Hai năm sau.
"Tạ tiên sinh, chỗ thuốc này anh cần uống đúng giờ, thuốc tiêm chúng tôi sẽ cung cấp cho bệnh viện tư nhân Mỹ Dục, hai tháng phải tiêm một lần." Trong viện điều dưỡng New York, bác sĩ tóc nâu mắt xanh đeo khẩu trang dặn dò Tạ Thanh Trình như thế.
"Tuy rằng tình hình hiện tại của anh đã có chút chuyển biến tốt, nhưng nếu không chăm sóc bản thân đàng hoàng, hiệu quả trị liệu trước mắt rất dễ bị phá hỏng.
Đề nghị phía chúng tôi là chờ khi anh xử lí xong xuôi chuyện này anh nên tiếp tục quay về chỗ chúng tôi nằm viện trị liệu...!Anh đừng buông bỏ hi vọng, chúng tôi sẽ cố gắng nghiên cứu loại thuốc đặc hiệu có thể trị tận gốc biến chứng bệnh của RN-13, anh sống thêm một năm thì khả năng chờ được thuốc cũng lớn hơn theo đó..."
"Cảm ơn, tôi hiểu rồi." Tạ Thanh Trình cắt ngang lời của bác sĩ.
Qua lại suốt hai năm, anh biết bác sĩ này là người nói nhiều, nếu mặc kệ cho anh ta nói tiếp như thế, vậy thì sẽ nói mãi không ngừng.
Tạ Thanh Trình phủ một lớp áo gió lông đen, kéo theo vali, nghiêng người vào trong taxi để tới sân bay.
Anh chuẩn bị về nước.
Trị liệu tỉ mỉ liên tục đúng là khiến anh giữ được một số chức năng của các cơ quan, tuy rằng cơ thể anh vẫn rất yếu ớt, nhưng chỉ cần uống đủ thuốc, mấy năm này sẽ tạm thời không bị suy kiệt nội tạng tới chết.
Có điều thị lực anh vẫn đang giảm sút dần dần, hiện tại anh phải đeo kính, nếu không nhìn cái gì cũng chỉ là một khoảng mơ hồ.
Bác sĩ trị liệu chính là người có hơi hướng theo chủ nghĩa duy tâm, lúc không nhắc tới khoa học, anh ta sẽ nói với Tạ Thanh Trình, ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, anh có biết vì sao mắt anh chữa mãi không khỏi, thậm chí là ngày càng tệ đi hay không? Chắc chắn là do anh đã chặn kín linh hồn anh rồi, sâu trong lòng anh không muốn nhìn lại hết thảy những thứ đã xảy ra hiện tại, vậy nên đôi mắt anh cũng buông bỏ việc chữa trị luôn.
Tạ Thanh Trình là người hoàn toàn theo chủ nghĩa duy vật, thờ ơ liếc mắt đáp lại mấy lời này của anh ta, nhìn qua còn có vẻ hơi coi thường.
Bác sĩ ở viện điều dưỡng New York cũng từng đề nghị anh phẫu thuật, bảo rằng trong bệnh viện hợp tác với bọn họ có một nhà khoa học đã phát minh ra mắt nhân tạo, cặp mắt nhân tạo ấy đẹp vô cùng, sau khi cấy ghép thậm chí có thể đạt được hiệu quả vốn có của mắt bệnh nhân bình thường, hoàn toàn có thể thay thế được.
Tạ Thanh Trình cũng từ chối.
Hiện tại anh chẳng có hơi sức đâu mà quan tâm tới hai mắt mình, dù sao cũng không biết cuối cùng bản thân có thể sống thêm được mấy năm nữa.
Lần này về nước, anh có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng cần phải làm—— Sau khi bùng nổ trận hải chiến năm đó, đoàn đội được gọi là "Tổ chức Mandela" của Đoàn Văn, bao gồm cả chuyện RN-13, đã được cảnh sát điều tra và truy đuổi ngay lập tức.
Trong hai năm này, Tạ Thanh Trình phối hợp điều tra với bọn họ mấy lần, ngoại trừ việc đó ra, dù là vụ án nào đi nữa trong mắt bọn họ xem ra chẳng có liên quan gì tới anh hết cả.
Nhưng mà, có một đợt trước đó, viện trưởng Mỹ Dục và Trịnh đội phụ trách việc trao đổi với anh bỗng dưng gọi điện cho anh, bảo rằng trong nước có vụ án điều trị hết sức nghiêm trọng.
Phần tử bất hợp pháp thông qua con đường tư nhân, bán thuốc nhái cho bệnh nhân mắc bệnh ung thư máu.
Loại thuốc này nếu thông qua đường mua chính quy sẽ rất đắt đỏ, rất nhiều gia đình không thể mua được thứ gọi là "đồ thay thế", kết quả có người lợi dụng lỗ hổng này bán ra loại thuốc mang tính thử nghiệm với số lượng lớn.
Thành phần thuốc này vô cùng giống với loại RN-13 chế tạo nước nghe lời, trước mắt chính phủ đã đặt tên cho nó là "phục tùng số 2".
Người đã từng dùng phục tùng số 2, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện tình trạng tinh thần bị điều khiển, nhưng phục tùng số 2 chỉ là sản phẩm thử nghiệm, người bị hại bị điều khiển không lâu sau đó, nhanh chóng trở nên điên cuồng, mất trí, lời ai nói cũng chẳng chịu nghe, chỉ có thể bị nhốt vào viện tâm thần.
Sau khi cảnh sát phát hiện ra tình trạng này, ngay lập tức cắt đứt đường dây cung ứng phục tùng số 2, cũng phá tan bảy nhóm tình nghi phạm tội, người tình nghi phạm tội có liên quan bắt được lên tới cả trăm người.
Chỉ tiếc những kẻ này chỉ đều là mấy tên buôn lậu lấy hàng từ khu Tam Giác Vàng, mối liên hệ của chúng với những kẻ trung gian đã hoàn toàn bị cắt đứt.
Tuy cảnh sát biết chắc chắn Đoàn Văn đã tung đống thuốc thí nghiệm này ra trên diện rộng nhưng tiếc là không có chứng cứ gì.
Ảnh hưởng của loại thuốc phục tùng số 2 mang tới cho cảnh sát những rắc rối rất lớn, vì có kẻ không dám thừa nhận bản thân dùng loại thuốc này, ôm lòng đách cược một phen, muốn che giấu hết chuyện đã qua, kết quả phát bệnh không thể khống chế nổi—— Qua hơn một tháng, trong xã hội xuất hiện sáu vụ người sử dụng phục tùng số 2 phát bệnh đả thương người khác, dư luận không thể áp nổi, phải mau chóng nghiên cứu ra thuốc điều trị cho những người mắc bệnh.
Mà mức độ quen thuộc với RN-13 thì Tạ Thanh Trình là cao nhất.
Vậy nên hiện tại bọn họ cần anh phải quay về gấp.
Bệnh nhân và đất nước cần anh, anh đương nhiên không thể chối từ, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Hỗ Châu, lúc Tạ Thanh Trình kéo vali xuất hiện ở cửa ra, liếc mắt đã trông thấy người nhà Vệ Đông Hằng, còn có cả dì Lê.
Dì Lê đã già thêm một chút, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, hiện tại dì thường xuyên giúp Tạ Tuyết trông nom con trẻ, gần như là bà ngoại của đứa bé này rồi.
Dì vừa trông thấy Tạ Thanh Trình, nước mắt đã rơi xuống, vừa khóc vừa cười, Tạ Thanh Trình vừa định mở miệng an ủi dì, trước mắt chợt choáng váng——
"Anh ơi!"
Hóa ra là Tạ Tuyết vội vã chạy tới, nhanh như một tia chớp, rõ ràng đã là mẹ của đứa bé hai tuổi, cô lại vẫn cứ như một cô bé ôm chặt lấy anh.
Cho dù Tạ Tuyết đã từng lên máy bay đến Mỹ thăm anh rồi, nhưng cô không ở lại lâu, dù sao cũng đã lập gia đình, mà còn cả đứa bé mới sinh cần có mẹ chăm sóc.
Bởi thế lần này Tạ Thanh Trình trở về, cô vẫn kích động không thôi.
"Anh ơi, có mệt không? Chúng ta cùng nhau về nhà nhanh nào, trong nhà đã chuẩn bị xong hết cả rồi, em bảo tiểu Vệ lắp cho anh bồn tắm mát xa lớn thoải mái cực kì luôn đó, chúng ta mau về thôi, anh tắm rửa một lượt rồi nghỉ ngơi trước đã..." Cô lải nhải một tràng, mà Vệ Đông Hằng đi tới, bế lấy Vệ Manh Nha mới hai tuổi vào lòng.
"Anh ạ." Vệ Đông Hằng cười chào hỏi với Tạ Thanh Trình, lại nâng tay con gái lên, để bé con làm động tác vẫy tay với Tạ Thanh Trình, "Nào, Nha Nha, chào bác đi con."
Vệ Manh Nha chưa tròn hai tuổi dưới sự uy hiếp của cha mẹ bị ép gọi video call cho người bác ở Mỹ xa xôi, tuy rằng cô bé tới video call là gì vẫn còn chưa hiểu được.
Bé con trông thấy Tạ Thanh Trình, đôi mắt như đậu đen mở to, sau đó chảy nước miếng, bỗng dưng cười khanh khách bảo: "Bác...!Bế!"
Tạ Thanh Trình: "..."
Tạ Tuyết có thể nhận ra từ biểu tình kì quái của anh cô, DNA của anh cô bị tác động rồi.
Người tốt nhất để dỗ dành Tạ Thanh Trình sống cho tốt đã không phải là cô nữa, mà là Nha Nha.
Tạ Thanh Trình là đàn ông hệ cha, nhìn thấy có một đứa bé muốn nhào vào trong lòng anh, tuy là mặt anh không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ.
Anh đã quen chăm sóc người khác, cũng đã quen chăm trẻ, huống chi dáng vẻ Nha Nha còn rất giống Tạ Tuyết hồi xưa, anh nhìn bé con, còn có ảo giác năm ấy bế em gái, mong chờ em gái lớn lên nữa.
Tạ Tuyết thấy cảnh như thế, rèn sắt ngay khi còn nóng, đẩy Nha Nha vào trong lòng Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình ngạc nhiên, nhưng vẫn lập tức ôm lấy đứa nhỏ theo phản xạ có điều kiện, tư thế bế còn chuẩn hơn cả mẹ ruột của bé con: "Làm gì thế..."
"Bác bế!" Tạ Thanh Trình còn chưa kịp lườm Tạ Tuyết, Nha Nha đã vui vẻ nâng cánh tay be bé trắng nõn như ngó sen lên, ôm lấy cổ Tạ Thanh Trình, bé con ấm áp kia nằm trong lòng anh mềm mại đến thế, như thể hơi dùng lực mạnh một chút sẽ bị chảy mất.
Gương mặt sắc bén của Tạ Thanh Trình đương nhiên cũng dịu lại.
Tạ Thanh Trình cúi đầu đáp: "Ừ."
Bé con có thể cảm nhận được trên cơ thể một người rốt cuộc có đem lại hơi thở khiến cô bé an tâm hay không, Nha Nhã dựa vào ngực Tạ Thanh Trình, vô cùng vui vẻ, tay cô bé lúc la lúc lắc trong lòng anh, bỗng dưng chu môi, hôn chụt một cái lên gương mặt lành lạnh của Tạ Thanh Trình.
"Bế..."
Tạ Thanh Trình: "..."
Tạ Tuyết chờ mong nhìn anh.
Tạ Thanh Trình thở dài, nới lỏng áo gió màu đen của mình ra, bên trong là sơ mi trắng đơn giản, anh ép sát bé con vào trong áo khoác của mình, để bé con dựa vào ngực mình: "Sao trời lạnh thế mà mặc cho nó ít quần áo vậy, em làm mẹ kiểu gì thế hả? Còn cả cậu nữa."
Anh liếc qua Vệ Đông Hằng: "Lúc bế trẻ con thì đỡ gáy chút, đã biết chưa?"
Nha Nha nghe không hiểu, nhưng cô bé có thể cảm thấy vẻ bối rối của cha mẹ, bé con thấy rất buồn cười, khúc khích trong lòng Tạ Thanh Trình, càng không ngừng kêu lên bác bế bé, muốn bác bế.
Dì Lê bên cạnh nở nụ cười: "Dì lại nhớ tới lúc tiểu Tạ bế tiểu Tuyết khi xưa rồi."
Tạ Thanh Trình ho khẽ một tiếng, sau đó đáp: "Chuyện từ năm nào rồi, dì cũng đừng nhắc nữa...!Về nhà thôi."
Mấy ngày tiếp theo, bên cảnh sát dành cho Tạ Thanh Trình ít thời gian nghỉ ngơi, cũng không tới làm phiền anh.
Nhưng thật ra Tạ Thanh Trình cũng không nghỉ ngơi thoải mái cho lắm, vấn đề nằm ở Nha Nha.
Tuy anh bố đời lại lạnh lùng, giữa mặt mày còn có sương lạnh sắc bén trời sinh, nhưng mà bé con rất thích anh, chỉ hận không thể được anh ôm 24/24, nhào vào lòng anh suốt thời gian dài cũng chẳng chịu xuống, nhấc ra là khóc ngay, có bác rồi thậm chí còn chẳng cần tới mẹ nữa, chứ đừng nói tới cha ruột Vệ Đông Hằng.
Vệ Đông Hằng nghĩ đủ đường vẫn không hiểu nổi: "Em thua anh chị chỗ nào thế? Sao bé con chỉ cần ảnh mà không cần em?"
Tạ Tuyết cũng rất mờ mịt: "Em hỏi chị chị hỏi ai, nó cũng có cần chị đâu, sáng chị sợ anh chị bế nó mệt, định bế nó về, bảo mẹ bế con nào, kết quả nó khóc luôn, cứ bám chặt trong lòng anh chị bảo muốn bác thôi, không cần mẹ."
"...!Anh chị cũng có sữa cho nó bú đâu, ảnh nam tính ăn vào máu rồi, cũng chẳng có tí ánh sáng mẹ hiền nào hết mà sao lại như thế?"
Dì Lê vừa đan áo len vừa cười bảo: "Chắc là do cảm giác an toàn theo bản năng của con người lúc còn nhỏ cảm nhận được đấy.
Nó ấy à, đúng là đáng tin hơn hai con nhiều."
Tạ Tuyết: "..."
Vệ Đông Hằng: "..."
Dì Lê nói xong lại thở dài, dì nhìn Tạ Thanh Trình bế bé con bên cửa sổ xa xa, Nha Nha đang nằm trong lòng anh ngủ say sưa, Tạ Thanh Trình có vẻ rất mệt mỏi, nhưng cũng không đặt nó xuống, anh ngồi trên ghế mềm dưới ánh nắng trong phòng, bế bé con nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, đồng thời cũng cho Nha Nha dựa vào anh phơi nắng chung luôn, anh nhìn qua có vẻ mạnh mẽ lại mềm mại, lạnh lùng lại trầm tĩnh, mấy từ ấy vốn cũng không thể nào đứng cùng nhau được, nhưng lại có thể xuất hiện đồng thời trên người đàn ông đang bế bé con này.
Ánh mắt dì Lê ảm đạm: "Tiếc là nó không có đứa con của riêng mình, nếu không chắc là nó cũng không sa sút tinh thần tới như thế..."
Tạ Thanh Trình dưới ánh nắng rất bình yên, lúc ở chung với Nha Nha, cuối cùng anh cũng để lộ ra vẻ bình tĩnh và ấm áp suốt ba năm này chưa từng có.
Tạ Thanh Trình quay về Hỗ Châu một tuần, cuối cùng Trần Mạn cũng hoàn thành nhiệm vụ đang làm, hẹn gặp mặt anh.
Cậu rèn luyện ở Quảng Thị, trưởng thành không ít, hiện tại lại được gọi về Hỗ Châu thay vị trí của anh trai bên ban hình sự trước kia.
Cậu cũng như Trịnh Kính Phong, hiện tại đều là cảnh sát hình sự tham gia vào vụ án của Đoàn Văn.
Mà tổ chuyên án đảm nhận vụ án của Đoàn Văn vì quá lớn, đã không còn gọi là "tổ chuyên án nọ kia" được nữa.
Bọn họ tiếp tục dùng tên nhiệm vụ lúc giải quyết vụ Lữ Chi Thư, gọi là "Người Phá Mộng".
Tổ chức của Đoàn Văn được gọi là "Mandela", đại diện cho "ảo tưởng", "hư vô", "niềm tin cuồng nhiệt", mà tổ chức được chấp nhận biến thành thanh kiếm sắc bén để phá bỏ loại ảo tưởng này vô cùng thích hợp.
Trần Mạn đương nhiên là thành viên chủ chốt trong "Người Phá Mộng".
Thời gian dài như vậy không gặp đối phương, lúc Tạ Thanh Trình trông thấy cậu tới quán cà phê đã hẹn gặp mặt có hơi run lên—— Trần Mạn đã rám nắng đen hơn một chút, trên mặt có một vết sẹo không phải rõ ràng lắm, cảnh hàm trên vai cũng đã thay đổi, nhưng thay đổi nhiều nhất vẫn là khí chất của cậu thanh niên này.
Lúc trước Trần Mạn nhìn qua luôn có hơi thở của học sinh, cho dù là cảnh sát, giữa mặt mày vẫn tản ra vẻ ngây ngô trẻ con không gạt đi nổi, hiện tại cậu lại rất có khí chất của đàn ông, trong ánh mắt thậm chí còn lộ ánh sáng sắc bén.
Nhưng ánh mắt ấy lúc nhìn thấy Tạ Thanh Trình, đôi mắt kia lại trở nên dịu hòa hơn hẳn.
"Anh Tạ." Trần Mạn nói, "Lâu rồi không gặp."
Tạ Thanh Trình: "Ngồi đi."
Trần Mạn ngồi xuống đối diện anh.
Theo yêu cầu điều trị, Tạ Thanh Trình lúc điều dưỡng ở Mỹ ít khi dùng điện thoại cá nhân, thi thoảng tới phòng máy lên mạng gọi video cho người nhà, hoặc là dứt khoát dùng điện thoại liên lạc theo cách cũ luôn.
Vậy nên Trần Mạn đều chỉ hỏi thăm được chút tình hình của Tạ Thanh Trình thông qua Tạ Tuyết mà thôi, ba năm này đây là lần đầu tiên cậu trông thấy gương mặt Tạ Thanh Trình.
Cảnh sát Trần nhìn Tạ Thanh Trình chăm chú hồi lâu, sau đó bảo: "Anh...!Vẫn khỏe chứ?"
Tạ Thanh Trình gật đầu: "Em thì sao?"
Trần Mạn: "Chưa nói