Tạ Thanh Trình về tới kí túc xá.
Anh vừa vào phòng đã không chịu nổi nữa, dùng hết chút sức lực cuối cùng để mình đi vào phòng tắm cọ rửa bằng vòi sen, gục bên bồn nước, nôn sạch ra ngoài.
Nhiều rượu mạnh như thế, còn có cả thuốc, anh nhẫn nhịn lâu vậy rồi, cố tỏ ra cứng cỏi trước mặt mọi người suốt, thậm chí ngay cả trước mặt Hạ Dư, đến eo anh cũng không cong lấy một chút, mềm xuống một tấc nào, dáng người anh cứ mãi thẳng tắp, tựa như một cây lao.
Anh làm thế, chính là vì tránh việc sau khi thất thân với Hạ Dư rồi lại còn mất cả danh dự, tới tận giờ chỉ còn lại mỗi anh, Tạ Thanh Trình mới không thể chịu nổi nữa mà mềm nhũn cả người, nôn ra sặc sụa, mãi cho tới khi tới cả mật đắng cũng sắp nôn ra luôn rồi, trong tai vang tiếng ù ù, trước mắt như bị che bởi một tầng lụa đen, nhìn gì cũng đen kịt, choáng váng.
Không được.
Anh không thể thể chịu nổi...!
Anh đi uống thuốc, sau đó...!
Tạ Thanh Trình mở nước chảy ào ào để rửa mặt mình, tự nói với bản thân hết lần này đến lần khác, nhưng ý thức chẳng chút khoan dung đã rời xa anh, không màng tới anh đau khổ cầu xin.
Cuối cùng bước chân Tạ Thanh Trình mềm nhũn, ngã xuống trước bồn rửa tay.
Trước khi ngất, anh hốt hoảng trông thấy cửa ký túc xá bị người ta mở ra, Trần Mạn cầm chìa khóa mượn được ở chỗ Tạ Tuyết, bước vào phòng nóng lòng nhìn quanh, cuối cùng cậu thấy Tạ Thanh Trình ngã trên nền men sứ lạnh lẽo.
"Anh Tạ?!?!"
Tạ Thanh Trình mơ màng nghe thấy giọng cậu, anh cố gắng muốn đứng dậy, anh muốn tiếp tục giả vờ.
Nhưng đừng nói tới tay chân chẳng chút sức lực, ngay cả mí mắt cũng trĩu nặng lạ thường, trước võng mạc chỉ có bóng đen lay động, anh chỉ biết cuối cùng Trần Mạn chạy tới, gấp gáp quỳ xuống xem xét tình hình của anh.
Sau đó, anh hoàn toàn mất ý thức.
Lúc Tạ Thanh Trình tỉnh dậy, đã qua rất lâu.
Anh nằm trên giường y tế* đơn, trên người đắp chiếc chăn trắng của bệnh viện, trên tay truyền nước từng chút một, anh thấy tốc độ truyền có hơi nhanh, làm anh không thoải mái, anh muốn cử động, lại chỉ có thể khẽ dịch ngón tay từng chút trên chăn.
"..."
"Anh Tạ."
Thấy anh tỉnh, Trần Mạn canh chừng bên cạnh bỗng tỉnh táo lại, vội vàng nắm lấy tay anh, gấp gáp hỏi.
"Anh sao rồi? Khó chịu không? Còn khó chịu nữa không?"
"...!Không sao.
Sao em lại..."
"Em không yên tâm về anh, hỏi mượn chìa khóa của Tạ Tuyết, về ký túc xá với anh, sau đó em thấy anh ngất xỉu.
Lúc em đưa anh tới bệnh viện anh đã sốt 39.8 độ rồi, bác sĩ bảo anh bị chứng viêm sốt cao, còn kéo dài là có chuyện lớn đấy." Trần Mạn như con thỏ đỏ cả mắt, "Sao anh lại không chịu nói chứ? Sao anh lại...!Lại..."
Ý thức Tạ Thanh Trình quay lại thân thể từng chút từng chút.
Anh nhắm mắt nghỉ một lát, chậm rãi xoay đầu qua.
Cánh tay anh lộ bên ngoài, trên bàn tay có vết thương do mảnh bình rượu vỡ đâm vào, trên cổ tay vẫn còn vết dây do Hạ Dư trói.
Anh vô thức muốn che giấu dấu vết của sự sỉ nhục ấy xuống dưới chăn.
Nhưng Trần Mạn đương nhiên đã phát hiện từ trước, cậu nhìn Tạ Thanh Trình: "...!Có người đánh anh ư?"
"..."
"Có người vì mấy video đó, vì mấy lời đồn ấy, mấy kẻ đó tin vào lời đồn nên ra tay với anh sao?"
Tạ Thanh Trình khẽ ho khan: "...!Em xem anh giống kẻ bị người ta đánh mà không có sức đánh trả không?"
"Nhưng mà——"
"Tâm trạng anh không tốt, tự làm mình bị thương." Giọng Tạ Thanh Trình khàn khàn, nói với Trần Mạn như thế, "...!Nên mới không nói cho mấy em."
Dáng vẻ Trần Mạn nhìn qua hoàn toàn không tin.
Nhưng Tạ Thanh Trình không muốn để cậu đặt câu hỏi tiếp nữa.
Anh nói: "Anh hơi đói rồi, em đi mua cho anh chén cháo đi."
Trần Mạn không tập trung tinh thần, trên đỉnh đầu có một lọn tóc rối lay lay bước ra ngoài.
Mấy giây sau cậu lại nóng lòng như lửa đốt quay về, hóa ra là ngẩn ngơ như đi vào cõi tiên quá lâu, quên cầm điện thoại.
Sau khi Trần Mạn đi rồi, xung quanh rất yên tĩnh.
Đây là chỗ người bị bệnh nặng truyền dịch, từng chiếc giường ngủ được ngăn cách bằng một tấm rèm xanh nhạt.
Tạ Thanh Trình có thể lờ mờ nghe tiếng bệnh nhân bên cạnh vì khó chịu mà bật tiếng nức nở khe khẽ, anh mở to mắt, bỗng có hơi ngưỡng mộ.
Anh từ nhỏ tới lớn, hình như chưa từng khóc như thế thì phải.
Quyền được bộc phát cảm xúc ấy, như thể xưa nay cũng chưa từng thuộc về anh.
Cổ khô khốc như lửa đốt, môi cũng như hoang mạc không giọt nước.
Không biết qua bao lâu, rèm kéo ra rồi đóng lại, Tạ Thanh Trình tưởng Trần Mạn về, anh mở mắt——
"Bác sĩ Tạ, là tôi."
Tạ Thanh Trình: "..."
Người tới là chủ nhiệm khoa cấp cứu của bệnh viện Hỗ Nhất.
Tính tình chủ nhiệm rất trầm ổn, quan sát mọi chuyện kĩ càng tỉ mỉ.
Chuyện của Tần Từ Nham, trong lòng anh ta cũng có cái nhìn không phải là giống hệt với mọi người.
Nên anh ta chẳng có ý kiến gì với Tạ Thanh Trình cả.
"Lúc anh được đưa tới, tôi cũng có kiểm tra chút." Chủ nhiệm cách lớp khẩu trang nhìn anh, "...!Bác sĩ Tạ, chuyện phòng the anh vẫn phải chú ý chút, tuy tâm trạng không tốt, cũng không thể dùng cách thức bạo lực để giải tỏa stress đâu."
Sắc mặt Tạ Thanh Trình lập tức trở nên khó nhìn.
"Tôi chỉ thấy mấy dấu vết trên người anh thôi, còn lại chẳng thấy gì cả, anh đừng nghĩ nhiều."
"..."
Chủ nhiệm hơi nghiêng đầu, hướng ra cửa tỏ ý: "Người ra ngoài ấy, bạn trai anh à?"
"...!Bạn bình thường thôi."
Lúc anh làm bác sĩ quan hệ với vị chủ nhiệm này cũng chẳng phải thân thiết, nhưng không biết vì sao, anh cứ cảm thấy bị chủ nhiệm này hơi quen mắt, chắc vì lí do sự trùng hợp khéo léo về khí chất, lúc trước anh ở bệnh viện, hai người vẫn có thể nói chuyện mấy câu với nhau.
Chỉ là lần này Tạ Thanh Trình cảm thấy nhục nhã, nên gương mặt cứ căng cứng, suốt quá trình không có biểu cảm gì hết, vốn cũng chẳng định giải thích nhiều.
Nhưng chủ nhiệm vẫn nói tiếp: "Vậy cũng tốt, nếu vị cảnh sát kia mà có khuynh hướng bạo lực, cũng nên tới khoa sức khỏe tâm thần khám thử đấy."
"..." Tạ Thanh Trình rốt cuộc vẫn bị anh ta làm phiền, phải mở miệng, nhàn nhạt nói: "Anh hiểu lầm rồi, là nữ."
"Ồ..." Chủ nhiệm hất cằm, dáng vẻ rất ngạc nhiên, nhưng ánh mắt bình tĩnh vô cùng, đương nhiên không coi lời nói vớ vẩn của Tạ Thanh Trình là thật, "Thế cô nàng đấy phải dạy dỗ cẩn thận lại đấy, mạnh bạo vậy cơ mà."
"...!Phiền anh ra ngoài cho, tôi muốn nghỉ ngơi."
"Được rồi, vậy anh ngủ đi, có lẽ mất nay anh gặp nhiều chuyện phiền phức lắm, khó mà an tâm ngủ yên được, đêm nay tôi trực ban, anh cứ yên tâm."
Nói xong lại ôm sổ tốc kí tới bên rèm, giơ tay kéo ra——
Kết quả bên ngoài thế mà lại có người đứng.
Là Trần Mạn.
Trần Mạn đã mua cháo quay lại, khi nãy đứng ngoài rèm, nghe thấy một phần cuộc nói chuyện của họ.
Giờ cậu chàng ngơ ngác đứng yên nhìn chủ nhiệm, khuôn mặt từ xanh trắng chậm rãi hóa thành đỏ tím, ngay cả lỗ tai cũng đỏ tới sáng rực.
Một lát sau, tròng mắt lại không tự chủ được khẽ chuyển động, rơi xuống trên người Tạ Thanh Trình sắc mặt cũng lạ thường.
Lại nói tiếp, đây cũng trùng hợp thật, vì Trần Mạn vốn nghĩ có thể đi vào thẳng luôn, kết quả nghe thấy có người lờ mờ nói chuyện phòng the phải tiết chế gì đó bên trong, cậu ngẩn cả người, như bị điện giật, cậu cầm cháo theo, đầu óc còn mơ hồ hơn cả cháo.
Chủ nhiệm nhìn khuôn mặt Trần Mạn: "...!Cậu bị sao đấy."
Trần Mạn: "..."
Tạ Thanh Trình: "..."
Trần Mạn cắn môi không nói lời nào.
Cuối cùng vẫn là Tạ Thanh Trình ho khan một tiếng, chủ nhiệm mới bỏ qua cho Trần Mạn, không đặt câu hỏi nữa, rời đi phần mình.
Trong ngoài buông rèm, chỉ còn mỗi hai người Trần Mạn với Tạ Thanh Trình.
Trần Mạn tiến lên trước một bước, nhưng lại ngừng lại ngay, như còn đi về phía trước nữa, sẽ bước vào ranh giới gì đó, sẽ biết một vài sự thật có thể làm cậu đau đớn.
"Anh à.
Anh..."
"..."
Trần Mạn rất miễn cưỡng gượng cười: "Anh tìm bạn gái ạ?"
"..."
"Chị dâu mới hả?"
"Không." Tạ Thanh Trình rất phiền muộn, lại xấu hổ, không muốn nói nhiều, nhiều lời thì nhiều cái sai, "Tâm trạng không tốt, đi chơi đùa thôi."
Nhưng Trần Mạn cảm thấy anh không phải người như thế, mấy lời này là người khác nói cậu chàng còn tin, Tạ Thanh Trình ra ngoài chơi đùa?
Đàn ông khắp thế giới này có tình một đêm chứ Tạ Thanh Trình không thể có tình một đêm, anh là người nghiêm khắc nhất, là người đàn ông có trách nhiệm nhất, là người không thể tạo thành nỗi tổn thương không đáng có nhất.
Tạ Thanh Trình thấy vẻ mặt không tin của cậu, càng bực bội, thậm chí muốn tìm thuốc lá—— Đương nhiên không tìm thấy.
"Sao anh lại muốn..."
Tạ Thanh Trình liếc cậu, không biết cậu đau lòng, chỉ cho rằng Trần Mạn cảm thấy anh không nên làm chuyện như thế.
Nên bình tĩnh đáp: "Giờ anh độc thân, không vợ không con, làm thế cũng đâu sai."
Anh nói, giơ tay đỡ thái dương còn nóng hầm hập của mình, gần như hơi lạnh nhạt nói: "Anh cũng bảo với mấy em rồi, đừng nghĩ anh quá cao thượng, anh chỉ là người thường thôi.
Thất tình lục dục, cái gì cũng có."
Trần Mạn cứng họng, chợt hơi nghiêng mặt đi, cầm cháo, khịt khịt mũi.
Cậu đặt cháo lên tủ đầu giường nhỏ cạnh Tạ Thanh Trình.
"À thì...!Em...!Em nhớ ra..."
Cậu nói: "...!Em nhớ ra khi nãy có đồ để quên ở căn tin rồi.
Em đi lấy đã."
Trần Mạn nói xong đã rời đi mà chẳng quay đầu lại, bước đi thậm chí còn nhanh hơn cả cậu lúc trước, vội vàng hơn hẳn.
Như chạy trốn.
Chạy trốn tới bóng đêm ở sảnh cấp cứu, Trần Mạn hít sâu một hơi, hốc mắt đỏ lên, đứng ngẩn ngơ, trong đầu rối tung lên.
Trong tai cậu không ngừng vang vọng lời vừa nghe.
Cậu biết Tạ Thanh Trình nhất định đã ngủ với ai đó, nghĩ tới chuyện này trái tim cậu dường như bị tàn nhẫn bóp nghẹn đau đớn.
Nhưng cậu không có nổi chút dũng khí để hỏi người đó là ai.
Trong mắt Tạ Thanh Trình, cậu mãi chỉ là một thằng nhóc, Tạ Thanh Trình chăm sóc cậu bảo vệ cậu, nhưng cũng chẳng thổ lộ tình cảm với cậu, càng không thể san sẻ cuộc sống đời tư của mình với cậu.
Nếu để Tạ Thanh Trình biết, cậu vậy mà ôm tâm tư với anh, Trần Mạn lo rằng về sau mình không thể nào ở chung với Tạ Thanh Trình được nữa.
Nhưng giờ phút này, trái tim cậu bị siết chặt lại.
Cậu nghĩ, người kia, rốt cuộc là ai nhỉ...!
Là người con gái thế nào đây?
Trần Mạn nhắm mắt