tiên Hạ Dư trực tiếp gặp mặt cấp dưới của Đoàn Văn.
Chiếc thuyền lớn màu trắng của đối phương chậm rãi tiếp cận gần con thuyền của nhóm Hạ Dư, sau khi xác nhận được nhau, đỗ thuyền hạ cầu, cầu gỗ dựng thành công giữa hai con thuyền, thuộc hạ của Đoàn Văn lên thuyền theo lối đi.
Người tới không nhiều, khoảng tầm mười mấy người, nhìn cơ thể vậy mà đều là phụ nữ vóc dáng vô cùng duyên dáng.
Mấy cô nàng đều mặc váy đỏ liền thân giống hệt như Tưởng Lệ Bình, hơn nữa quả nhiên như lời trợ lí đã nói, đều đeo mặt nạ khắc hoa màu bạc, bên ngoài đội mũ trùm, hoàn toàn không nhìn rõ mặt.
Chờ cô nàng đi đầu vừa mở miệng, Hạ Dư đã biết ngay ý nghĩa của mặt nạ "đặc chế" là gì, giọng của cô nàng ấy xuyên qua mặt nạ truyền tới, đã bị chỉnh sửa hoàn toàn, nghe không ra giọng nói vốn có, thật sự như là máy móc truyền thanh.
"Chúng tôi nghe theo lệnh của Đoàn tổng tới dời hàng." Cô nàng đồ đỏ nói rất ít, thậm chí còn chẳng thèm chào hỏi, lập tức bảo, "Vui lòng đưa tôi tới kho hàng."
Hạ Dư: "Vậy phiền cô nhanh tay một chút, Lữ tổng nói chỗ hàng này rất quan trọng với Đoàn tổng, thị trường Australia đang cần gấp, không thể xảy ra sai sót.
Nhưng hơn mười phút trước, vị trí vệ tinh của bọn tôi đã bị bại lộ với cảnh sát, bọn họ sẽ đuổi tới đây nhanh thôi, cô phải nhanh chóng dời hàng đi ngay."
Cô gái đồ đỏ: "Tôi hiểu rồi."
Cô ta cùng tới kho hàng với Hạ Dư, nhanh chóng làm việc.
Sau khi mấy cô nàng dùng dụng cục đặc biệt kiểm tra xong, bắt đầu vận chuyển hàng theo nhóm mau lẹ, những kẻ này là tay giết người lão luyện, cho dù cảnh sát biển và cảnh sát hình sự truy kích tới ngay lập tức, hành động vẫn nhanh gọn, đâu vào đấy, chẳng hề làm rối loạn đội hình của mình.
"Đoàn Văn tin rằng tôi sẽ không so đo hiềm khích trước đây, tôi cũng không phụ sự kỳ vọng của hắn." Hàng gần như đã bị mấy cô nàng dời đi, chỉ còn lại vài thùng cuối cùng, Hạ Dư trong lúc chờ đợi nói với cô gái đồ đỏ dẫn đầu kia, "Thế thì mong rằng sau khi hắn nhận được hàng rồi, đừng quên chuyện đã đồng ý với tôi."
Người phụ nữ đồ đỏ gật đầu: "Đoàn tổng luôn nói là làm, hơn nữa trước đây cậu đã thể hiện lòng quyết tâm với ngài ấy rồi, vậy nên ngài ấy nhất định sẽ giúp cậu nghiên cứu tạo ra thuốc điều trị cẩn thận thôi——"
Lời còn chưa dứt, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng nổ vang!
Ngay sau đó, trên thuyền có một tay sai chạy vào, tay sai kia mặt xám mày tro, hai đùi run run, một tay chỉ ra ngoài cửa, vừa hoảng hốt sợ hãi: "Hạ tổng! Bên ngoài! Bên ngoài có—— Cảnh, cảnh..."
Hắn sợ tới mức không thể chịu đựng nổi, một câu cũng nói không xong, nuốt mạnh nước bọt xuống sau đó mới the thé giọng nói: "Có cảnh sát đuổi tới!!"
Hạ Dư và cô gái đồ đỏ nhìn nhau, nhanh chóng bảo: "Tới cửa sau kho hàng với tôi!"
Bên ngoài quả nhiên có cảnh sát đuổi theo, cảnh sát chia thành hai nhóm, một nhóm đuổi theo thuyền của đảo Mandela—— Chiếc thuyền kia đã hoàn thành việc dời hàng nhổ neo, nó nhất định là đã được nhân viên khoa học trong tổ chức của Đoàn Văn kia chỉnh sửa lại, tốc độ vô cùng nhanh, hơn nữa còn chủ động bắt đầu tấn công các cảnh sát truy bắt, trên mặt biển bắt đầu vang lên tiếng súng không ngừng.
Đoàng! Đoàng đoàng!!
Thuyền Mandela đột phá lực lượng cảnh sát nhanh chóng, bắt đầu tập kích chẳng buồn đặt mạng người vào mắt, chỉ qua một lát, Hạ Dư đã trông thấy có cảnh sát biển tới truy bắt người trên thuyền Mandela bị bắn trúng, ngã vào biển rộng.
Tốc độ truy bắt tội phạm của cảnh sát biển chống buôn lậu đã tăng lên cao nhất, đèn tín hiệu phía trước của cảnh sát biển gào rít nhấp nháy, cả chiếc tàu chiến như cá voi thú dữ to lớn xé sóng vọt ra, lao vụt về phía vọn họ trong tiếng bọt nước văng tung tóe đinh tai nhức óc.
Thuyền nhóm Hạ Dư cũng chẳng rảnh rỗi gì, chia thành hai hướng phóng vụt đi chạy trốn cùng với thuyền của Mandela, phút chốc thuyền to dấy lên sóng lớn, rẽ ngang mặt nước.
Bọt biển trắng xóa chảy xiết điên cuồng bắn tóe, Hạ Dư nhìn lại chiến hạm chống buôn lậu đang truy bắt bọn họ, chiếc thuyền kia đang cố kéo gần khoảng cách cùng với thuyền của bọn họ, cậu sử dụng kính viễn vọng trên thuyền, có thể trông thấy các cảnh sát biển trên thuyền đã bắt đầu khởi động súng máy, sĩ quan hạm đội đang cầm loa phóng thanh hàng hải chuyên dụng yêu cầu bọn họ đầu hàng, âm thanh to lớn xuyên qua sóng dữ ùa tới thuyền của bọn họ.
"Chiếc thuyền phía trước nghe lệnh, chiếc thuyền phía trước nghe lệnh, lập tức dừng thuyền tiếp nhận kiểm tra! Lập tức dừng thuyền tiếp nhận kiểm tra! Không được phản kháng! Không được sử dụng vũ khí trên thuyền! Nếu không sẽ phải tự chịu hậu quả! Nếu không sẽ phải tự chịu hậu quả!"
Người trên chiếc thuyền này đều là kẻ đã làm bao vụ làm ăn phi pháp với Lữ Chi Thư, nói trắng ra theo một cách khác họ đều là kẻ bán mạng.
Bọn họ có cơ chế riêng của mình để đối phó với tình huống như thế này, chứ không phải hoàn toàn nghe theo lệnh của Hạ Dư lần đầu tiên theo họ rời bến.
Thuyền trưởng biết rõ nếu như bị cảnh sát biển bắt, không bị phán án tử hình thì ít nhất cũng chịu án tù hai mươi năm trở lên, hắn vừa ra lệnh cho thuyền viên nhanh chóng lên phía trước, vừa hạ lệnh chuẩn bị đối đầu với đối phương trên vùng biển quốc tế bất cứ lúc nào.
"Đoàng!"
Không biết là ai bắn lén trước, hỏa lực vừa mới ổn định lại đã bắt đầu nổ ra liên tục, cuộc chiến lúc này đã nghiêm trọng hơn rất nhiều so với lần nổ súng cảnh cáo ban đầu, viên đạn lập tức bắn vào thân thuyền, bản thép bắt đầu vang tiếng rung đùng đoàng.
Hạ Dư thầm mắng một tiếp, định nói chuyện lại với người trong phòng thuyền trưởng thông qua micro trên cổ áo, nhưng trường hợp lúc này đã rất hỗn loạn, thuyền trưởng vốn chẳng rảnh mà để ý.
Người phụ nữ đồ đỏ mắng: "Đúng là một đám đàn ông thô bỉ."
Nhưng đám người bán mạng lại còn không phải đám đàn ông thô bỉ ư? Thuyền địch chủ động tấn công, cảnh sát biển không thể không đánh trả lại được, Hạ Dư nhìn thấy thuyền Mandela đã bỏ lại chiến hạm của cảnh sát biển truy bắt càng lúc càng xa, nhưng thuyền của họ vẫn đang cầm cự chiến đấu dữ dội với cảnh sát biển.
Cậu mơ hồ có một loại dự cảm xấu.
Sau đó——
"Đoàng!!"
Con thuyền bỗng dưng phanh gấp, thân thuyền chạy hết tốc lực vậy mà chợt ngừng lại.
Hạ Dư biết, nhất định là trong phòng thuyền trưởng đã có chuyện xảy ra—— Thuyền trưởng bị bắn trúng, hoặc là máy điều khiển bị phá hỏng.
Thuyền của họ vốn không như thuyền của Mandela, bởi vì là sản xuất từ hải cảng trong nước, cho dù Lữ Chi Thư đã chỉnh sửa lại vài thứ riêng, cũng không vượt được giới hạn gì rõ ràng cho lắm, loại thuyền này sao mà đọ lại được pháo dữ trên chiến hạm kiên cố của cảnh sát biển chống buôn lậu cho được?
Thuyền lớn xoay thân dừng lại, nhưng lửa đạn trên thuyền nổ ra càng dữ dội hơn, một vài người bắt đầu liều mạng chiến đấu, còn có một vài kẻ nhát gan đã nhảy xuống biển, mong có thể chạy trốn.
Khói súng trên thuyền tấn công và có kẻ chạy trốn khiến hỏa lực đội cảnh sát biển bắt đầu gia tăng, khoảng cách con thuyền không ngừng tiến tới gần, mưa bom bão đạn bốn phía đang hóa thành sự thật, đạn bắt đầu điên cuồng bắn tới xung quanh bọn họ.
Hạ Dư và cô nàng đồ đỏ kia tìm chỗ để tránh đạn bắn tới, bọn họ có thể nghe thấy mấy tên tay sai cách đó không xa vừa chạy vừa đánh giết đỏ cả mắt, vác súng bắn loạn xạ vào thuyền đối phương, miệng điên cuồng gào lên: "Giết chúng mày...!Giết chết chúng mày! Mẹ nó, chết cũng không cho chúng mày bắt được!"
Có lẽ ông trời đang theo dõi trận hải chiến này, như thể trêu đùa hắn ta, tên tay sai kia vừa gào xong câu ấy, có một viên đạn thật sự đã bắn thẳng vào ngực hắn!!
"A!!" Cơ thể tên tay sai run lên bần bật, máu phun ra, sau đó ngã gục xuống.
Đạn bắn vào đám phản động này không ngừng một viên nào, Hạ Dư và cô nàng đồ đỏ đều ở rất gần chỗ hắn ta, bọn họ cúi thấp người xuống, tìm đồ che chắn đỡ đạn.
"Đoàng đoàng đoàng!!!" Đạn bắt vào tấm thép vô cùng nặng nề, hai người miễn cưỡng thoát khỏi tập kích, cô nàng đồ đỏ đứng lên định chạy tiếp, lại chẳng biết nên chạy đi đâu.
Mặt Hạ Dư trắng bệch, không biết vì sao vẻ mặt cậu đột nhiên trở nên rất khó nhìn, cậu thở hổn hển mấy hơi, nói với người phụ nữ đồ đỏ: "Đi ra đằng sau, đằng sau có thuyền để thoát."
Cô nàng đồ đỏ: "Cậu không trốn cùng với tôi à, biểu hiện của cậu cũng đã đủ chứng minh cậu quả thật đã đưa ra lựa chọn chính xác rồi.
Cậu có thể quay về đảo Mandela cùng với tôi, tôi sẽ báo lại hết toàn bộ chuyện này một cách chi tiết cho Đoàn tổng biết.
Hẳn là ngài ấy sẽ không bạc đãi cậu đâu."
Hạ Dư: "Trên khoang thuyền vẫn còn hàng, tôi phải tiêu hủy chỗ hàng đó trước, nếu như chỗ hàng này rơi vào tay cảnh sát biển, cô cảm thấy có thể chắc chắn được bao nhiêu phần rằng Đoàn Văn sẽ nghĩ không phải là tôi cố ý?"
Cô nàng đồ đỏ: "..."
Thuyền cảnh sát biển càng ngày càng gần, mà các thuyền viên vẫn còn đang cứng đầu chống cự, tình hình chiến đấu dần căng thẳng hơn nhiều, rất có thể sẽ có loạt bom đạn thứ hai đánh úp tới.
Cô nàng đồ đỏ không còn cách nào khác, đứng im mấy giây, đành mắng thầm một tiếng, đi về phía ngược hướng, đến nơi đuôi thuyền bắt đầu thả cano chạy trốn.
Sau khi cô ta đi rồi, Hạ Dư mới chậm rãi chống lan can đứng dậy, chân lại lảo đảo.
Tách...
Một giọt máu nhỏ thẳng xuống.
Tách tách.
Tách tách.
Chảy xuống không ngừng.
Thế mà cậu lại trúng đạn!!
Ngay lúc tên phản động kia bị bắn ngã, mảnh đạn bắn dữ dội lên thần thuyền cũng đã xuyên vào máu thịt cậu, bắn thẳng vào vị trí phổi của Hạ Dư!
Hạ Dư cắn chặt răng, cậu băng bó vết thương lại, chậm rãi, đanh mặt tái mét xoay người, đi về phía kho hàng trên thuyền lớn.
Hiện tại thuyền đã ngừng lại hoàn toàn, gần như có thể xác định được vị trí máy điều khiển quan trọng bị phá hủy.
Hạ Dư có thể nghe thấy tiếng nức nở tràn ngập sợ hãi của một vài người bên ngoài, còn cả tiếng mắng điên cuồng, mùi khói thuốc súng lưu huỳnh lan tràn trên mặt biển, trong không khí tản đầy sự kinh hoảng đáng sợ.
Nhưng bầu không khí này chẳng ảnh hưởng tới cậu.
Một mình cậu chậm rãi đi về trong khoang thuyền.
Một đống hàng sắp xếp như vực sâu lạnh lẽo cao ngất ngưởng đứng hai bên cậu, Hạ Dư đi tới giữa kho hàng, khung trần đã bị bắn thủng xuyên vài tia sáng qua, chiếu vào trước mặt cậu.
Cậu nhắm mắt lại, tại nơi không người này, vẻ mặt cậu bình tĩnh hoàn toàn khác biệt với khi nãy.
Bình tĩnh tới mức thậm chí như kẻ điên.
Hạ Dư vẫn đi tới trước chỗ hàng cuối cùng còn sót lại, mới thể hổn hển mấy hơi, ngồi xuống thùng đựng hàng.
Tay cậu không ngừng run rẩy, cậu cứ thế chậm rãi lấy điện thoại ra, mở màn hình, trên màn hình vẫn còn hiện tin nhắn cuối cùng Tạ Thanh Trình gửi cho cậu chứ chưa thoát ra.
Hạ Dư đỏ bừng mắt, như đang tự giễu nhìn mấy chữ phía trên ấy——
Trong kế hoạch này, gần như hết thảy đều chẳng hề xuất hiện sai lầm.
Ngoại trừ tin nhắn mà người bình thường cũng chẳng trả lời ấy, mà cậu lại phản hồi, vậy nên bại lộ vị trí của mình trước.
Tiếng súng bên ngoài ngày càng dữ dội, lại dần trở nên lẻ tẻ.
Hạ Dư nghe thấy tiếng loa phóng thanh đang hô: "Những người may mắn còn sống sót trên thuyền, tất cả hãy buông vũ khí, chủ động đi lên boong tàu! Nếu như có người phản kháng hay nhảy xuống biển chạy trốn, sẽ lập tức bị bắn chết! Nhắc lại lần nữa, nhưng người may mắn còn sống sót trên thuyền..."
"..." Hạ Dư đặt điện thoại bên cạnh mình, ngẩng đầu lên, ánh nắng loang lổ xuyên qua lỗ thủng đạn bắn chiếu vào người cậu.
Đau quá.
Nhưng còn đáng sợ hơn cả đau đớn, là trái tim nguội lạnh, là chết lặng.
Hạ Dư cảm thấy bản thân như kẻ bị thế gian vứt bỏ, chìm xuống đáy biển, dần biến thành cái xác đóng băng.
Kết thúc rồi.
Cảnh sát tìm thấy bọn họ, truy bắt con thuyền của Đoàn Văn...!Sẽ nhanh thôi, hết thảy đều kết thúc, chẳng còn ai là nhớ tới cậu nữa.
Cậu sẽ chết...
Hô hấp Hạ Dư chậm rãi, mùi tanh ngọt trong không khí xuyên vào phổi cậu, một phút...!Hai phút...
Cậu phải chết rồi...!Một mình, cô độc...!Như vậy thôi...
Đúng lúc này, bất chợt!
Tiếng chuông điện thoại trên tay cậu reo vang! Lời ca du dương ấy xuất hiện như con thuyền cứu nạn cuối cùng trong Titanic, chớp mắt phá tan thế giới bóng đêm, đem tới một tia sáng rực rỡ.
"Every night in my dreams I see you..."
Trái tim như núi băng bị va chạm rung chuyển, cả người Hạ Dư run lên, bỗng mở choàng mắt, cơ hai gò má căng cứng, nhìn về phía màn hình——
Phía trên điện thoại hiển thị số điện thoại của Tạ Thanh Trình chẳng chút bất ngờ...
Cậu hơi phát run, băng bó vết thương của mình, không nghe máy.
Cậu không nghe máy, điện thoại của cậu cũng rung lên trên mặt đất chẳng ngừng lại.
Một lần...
Lại thêm một lần...
"Well stay forever this way, you are safe in my heart......!"
Hạ Dư nhìn nó, tầm nhìn dần trở nên rất mơ hồ, một lát sau cậu mới nhận ra bản thân vậy mà đang khóc, lúc chẳng hề nhận thấy, nước mắt đã rơi đầy mặt rồi.
Vai cậu run lên bần bật trong tiếng hát ngập bi thương ấy, trước mắt tựa như hiện lên từng khung cảnh