Tạ Thanh Trình căng cứng gương mặt, lưng thẳng tắp, cũng không tự ti hay lui bước gì trước lời châm chọc ác ý rõ ràng của đối phương.
Anh im lặng một lát, gọi từng chữ từng chữ trong tên thật của Anthony ra: "...!Tạ, Ly, Thâm."
"..." Cái tên đã cách xa cuộc sống mình lâu rồi lại lọt vào tai, Anthony nhoẻn miệng cười nói, "Tôi không thích xưng hô này, anh họ à, mong anh cứ gọi tôi là Anthony đi."
Tạ Thanh Trình đè nặng lửa giận, rủ mắt nhìn Anthony—— Chiều cao hai người này rõ ràng cách biệt không lớn, nhưng Tạ Thanh Trình đứng trước mặt anh ta lại vẫn có một loại cảm giác áp bách nhìn xuống Anthony, cho dù anh đã mù, có già, suy yếu thì cảm giác ấy vẫn không hề nhạt phai.
Anh liếc thoáng qua Hạ Dư, lại chuyển mắt qua nhìn Anthony.
Nói thẳng ra rằng: "Cậu vẫn luôn chữa bệnh cho cậu ấy?"
"Đúng thế."
"...!Tôi cần nói chuyện với cậu."
Anthony im lặng vài giây, mỉm cười bảo: "Ấy, anh họ à, sao dáng vẻ anh vẫn thế vậy, nói chuyện với người ta cứ khách khách sáo sáo mãi."
Dứt lời quay qua bảo Hạ Dư: "Thế Hạ tổng này, tôi đi nói chuyện với anh ấy một lát nhé?"
Hạ Dư nhìn thẳng vào anh ta vài giây, mắt chẳng buồn chớp, môi động nhẹ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Anthony: "...!Có thể.
Nhưng lát nữa chúng ta vẫn còn có việc, anh nắm bắt thời gian chút."
Anthony dịu hòa đáp: "Được, cậu cứ yên tâm."
Sau đó lại bảo với Tạ Thanh Trình: "Anh họ, xin mời."
Hạ Dư nhìn theo bóng dáng bọn họ, hơi nhíu mày lại.
Ngoài hội trường của hội nghị thượng đỉnh có một tiệm cà phê 24/24.
Hai anh em họ ngồi vào một góc có vị trí riêng tư nhất.
"Muốn uống gì thế? Latte? Espresso?" Ngón tay thon dài của Anthony lật menu, "Cơ mà anh là người lạc hậu như thế, chắc là vẫn gọi một ấm trà thì phù hợp với anh hơn nhỉ.
Hay là gọi một ấm Phượng Hoàng Đơn Tùng nhé?"
"Tùy cậu."
Anthony bèn gọi một ấm trà, một ly 1 caramel macchiato, sau đó mười ngón đan nhau đặt lên bàn, cười như không cười nhìn Tạ Thanh Trình: "Anh cũng đã thành ra thế này rồi, sao vẫn không biết cách sửa lại giọng điệu nói chuyện của anh thế."
Tạ Thanh Trình: "Giọng điệu nói chuyện của tôi thế nào."
Anthony nheo mắt lại, hơi ngả người về trước: "Chính là giọng điệu kiểu...!Khiến cho người ta...!Cực kỳ không thoải mái đấy."
"Tôi vẫn luôn nói chuyện như thế, cậu nghe không quen cũng tự nhịn lại đi."
Anthony dựa về sau, rủ mi xuống, nụ cười trên mặt càng hiện rõ hơn.
"Chúng ta không gặp mặt nhau nhiều năm tới thế mà anh vừa gặp tôi đã nói lời vậy rồi, đúng là khiến tôi đau lòng lắm đấy."
Tạ Thanh Trình không lảm nhảm với anh ta nhiều thế: "Tạ Ly Thâm, cậu làm việc cho Đoàn Văn đấy à? Mấy năm nay cậu toàn quyền phụ trách Hạ Dư, làm bác sĩ tư nhân của cậu ấy?"
"Vấn đề đầu tiên chẳng sắc bén gì cả, trả lời không đúng là tôi sẽ vào ngục giam luôn đấy.
Anh họ, anh ấy à, có hơi vô tình quá rồi." Khuỷu tay Anthony gác lên lưng ghế phía sau, vẻ mặt tự đắc nhìn anh, "Tôi chỉ là bác sĩ thôi, ngoại trừ chữa bệnh cứu người ra thì tôi chẳng tham gia vào việc khác, không biết gì hết cả.
Chuyện trái với pháp luật rối loạn kỷ cương không có nhân tính tôi chẳng làm một chuyện nào hết."
Anthony nói xong, tầm mắt liếc qua điện thoại Tạ Thanh Trình đặt trên mặt bàn.
Anh ta trả lời rất cẩn thận, cho dù Tạ Thanh Trình có đang liên lạc với một ai đó ở cục cảnh sát vào ngay lúc này, anh ta cũng có thể đảm bảo bản thân không bị ghi lại bất cứ thứ gì có thể làm chứng hết cả.
Cà phê và trà được mang tới.
Anthony uống một ngụm, cười nhạt bảo: "Còn về vấn đề thứ hai của anh họ.
Đúng thế, khi nãy tôi đã nhắc rồi, tôi là bác sĩ tư nhân của Hạ Dư...!Thật ra bốn năm trước, lúc cậu ấy còn ở bên cạnh anh tôi đã làm rồi, anh vẫn luôn không biết tới à?"
Tạ Thanh Trình: "..."
"À, không đúng." Anthony vừa cười vừa nói, "Tôi rất hiếm khi lộ mặt trước người khác, tên dùng cũng không phải là tên cũ nữa, khi đó Hạ Dư không biết rõ thân phận của tôi nên đương nhiên sẽ không nói cho anh biết.
Hơn nữa khi đó cậu ấy vô cùng si mê anh, chuyện người nhà cậu ấy tìm bác sĩ tư nhân khác cho cậu ấy, chắc chắn là cậu ấy cũng chẳng muốn nhắc đến với anh rồi, anh không biết kể cũng bình thường."
Vẻ mặt Tạ Thanh Trình u ám, ánh mắt xuyên qua mắt kính gọng bạc xuyên thẳng vào Anthony: "Tạ Ly Thâm, rốt cuộc cậu muốn làm gì."
"Đã bảo cứ gọi tôi là Anthony đi, anh họ à." Anh ta bảo, "Tôi nói rồi, tôi thích cái tên Anthony này hơn."
"Cậu thích hay không thích liên quan gì tới tôi." Tạ Thanh Trình lạnh nhạt đáp.
Anthony im lặng một lát: "...!Anh họ, anh vừa mở miệng ra...!Đã thiếu đòn rồi đấy, anh đã suy yếu thành cái dạng như hôm nay rồi vẫn còn ôm dáng vẻ cao không thể với kia.
Quân tử co được dãn được, người thông minh như anh sao chút đạo lý này mà anh học suốt ba mươi năm cũng không hiểu được thế?"
Tạ Thanh Trình: "Tôi ra sao vẫn còn chưa tới lượt cậu dạy tôi đâu.
Tạ Ly Thâm."
Anthony dần không cười nữa, đôi mắt đào hoa trở nên sâu thẳm, anh ta nhìn Tạ Thanh Trình: "Anh cứ khăng khăng gọi tôi bằng cái tên này đấy à?"
"E là trong mắt tôi cậu vẫn luôn là dáng vẻ năm đó thôi."
Lúc này khóe môi của Anthony cũng đã thu ý cười hờ hững cuối cùng lại.
Anh ta hạ giọng, xuyên qua bàn, cố gắng áp sát tới trước mặt Tạ Thanh Trình, trong mắt chợt bắn tóe ra ác ý đủ khiến bất cứ ai không rét mà run, ngoại trừ Tạ Thanh Trình.
"Tạ Thanh Trình, anh có biết không?" Anh ta nói nhỏ, "Anh luôn đáng ghét như thế, đáng đời phải biến thành cái dáng vẻ cô đơn chẳng hợp với ai như bây giờ.
Khó trách vợ cũ của anh phản bội anh, bạn trai cũ của anh cũng hận anh sâu đậm.
Anh đúng là súc sinh, chỉ có mỗi kiểu người tốt tính chẳng thể nào nổi giận được như Tạ Tuyết mới có thể chịu đựng anh được suốt ba mươi năm thôi."
Tạ Thanh Trình nhận hết thảy lời mắng chửi của anh ta, chẳng có chút gợn sóng nào.
Tính cách anh có vấn đề lớn đến thế nào tự anh biết rõ, không cần tới Tạ Ly Thâm phải chọc ngoáy anh.
Anh nhìn chằm chằm vào Anthony, hỏi: "Vì sao cậu phải tiếp cận Hạ Dư."
"Câu này của anh không phải vô nghĩa à." Anthony cười nhạo, lại ngả người về sau, tựa vào lưng ghế, anh ta lấy một hộp thuốc lá ra, là hãng giống hệt Tạ Thanh Trình, thuốc lá ngậm vào miệng được anh ta loẹt xoẹt châm lửa, "Tôi là bác sĩ, cậu ấy là bệnh nhân, tôi chữa bệnh cho cậu ấy thôi.
Thay thế vị trí của anh.
Đơn giản vậy ấy mà."
"..."
"Anh cũng đâu thể bảo là bản thân từ chức rồi lại không cho phép cậu ấy tìm một bác sĩ khác tốt hơn nhỉ."
Tạ Thanh Trình: "Cậu học y ở đâu."
"Nước ngoài." Anthony nói, "Tôi đâu cần phải đưa chứng chỉ hành nghề của tôi ra với anh làm gì đúng không? Hạ Dư hài lòng là được rồi.
Cậu ấy mới là chủ thuê của tôi chứ anh đâu phải."
Tạ Thanh Trình biết rõ nhân phẩm của Tạ Ly Thâm, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta không chớp mắt.
"Chữa bệnh cho cậu ấy không phải là mục đích của cậu.
Cậu có thể qua mặt được người khác, nhưng cậu không lừa được tôi."
"Ha, cái tên mù dở như anh nhìn nhận vấn đề lại rõ ràng đấy chứ." Anthony trào phúng buông tay xuống, cười bảo, "Đúng thế, chữa bệnh cho cậu ấy đúng là không phải mục đích của tôi thật, nhưng mục đích của tôi cũng rất đơn giản...!Tôi không phạm pháp, không hại ai hết cả, thậm chí tôi còn ở bên cậu ấy cùng trải qua hai năm khó khăn nhất của cậu ấy ở Australia, giúp cậu ấy thoát khỏi sự điên cuồng và bi thương nữa.
Mà suốt thời gian đó, tôi và cậu ấy, hai người bọn tôi..."
Như rắn ló ra khỏi hang đất, nhè nhẹ vươn lưỡi dò đường.
Ánh mắt Anthony chớp cũng chẳng chớp, đôi mắt khóa chặt vào Tạ Thanh Trình, không bỏ qua một chút biểu cảm gì trên gương mặt Tạ Thanh Trình hết cả, sau đó bỗng dưng để lộ nanh độc cắn thẳng xuống tàn nhẫn——
"Lên giường rồi."
Tạ Thanh Trình: "..."
"Tôi thích cậu ấy, cảm thấy cậu ấy thú vị, không được à?" Anthony nhìn Tạ Thanh Trình chằm chằm, bảo, "Ban đầu tôi chỉ tới làm thuê vì để chữa bệnh cho cậu ấy, giúp cậu ấy giải quyết vài vấn đề tâm lí mà thôi.
Kết quả tôi phát hiện ra cậu ấy cũng chẳng tệ, dáng vẻ lại đẹp trai, còn si tình với người ta, ngay cả kẻ súc sinh như anh, cậu ấy cũng có thể tự khiến mình tổn thương thành dáng vẻ đó vì anh nữa cơ mà...!Thời buổi này còn kiếm đâu ra người yêu tốt như thế nữa."
Tạ Thanh Trình thẫn thờ nhìn anh ta.
Tạ Ly Thâm tiếp cận Hạ Dư, đủ loại lý do kì quái anh đều đoán trước được cả.
Nhưng Tạ Ly Thâm lại nói ra một điều khiến anh không kịp trở tay.
Anthony cẩn thận đáng giá ánh sáng trong mắt Tạ Thanh Trình, cảm xúc nơi ấy khiến sự hận thù và vui mừng trong lòng anh ta lan tràn lên vô hạn, Anthony tiếp tục nói: "Anh biết không, sau khi cậu ấy gặp tai nạn trên biển đã bị thương rất nặng, tâm lí còn bị đả kích nặng nề nữa.
Lúc tôi gặp cậu ấy trong bệnh viện tư nhân ở Australia thì cậu ấy đã gần như hoàn toàn điên cuồng luôn rồi."
"Tôi đã tốn một quãng thời gian rất dài để chăm sóc cậu ấy, sự kiên nhẫn đã đánh đổi cũng chẳng ít hơn anh năm ấy đâu...!Không, nói đúng ra, tôi còn đánh đổi nhiều hơn hẳn anh đã làm khi đó nữa." Anthony nói, "Anh biết rõ bệnh nhân Ebola thần kinh một khi không khống chế được sẽ biến thành như thế nào, bọn tôi cho cậu ấy uống thuốc, tiến hành thôi miên, giữ bình tĩnh...!Những thứ này đều chỉ có thể duy trì được một lát thôi, cậu ấy cần có một vài thứ có thể bù đắp cho sự an ủi trong nội tâm cậu ấy.
Anh đã khoét thành một lỗ hổng trong lòng cậu ấy rồi, cậu ấy cần một vài thứ khác hoặc là một người khác tới giúp cậu ấy lấp kín lại."
"Tôi phải thừa nhận là khi đó cậu ấy cực kỳ cực kỳ thích anh, cho dù anh làm cậu ấy tổn thương vì chính nghĩa, trong lúc chẳng nhận thức được điều gì người cậu ấy nhớ tới cũng chỉ có anh.
Tôi nhìn mà cảm thấy cậu ấy quá đáng thương rồi, vô cùng đau lòng...!Tôi bảo với cậu ấy, tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh cậu ấy, tôi an ủi cậu ấy hết lần này tới lần khác mà chẳng ngại phiền phức...! Sau đó có một lần cậu ấy phát bệnh, có lẽ là vì dáng vẻ tôi với anh có chút giống nhau...!Cậu ấy nhận nhầm người."
Anthony thản nhiên nhìn Tạ Thanh Trình, bảo: "Tôi cũng chẳng quan tâm phát sinh quan hệ gì hết cả, tôi vốn đã rất thích cậu ấy rồi, vậy nên bọn tôi làm cái việc lúc trước hai người làm mà thôi."
Anh ta vừa nói, vừa như rơi vào ký ức cuồng loạn mà tươi đẹp, trên mặt lộ vẻ khiến người ta suy nghĩ vớ vẩn: "Thật ra lúc trước tôi cũng rất tò mò, vì sao một thẳng nam như anh, tính cách còn cổ hủ như thế lại có thể phá bỏ xiềng xích của mình mà ở bên một cậu trai vẫn trẻ tuổi đến vậy..."
"Nhưng mà sau cái ngày