Sau khi xong việc, Tạ Thanh Trình cũng không để Hạ Dư bế anh vào phòng tắm, cho dù anh có yếu ớt, sức để xuống giường đi mấy bước vẫn còn.
Nhưng giường có hơi cao, lúc Tạ Thanh Trình khoác thêm áo tắm bước xuống vẫn không đứng vững ngay được, cơ thể mất tự chủ hơi nghiêng về trước, được Hạ Dư ôm lấy.
“… Vẫn để em đỡ anh thôi.”
Tạ Thanh Trình khoác áo tắm trắng tuyết, che khuất dấu vết trên người, anh vì để lộ tác dụng phụ của huyết thanh trước mặt Hạ Dư nên thấy vô cùng mất tự nhiên, anh vốn luôn nam tính, giờ phút này lại rơi vào trạng thái muốn trốn tránh.
“Không sao, anh tự đi được.”
Trong phòng tắm có một bồn tắm mát xa lớn, vì dùng công nghệ cao nên bơm nước rất nhanh, Tạ Thanh Trình kéo kín rèm lại, vắt áo tắm lên trên giá, mệt mỏi ngâm vào trong bồn tắm nước nóng.
Hạ Dư đã từng bảo với anh trong phòng tắm có máy theo dõi, anh biết rằng sau khi kéo rèm lại, tình hình trong bồn tắm như thế nào chẳng thể nhìn thấy rõ, ít nhất anh có thể im lặng ngâm bồn tắm một lát.
Anh thích ngâm nước ấm, cho dù biết phải rửa sạch trước, lại vẫn muốn ngâm thêm chốc lát, phục hồi lại chút sức lực đã mất của mình.
Anh thật sự hết sức đau đầu, đời này anh chưa từng gặp qua người nào nói mà chẳng giữ lời như thế.
Anh cảm thấy về vấn đề này đàn ông đã nói ra chắc chắn phải chịu trách nhiệm, ví dụ như trước kia anh cũng rất có trách nhiệm, nói cái gì thì là cái đó, vợ có muốn đòi hỏi thì anh cũng sẽ lý trí cân nhắc một lát sau đó bảo như thế là không được, rồi lại kiên nhẫn giải thích qua vì sao lại không được.
Nhưng Hạ Dư hoàn toàn không phải như thế.
Lời Hạ Dư nói ra trên giường ngay trong giây tiếp theo cậu đã có thể gạt phăng đi, lời lẽ đã chẳng đáng tin lại còn được một tấc muốn tiến một thước, mà bản thân lại chẳng có cách nào trách móc cậu quá nặng lời.
Anh vốc một vốc nước lên, rửa sạch gương mặt mình, nước chảy xuống hàng mày đen nhánh, lại nhỏ xuống trong bồn tắm, lan thành sóng nước gờn gợn.
Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, lòng anh rất phức tạp.
Không nhắc tới tác dụng phụ của huyết thanh, về chuyện của Tạ Ly Thâm thật ra Tạ Thanh Trình cũng rất để ý.
Lúc trước Tạ Ly Thâm đã kể rất nhiều chuyện xảy ra giữa mình với Hạ Dư, mà những chuyện này ngoại trừ hai người họ ra vốn chẳng có người thứ hai có khả năng biết tới, mà đúng là vì khi ấy Tạ Ly Thâm đã kể ra nhiều chi tiết chính xác tới thế nên anh mới tổn thương sâu đến vậy.
Nhưng giờ Hạ Dư lại bảo không có.
Cho dù không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, mà nếu Hạ Dư bảo không làm vậy, anh cũng chấp nhận tin rằng chuyện ấy là do Tạ Ly Thâm dùng thủ đoạn bỉ ổi điều tra ra, nhưng anh cũng chẳng muốn hỏi nhiều, dù sao ba chữ Tạ Ly Thâm này đã khiến anh thấy kinh tởm, anh biết Hạ Dư cũng không thích nhắc đến người này.
Trước kia Tạ Thanh Trình chẳng thể đối chất với Hạ Dư, giờ anh lại nghe được lời phủ định của Hạ Dư.
Mà giữa Hạ Dư và Tạ Ly Thâm thì cần phải tin lời ai, đáp án này thật ra chẳng cần suy nghĩ.
Nhưng mà…
Anh nhớ lại sự lưu luyến vừa rồi của Hạ Dư, anh không biết thứ mình thấy là thật hay là ảo giác do anh quá hi vọng Hạ Dư quay trở lại như trước kia mới sinh ra.
Dù sao Hạ Dư cũng từng nói anh vừa già vừa tàn phế, tuy rằng lời này Tạ Ly Thâm cũng từng nói, nhưng Tạ Thanh Trình chẳng buồn đề ý, anh cảm thấy mình đẹp trai muốn chết đi được.
Nhưng lời Hạ Dư nói, anh lại chẳng thể quên.
Bên cạnh bồn tắm có một bức tường bằng gương, Tạ Thanh Trình nâng tay, tạo thành một khoảng hơi nước, nhìn chằm chằm gương mặt mình trong gương.
Sắc mặt ốm yếu, mắt trái chẳng có tiêu cự.
Giữa tóc đen đã có sợi bạc chẳng cần tìm kĩ cũng thấy.
Anh là người không buồn để ý vẻ ngoài, cũng từng vô cùng tự tin, nhưng thật ra tách bỏ sự tự tin này thì vừa già vừa tàn phế chính là sự thật.
Làm bác sĩ nhiều năm đến thế, anh biết thực tế cuối cùng vẫn luôn là đối diện với sinh lão bệnh tử.
Anh thở dài, nhắm mắt lại.
Anh cảm thấy khi nãy Hạ Dư thật sự rất giỏi, có thể khiến bản thân cậu nhập tâm đến tận mức đó vì nhiệm vụ.
Mặc dù bản thân anh đã chẳng còn đẹp trai như ngày xưa nữa, Hạ Dư vẫn cho anh thể diện.
Anh vốn chỉ hi vọng Hạ Dư có thể buông bỏ hận thù, không dám mơ ước nhiều hơn.
Nhưng hiện giờ Hạ Dư thể hiện quá tốt, khiến trái tim đã lụi tàn vì bệnh của anh có le lói chút chờ mong không nên có.
Hơi nóng trong bồn nhanh chóng làm mờ mặt gương.
Hơi nước che khuất khuôn mặt người đàn ông đã quá mức tiều tụy trong gương đi mất.
Thôi bỏ đi… Con người đáng quý là ở sự tỉnh táo, Hạ Dư chịu nhiều tổn thương đến vậy, từng hận anh tới thế, hiện giờ có thể ở cạnh anh bình yên, thậm chí còn chịu dỗ dành anh đôi câu, anh phải thấy đủ rồi.
Trước kia sinh viên trong trường bàn tán về cái gì mà “loại đàn ông tự tin thái quá”, anh cũng lắng nghe đôi câu, anh không muốn bản thân thành đàn ông tự tin quá mức.
Tự tin quá… Kể cũng không phải chuyện gì hay.
Nhất là trước mắt người từng bị mình làm tổn thương, cũng đã từng làm tổn thương mình.
Thế cũng đã tốt lắm rồi… Có những chuyện không nói thẳng ra, trong lòng còn có thể ôm theo chút ảo tưởng, có chút mơ mộng lại còn không cần tỉnh giấc kể cũng tốt hơn.
Ngâm một hồi, chợt nghe thấy có tiếng lao xao vang lên, là Hạ Dư vén rèm tắm ra, nhìn anh trong phòng tắm được làm thành bầu trời đầy sao.
Tạ Thanh Trình hơi hé mắt, cả người mỏi mệt chẳng có chút sức lực: “Hửm? Sao thế?”
Hạ Dư không lên tiếng, cởi áo tắm khoác bừa lên người, bước vào nước tới nơi sâu trong bồn tắm lớn.
Trong bồn chợt có thêm một cậu trai trưởng thành nữa, nước dâng lên rất cao, nước ấm tràn qua ngực, áp lực nước khiến trái tim Tạ Thanh Trình cũng hơi nhoi nhói đau.
Hạ Dư tiến lại gần, mắt đen đối diện với cặp mắt mệt mỏi của Tạ Thanh Trình.
Ánh sáng trong phòng tắm tối mờ, Hạ Dư gác một tay lên thành bồn tắm xây từ đá cẩm thạch đen, một tay lơ lửng trong mặt bồn ấm áp, hai chân cậu cọ vào Tạ Thanh Trình, môi cũng gần như dán lên môi Tạ Thanh Trình.
Cậu nhẹ giọng nói: “Sợ anh khó chịu, tới giúp anh.”
“…”
Tạ Thanh Trình nhìn vào đôi mắt thanh niên.
Anh thở dài, thầm nghĩ dù sao Hạ Dư đã trưởng thành rồi, cũng biết cách quan tâm tới cảm nhận của người ta sau khi xong việc.
“… Anh không sao.”
“Nơi này tối lắm, anh nhìn thấy ư?”
“…”
Đúng là thế thật, vì không gian phòng tắm thiết kế quá rộng, kiến trúc sư lúc thiết kế cũng sử dụng phần lớn vật liệu màu đen, màu đen sẽ tạo thành một loại hiệu ứng thị giác cho con người, mà lại còn có thể khiến toàn bộ không gian trông vô cùng cao cấp thanh lịch.
Phòng tắm lót gạch đá đen, trần nhà cũng không có nhiều đèn chiếu sáng, mà chỉ là vài điểm sáng nho nhỏ tựa như bầu trời lấp lánh đầy sao.
Tạ Thanh Trình tựa vào cạnh bồn, da thịt tái nhợt dựa vào bên thành bồn như ngọc đen lộ ra chút màu tuyết.
“Không sao cả, anh nhìn thấy được.”
Hạ Dư lại im lặng một lát: “… Anh không có gì muốn nói với em hay sao?”
Tạ Thanh Trình cảm thấy hình như cậu đang chờ mong điều gì đó.
Nhưng thứ cậu chờ mong lại là gì vậy nhỉ?
Anh suy ngẫm một lát, nhớ ra bên mắt đã mù cùng vẻ ốm yếu của mình, nhớ tới sự nhập tâm lẫn sự hy sinh của Hạ Dư.
Mọt sách tự dưng hiểu ra, bảo: “Em vất vả rồi.”
Hạ Dư: “… … …”
Thấy Hạ Dư không có phản ứng gì, Tạ Thanh Trình lặp lại một lần nữa: “Vất vả cho em rồi.”
Hạ Dư cũng không biết nên nói sao cho phải: “… Sao mà anh… Vừa mới kéo quần lên đã… Đã…”
Đã không nhận người.
Cơ mà lời còn chưa nói hết, cậu lại nhận ra kì thật hiện tại Tạ Thanh Trình mẹ nó tới quần còn chẳng có để kéo, chỉ là vừa làm xong đã trở mặt thôi.
Nhưng điều này vốn là thái độ xưa nay của Tạ Thanh Trình.
Trước lạ sau quen, Hạ Dư cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, tự bảo bản thân đừng mất khống chế đừng mất khống chế, việc này mày vốn đã quen lâu rồi.
Đầu Tạ Thanh Trình hơi dán lại gần, hơi nước bốc lên, làm nhòa gương mặt anh tuấn lại tiều tụy của anh.
Anh thấy Hạ Dư dù thế nào cũng không hài lòng, đành dùng giọng nói khe khẽ, chỉ có mỗi đối phương nghe được, thở dài nói: “Haiz, em ấy à… Thế em muốn anh nói gì đây…? Anh…”
Hạ Dư giận dữ tới mức hôn luôn lên môi Tạ Thanh Trình còn đang nói chuyện, chặn câu nói của Tạ Thanh Trình lại, hôn rất mạnh, khiến người đàn ông này muốn nói cái gì cũng không nói tiếp được nữa.
“…” Tạ Thanh Trình có hơi mông lung, không biết đã diễn xong rồi còn phải tặng thêm cảnh đi kèm làm gì nữa.
Nhưng anh vẫn rất chiều ý Hạ Dư, cũng lười phí sức, anh gác tay lên vách bồn đá phía sau, vẫn là dáng vẻ mệt mỏi biếng nhác vô cùng, thậm chí có thể nói là thái độ cam chịu, mặc kệ Hạ Dư muốn hôn anh quấn quít xâm lấn, triền miên hết mực thế nào thì hôn thế đó.
Nụ hôn này kéo dài suốt bao lâu mới kết thúc, lúc Hạ Dư nâng mắt lên, môi đã ươn ướt, bởi vì nghiêng nửa người ngâm trong nước tựa như nhân ngư, ngược lại cậu phải ngẩng đầu lên nhìn Tạ Thanh Trình.
Cậu cứ nhìn nhau với Tạ Thanh Trình như thế, Tạ Thanh Trình rủ mắt, nhìn cậu từ trên cao xuống, như vương tử loài người yếu ớt đang nhìn tiên cá nổi lên trước mặt anh.
“Thế tới lượt em hỏi anh nhé.” Hạ Dư bảo.
“Chuyện chúng ta làm đêm nay.” Thanh niên nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tạ Thanh Trình, “Anh có hối hận không?”
… …
Câu này phải đáp thế nào?
Anh không hối hận, nhưng anh có hơi bối rối, chẳng biết sau khi nhiệm vụ chấm dứt rồi bọn họ không cần phải tiếp tục như hiện giờ nữa, bản thân phải mất bao lâu mới có thể vượt qua được.
Hoặc có khi sẽ chẳng thể vượt qua cũng nên.
Chẳng qua đó là chuyện của mình, anh không quen đẩy phiền não của mình lên trên người khác, huống chi người kia còn là Hạ Dư đã vì mình mà đánh đối cả mạng sống.
“Anh sẽ hối hận chứ?”
Tạ Thanh Trình im lặng nhìn cậu một lát, cuối cùng xoa xoa tóc cậu nhẹ nhàng, bảo: “… Muộn lắm rồi, em đi ngủ đi.”
Ánh mắt Hạ Dư dần dần tối hẳn đi.
Mà đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Tạ Thanh Trình nghe thấy tiếng nước xôn xao, anh mở mắt ra, phát hiện Hạ Dư vẫn chẳng rời đi.
“Sao thế?” Anh hỏi, “Còn có chuyện gì nữa à?”
Hình như Hạ Dư đã muốn hỏi việc này từ đầu, nhưng xoắn xuýt mãi không biết mở miệng sao.
Mãi cho tới bây giờ, cậu không còn chuyện gì nữa, nên cậu mới chậm rãi dời tầm mắt lên vết máu trên ngực Tạ Thanh Trình: “Còn có…”
“Hửm?”
“Anh… Chỗ này của anh… Nó có đáng lo không?”
“…”
Đúng là toàn nhắc mấy thứ không nên nhắc.
Sự xấu hổ của ông lớn lại tới nữa, sắc mặt Tạ Thanh Trình không khỏi đen lại.
Đen xong rồi, còn thấy quá mất mặt, anh đành đẩy Hạ Dư ngâm trước mặt mình ra, vịn vào vách bồn đứng dậy, “Khỏi lo.”
Lúc đứng dậy, anh rõ ràng cảm thấy khó chịu, nhưng sự khó chịu của cơ thể cũng không thắng nổi nỗi nhục trên mặt tâm lý.
Ngay cả tắm rửa cho sạch anh cũng không muốn làm thêm nữa, giờ phút này anh chỉ muốn mặc quần áo mà anh đã cởi ra vào lại lẹ lẹ, sau đó quay về giường lần nữa.
Nhưng tay anh lại bị Hạ Dư nắm lấy.
Tạ Thanh Trình quay đầu qua: “Làm sao nữa.”
“Anh tắm đi, giờ mà đổ bệnh thì không tiện chăm sóc đâu.” Hạ Dư đứng dậy, “Em ra ngoài đây.”
Một mình Hạ Dư quay trở về nằm xuống chiếc giường lớn hỗn độn kia.
Cậu nhìn trần nhà, giữa chăn đệm vẫn còn mùi hương sau khi cậu và Tạ Thanh Trình triền miên, trong giây phút này, Hạ Dư bất giác sinh ra một loại ảo giác, như thể cậu và Tạ Thanh Trình vốn chưa bao giờ chia xa.
Giữa bọn họ cũng chẳng có quãng thời gian chia ly ba năm ấy.
Lúc đó, tuy rằng bọn họ không có nhiều thời gian lưỡng tình tương duyệt, nhưng ít ra Tạ Thanh Trình chỉ thuộc về mỗi một mình cậu.
Sao khi ấy cậu lại cảm