Xe mới mua, cho dù có khử mùi cũng không tránh được mùi da xộc vào kích thích xoang mũi.
Tạ Thanh Trình ngồi ở ghế phó lái, trên xe Hạ Dư đương nhiên không có ghế an toàn cho trẻ em, anh chỉ đành bế Nha Nha trên tay.
Cho dù biết hiện tại rất có thể Hạ Dư đang thông đồng với Đoàn Văn, người ngoài cũng dặn đi dặn lại Tạ Thanh Trình phải cố gắng đừng qua lại một mình với Hạ Dư, nhưng anh vẫn lên xe của Hạ Dư.
Dọc đường đi rất yên lặng, Hạ Dư không hề mở radio, chỉ lái xe vững vàng, thi thoảng nghiêng mặt qua xem kính chiếu hậu.
"Lần cuối cùng Tạ tiên sinh lên xe tôi ngồi là lúc nào rồi nhỉ?"
"Hạ Dư, mấy năm nay..."
Hai người gần như đồng thời mở miệng.
Cuộc nói chuyện như sóng biển xô vào nhau, đều quay về im lặng, nhưng chìm dưới con sóng ấy lại là dòng nước ngầm cuồn cuộn, lốc xoáy lượn quanh.
Rất lâu sau, Tạ Thanh Trình hỏi: "...!Cậu có khỏe không?"
Hạ Dư mỉm cười cứng nhắc: "Tôi ấy à? Tôi sống tốt hơn trước kia nhiều lắm."
"...!Vậy thì tốt rồi."
"Tôi có cuộc sống mới rồi.
Tạ tiên sinh thì sao?" Lời này buột ra khỏi miệng rồi, Hạ Dư chợt có hơi hối hận, cậu như đang nóng lòng chứng minh cho Tạ Thanh Trình thấy gì đó vậy.
May mà Tạ Thanh Trình có hơi mất tập trung, cũng không chú ý tới chút vẻ mất chững chạc này của Hạ Dư.
Anh vẫn còn đang nghĩ, thật ra anh cũng không biết bản thân còn sống được thêm mấy năm nữa, cơ mà việc này cũng không cần thiết phải nói với Hạ Dư.
Anh bảo: "Tôi về nước trông con giúp Tạ Tuyết."
"Lúc trước ra nước ngoài?"
"Tới Mỹ."
"Khi nào?"
"...!Sau khi cậu rời đi."
Ánh đèn đường phủ lên khuôn mặt điển trai chững chạc tựa điêu khắc của Hạ Dư, Hạ Dư im lặng một hồi, mắt nhìn về phía trước, bỗng dưng cười hỏi: "Năm ấy liệu anh đã từng nghĩ tới tôi có thể vẫn còn sống hay chưa? Có lẽ là nhặt được một mạng về trong vụ tai nạn biển ấy."
Tạ Thanh Trình không trả lời.
Sau khi tin Hạ Dư tử vong truyền ra, chẳng có lúc nào là anh không sống trong áy náy, vẫn luôn hi vọng kì tích có thể xuất hiện, thậm chí đôi khi anh nhìn khung chat của Hạ Dư sẽ có một loại cảm giác lạ thường, như thể Hạ Dư vẫn chưa chết, nếu gửi tin nhắn cho cậu thì chắc chắn cậu cũng có thể trông thấy.
Nhưng mấy thứ này Hạ Dư sẽ không tin.
Vì thế Tạ Thanh Trình cũng không nhắc tới nữa.
Trước giao lộ có đèn xanh đèn đỏ, Hạ Dư chậm rãi dừng lại, chờ tới khi đèn chuyển xanh cậu lại phá vỡ sự yên tĩnh này một lần nữa.
"Thật ra là tôi có hơi tò mò, với quan hệ và những thứ đã xảy ra giữa chúng ta lúc trước...!Anh bế đứa bé lên xe của tôi như thế..." Cậu khẽ mỉm cười, "Không sợ sẽ xảy ra chuyện gì à."
Lúc này Tạ Thanh Trình lại đáp rất nhanh: "Cậu sẽ không làm hại tôi."
Hạ Dư im lặng chốc lát: "Anh tin tưởng tôi như thế từ bao giờ vậy?"
"..."
Tạ Thanh Trình nhìn Nha Nha còn đang ngủ, trầm mặc một hồi, nói với Hạ Dư: "Bởi vì Sơ Hoàng."
Một tay Hạ Dư gác bên cửa kính, một tay nắm tay lái, hơi nghiêng mặt qua nhìn Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình bảo: "Chuyện Sơ Hoàng không phải số liệu mà là người thật ngoại trừ lão Tần, tôi, và viện trưởng ra tới giờ cũng chỉ có mỗi mình cậu biết."
"..."
"Hạ Dư, tôi không chắc là cậu có thật sự thay đổi, có phải đang làm việc cho Đoàn Văn thật hay không, nhưng mà hai năm qua chẳng ai tới làm phiền cuộc sống của tôi hết cả, mà việc này cũng nói lên rằng cậu không kể bí mật tôi là Sơ Hoàng ra cho Đoàn Văn biết rồi." Tạ Thanh Trình nói, "Có lẽ là cậu thật sự rất hận tôi, nhưng mà cậu lại không hề lựa chọn làm hại tôi."
Ngón tay thon dài của Hạ Dư gõ nhẹ lên khung cửa kính trơn nhẵn: "...!Anh sai rồi, Tạ Thanh Trình.
Tôi không hề hận anh."
Khóe môi thanh niên cong thành nụ cười đẹp đẽ hiếm có, cậu đang ở độ tuổi rực rỡ nhất, dáng vẻ lại vô cùng thanh tú, chỉ tùy ý cong môi thôi cũng đã đẹp tới mức hồn xiêu phách lạc.
Cậu nhìn chằm chằm vào cặp mắt mang ánh sáng lấp lánh khác biệt nhau rõ nét của Tạ Thanh Trình, chậm rãi nói:
"Tôi chỉ là...!Cực kì thất vọng về anh thôi."
"..."
"Hận một người tốn sức lắm, mà hiện tại tôi chẳng có chút cảm giác gì đối với anh hết cả, tôi không hề hận anh, Tạ tiên sinh, anh không đáng để tôi phải lãng phí tình cảm như thế.
Hiện tại tôi sống rất tốt, khi xưa có một câu anh nói đúng đấy—— Tôi mới hơn hai mươi tuổi, cuộc sống còn rất dài, không cần thiết phải lãng phí trên người anh." Hạ Dư mỉm cười, dưới lớp sơ mi tinh tế tản ra mùi hương nước hoa cho nam nhàn nhạt.
"Nhờ có lời dạy bảo của anh nên tôi cũng tỉnh rồi, hiện giờ nhìn lại những thứ bản thân mình đã làm khi đó đúng là như xem một trò cười quá trớn ngu ngốc vậy."
Tạ Thanh Trình im lặng lắng nghe tất cả những lời nói dứt khoát rõ ràng của Hạ Dư.
Anh vẫn rất im lặng lại bình tĩnh, không đánh mất phong thái của bản thân chỉ vì mấy câu nói sắc bén của người khác.
Huống chi người kia lại còn là người mà anh yêu.
Người anh yêu ngừng lại mấy giây, nói với anh: "Còn về phần Sơ Hoàng—— Tôi chưa từng kể với bất cứ ai hết.
Nhưng mà Tạ tiên sinh cũng không cần thiết phải tự mình đa tình, tôi không nói ra đương nhiên là có dự tính riêng của tôi, thông tin quý giá đến như thế...!Phải dùng thứ gì mới có thể trao đổi với tôi được chứ?"
Ánh mắt cậu lần kiếm trên người Tạ Thanh Trình.
"Không khéo lúc nào đó Sơ Hoàng lại có tác dụng lớn thì sao, kể cho người khác ngay là việc kẻ ngốc mới làm, còn theo tôi thấy thì..." Cậu khẽ cười một tiếng, "Đương nhiên tôi phải giữ riêng cho mình, chậm rãi chờ thời cơ, sau đó dần dần tự mình hưởng lợi rồi."
"..."
"Tạ tiên sinh không thật sự cho rằng tôi chỉ răm rắp nghe lệnh Đoàn Văn đấy chứ?"
Đèn xanh đèn đỏ đổi màu, xe lại vững vàng khởi động.
Trên ngực Tạ Thanh Trình như bị đè một khối đá lớn, anh tựa vào ghế xe được phủ da cao cấp, ánh mắt nhìn con đường phía trước: "Vậy nên cậu thật sự đang đi trên một con đường với Đoàn Văn."
Hạ Dư nhàn nhạt đáp: "Trong xe này có hệ thống chặn ghi âm lẫn ghi hình, toàn bộ những lời đã nói chỉ có ra khỏi miệng tôi rơi vào tai anh thôi, chẳng có người thứ hai nghe được, anh cũng không thể lưu chứng cứ rồi bán tôi cho cảnh sát thêm một lần nữa đâu.
Vậy nên——"
Cậu bảo: "Thế thì đã sao nào?"
Tim Tạ Thanh Trình lạnh tới mức tựa như hầm băng: "Hạ Dư, Đoàn Văn là người như nào cậu tự biết rõ trong lòng, hắn lợi dụng xong Hoàng Chí Long, lợi dụng tới Vệ Dung, lợi dụng Vệ Dung xong rồi lại bắt đầu xem xét tới người tiếp theo.
Hắn đã làm vô số chuyện không chút nhân tính...!Cậu cấu kết với hắn ta? Trên tay hắn dính đầy máu tươi, trong đó thậm chí còn có cả máu của mẹ ruột cậu nữa đấy."
Hạ Dư: "Nếu là tôi của quá khứ đúng là sẽ không bằng lòng."
Xe đi qua một khúc cua, theo bản đồ chỉ đường cũng đã sắp tới nơi.
Tốc độ xe của Hạ Dư chậm lại, cậu nói: "Nhưng tôi của quá khứ đã chết rồi."
Cậu mỉm cười với Tạ Thanh Trình: "Là bị người tôi tin tưởng nhất hại chết đấy, giữa tôi và một người khác anh ấy đã lựa chọn bảo vệ người kia."
Xe dừng lại, Hạ Dư mở cửa, ý bảo Tạ Thanh Trình xuống xe.
"Tới nơi rồi, Tạ tiên sinh, xe dừng ở đây hẳn là cũng tiện cho anh đi vào rồi."
Tạ Thanh Trình quay đầu nhìn cậu, thật ra anh rất muốn nói với Hạ Dư, khi đó không phải vì anh muốn cứu Trần Mạn nên mới nóng lòng tìm kiếm em, anh là không hi vọng em lầm đường lạc lối nên mới nóng lòng tìm em mà thôi.
Nhưng mà hiện tại cho dù có nói gì Hạ Dư cũng chẳng nghe, có lẽ cũng chỉ như câu tranh cãi chẳng ý nghĩa gì.
Huống chi Hạ Dư cũng đã nói rồi, hiện tại bản thân không là gì với Hạ Dư hết cả, ngay cả hận cũng chẳng có nữa.
Tạ Thanh Trình không biết mình còn có thể nói gì với cậu, mà Hạ Dư đã hơi nhướng hàng mày đen nhánh lên.
"Sao thế, Tạ tiên sinh còn muốn tôi tiễn anh xuống tận gara tầng hầm nữa đấy à?"
"Không cần." Tạ Thanh Trình xuống xe, anh đứng ngoài cửa xe, lúc cửa xe sắp đóng lại, anh bảo, "Hạ Dư."
Hạ Dư nâng mắt lên nhìn anh.
Tạ Thanh Trình: "Thật ra nếu cậu thật sự chẳng hề để ý tới thì cần gì phải vì chuyện này mà khiến bản thân cậu đi tới phía bên Đoàn Văn cơ chứ."
Sắc mặt Hạ Dư đen lại: "..."
"Về trận hải chiến lần đó, tôi thật sự xin lỗi cậu."
"..."
"Sau khi tôi biết cậu còn sống vẫn luôn muốn nói những lời này với cậu, nhưng mà tôi gửi tin nhắn cho cậu thì cậu cũng không trả lời, tôi tới công ty cậu tìm cậu cũng không gặp mặt cậu được, tôi nghĩ rằng cậu không muốn liên lạc với tôi thêm nữa.
Hôm nay cuối cùng cũng có được cơ hội này, tôi vẫn muốn giải thích rõ trước mặt cậu.
Hạ Dư, tôi không muốn cậu biến thành dáng vẻ bây giờ."
"..."
"Tôi đã đọc di thư cậu để lại trong biệt thự của cậu rồi, tôi biết trong tim cậu bị Đoàn Văn cấy con chip không thể tiết lộ bí mật vào đó, năm ấy cậu chẳng thể nói rõ chuyện gì trên mặt biển hết cả." Tạ Thanh Trình bảo, "Tôi đã biết cả rồi.
Tôi biết cậu thất vọng về tôi tới mức nào."
Anh ngừng một lát, bên mắt bị mù kia, cả bên mắt chưa mù ấy đều nhìn vào mắt Hạ Dư.
"...! Hạ Dư, con chip ấy bây giờ có còn không?" Anh nói xong, gần như để lộ ra chút đau thương và quan tâm không thể che giấu được—— Những thứ tình cảm yếu đuối ấy vốn chẳng bao giờ thuộc về Tạ Thanh Trình hết cả.
Trong xe lẫn ngoài xe đều rất im lặng.
Hạ Dư không hề trả lời, cậu rủ mắt nhìn gương mặt Tạ Thanh Trình, nhìn thấy bên mắt đã mù của anh, lẫn trong mái tóc còn có một sợi tóc bạc chói mắt, thêm cả gương mặt có vẻ tái nhợt vô cùng trong bóng đêm.
Trong đôi mắt Hạ Dư tựa như có cảm xúc mỏng manh nào đó chảy qua...
Nhưng đột nhiên điện thoại cậu vang lên, phá vỡ bầu không khí vi diệu này.
"...!Alo."
Hạ Dư sực tỉnh, nhận điện thoại, trong loa lờ mờ truyền tới giọng của một người đàn ông, Tạ Thanh Trình đứng xa nên chẳng nghe rõ lắm, nhưng hình như giọng nói này có hơi quen tai.
Hạ Dư nói vài câu với người đàn ông ấy, sau đó bảo: "...!Ừ, được, tôi sẽ quay về đúng giờ."
Kết thúc cuộc gọi.
Cậu lại nâng mắt lên lần nữa, trong mắt chỉ còn lại mỗi ánh sáng lạnh lẽo hệt như lúc trước: "Xin lỗi, là bác sĩ tư nhân của tôi."
Tạ Thanh Trình: "..."
"Bệnh của tôi người ấy chữa trị tốt lắm." Hạ Dư nói, "Tốt hơn anh nhiều.
Còn về con chip kia hiện tại cũng đã bị bỏ đi rồi.
Cảm ơn sự quan tâm muộn màng của anh."
"..."
"Thật ra sau khi buông bỏ được rồi quay đầu ngẫm lại, có rất nhiều người xuất sắc hơn anh để lựa chọn mà.
Khi đó tôi còn quá trẻ nên không nhận ra.
Rõ ràng có nhiều đối tượng để thay thế đến vậy, tôi lại cứ phải khăng khăng chấp nhất với anh, nhớ tới lại cảm thấy đúng là quá mức ngây thơ rồi."
Sau một hồi lâu, Hạ Dư lại bảo: "À với cả tôi đổi số rồi.
Số lúc trước nhìn thôi đã thấy nực cười, tôi đã không