Ngày hôm sau, Tạ Thanh Trình xuất viện, quay về ký túc xá.
Trần Mạn tuy ở bên anh, nhưng vẫn chẳng thể mở lời, như thể còn có chuyện gì khác.
Lúc chia tay Trần Mạn đứng dưới ký túc xá của Tạ Thanh Trình, do dự gọi một tiếng: "Anh Tạ..."
Tạ Thanh Trình: "..."
Nhưng đối diện với đôi mắt sắc bén của Tạ Thanh Trình, Trần Mạn cuối cùng vẫn ngập ngừng: "Anh...!Anh nghỉ ngơi cho tốt nhé.
Nếu có chuyện gì, có thể tìm em bất cứ lúc nào."
Tạ Thanh Trình cảm thấy tâm trạng của Trần Mạn là lạ, nhưng anh không nghĩ tới chuyện đáng sợ rằng Trần Mạn có lẽ yêu thầm anh.
Anh cảm thấy Trần Mạn chắc là không chấp nhận được chuyện tình một đêm của anh, lí do này đúng là sứt sẹo, nhưng ngoại trừ dùng nó để đuổi Trần Mạn đi, Tạ Thanh Trình thật sự cũng không nghĩ ra được bất cứ lí do nào hợp lí hơn nữa.
Anh đường đường là nam nhi bảy thước, cũng không thể chấp nhận chuyện mình bị một thằng nhóc nhỏ hơn mười ba tuổi ngủ với chứ.
Chuyện này với Tạ Thanh Trình mà nói, chính là kẻ câm ăn phải hoàng liên*, đắng mà không thể nói.
(*Hoàng liên là một vị thuốc đông y có tác dụng kháng khuẩn, tiêu viêm, trị các bệnh về đường tiêu hóa, ho gà, mẩn ngứa...!Hoàng liên không có độc, nhưng có vị đắng, tính hàn.)
Tạ Thanh Trình yên lặng giây lát, bảo: "Đi đi, cảm ơn em."
Anh muốn đi lên lầu.
Trần Mạn cầm ô ngơ ngác đứng trong mưa, lại một tiếng: "Anh Tạ."
"..."
"Không, không có gì đâu, anh chú ý nghỉ ngơi nhé."
"...!Rốt cuộc em muốn nói gì."
Trần Mạn cắn môi, nghẹn hồi lâu, vẫn hỏi ra khỏi miệng: "Anh với cô gái kia có còn liên lạc không?"
Tạ Thanh Trình ngừng một lát: "Em sẽ giữ liên lạc với đối tượng tình một đêm à?"
"Em...!Em không làm chuyện như thế..."
Nhưng nói ra khỏi miệng, lại cảm thấy bản thân cứ như đang trách cứ Tạ Thanh Trình không tuân theo chuẩn mực đàn ông, vội xua tay: "Xin lỗi anh, em không có ý này đâu."
"Em quả là không nên làm chuyện như thế." Tạ Thanh Trình hững hờ nói, "Giờ anh cũng rất hối hận vì nhất thời xúc động."
Trần Mạn nhìn anh.
Tạ Thanh Trình: "Sau này không thế nữa.
Anh còn thấy tởm."
Anh nói xong đi lên lầu luôn, sắc mặt Trần Mạn vẫn cứ trắng bệch mãi tới lúc nghe thấy hai câu cuối cùng của Tạ Thanh Trình, mới có lại chút huyết sắc.
Suốt một tuần sau, trạng thái ốm yếu của Tạ Thanh Trình mới khỏi hẳn, nhưng dấu hôn trên người còn chưa tan hết, lúc viết bảng giảng bài ở trường càng phải cẩn thận kéo cổ tay che kín mít, vì cổ tay anh vẫn còn lưu lại dấu trói mờ mờ.
Đó là chứng cứ khi ấy bị trói chặt đôi tay để tùy ý xâm nhập.
Tạ Thanh Trình sau đó cũng chẳng còn liên hệ với Hạ Dư nữa, Hạ Dư kéo anh vào danh sách đen, anh cũng xóa luôn Hạ Dư, khuôn viên trường đại học y và Hỗ Đại tuổi đời trăm năm phải lái xe hết vòng này tới vòng khác tốn bao thời gian mới hết, nếu muốn tránh không gặp ai đó, kể cũng là chuyện rất dễ dàng.
Anh nghĩ, coi như là trải qua một cơn ác mộng thôi.
Chẳng cần nhìn lại làm gì.
Trên đời này có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ lại đáng giận, cuối cùng thường không nhận được công đạo khiến người ta hài lòng, lại còn ghê tởm, có đôi khi chỉ có thể trở về toàn thân, cũng đã là kết quả khó nhất mà lại đáng quý rồi.
Tạ Thanh Trình trải qua nhiều chuyện, không phải anh không hiểu rõ việc này.
Nhưng nửa đêm nằm mơ, vẫn thường bị tỉnh giấc.
Khỏi ốm, hết sốt, ngay cả nơi riêng tư bí mật nhất cũng đã dẫn khép lại, chỉ là nỗi lòng vốn đã mâu thuẫn với ái dục của Tạ Thanh Trình lại càng trở nên bài xích.
Anh không thể khống chế nổi mà mơ đi mơ lại gương mặt chìm trong căm hặn lẫn dục vọng của Hạ Dư, mơ thấy chuyện họ đã làm, sau đó chợt bật dậy khỏi giường, ở nơi không ai trông thấy, Tạ Thanh Trình rốt cuộc lộ vẻ mặt hoảng sợ lại yếu ớt, hít từng hơi hổn hển, vùi mặt sâu vào trong tay, mồ hôi ướt cả áo.
Anh châm từng điếu thuốc, thậm chí uống cả thuốc ngủ để vào giấc.
Lúc tắm rửa ngày nọ anh trông thấy dấu hôn Hạ Dư để lại trên người anh rốt cuộc đã biến mất hoàn toàn, nhưng anh chẳng có chút dáng vẻ gì là nhẹ nhõm——
Anh biết anh đã bị cái mụn nhọt ấy khắc vào xương cốt, sinh ra sợ hãi và ghét bỏ chuyện giường chiếu ngày càng nặng nề hơn.
Ký ức của anh không ngừng làm anh tổn thương, nhắc nhở anh, vậy mà anh đã từng mất hết phong độ dưới thân Hạ Dư, hơn nữa cách bộc phát ấy vẫn luôn bị đè nén, thậm chí chẳng có nhiều dục vọng.
Anh kêu lên, run rẩy, vứt bỏ, những hồi ức ấy như vết roi quất xuống, không ngừng làm đau anh, làm nhục anh, tra tấn anh.
Anh không thể không mở máy tính ra, chọn video sứa trăng, xem những sinh mệnh lâu đời trôi nổi ấy, muốn chuyển sức chú ý của mình sang chỗ khác.
Anh nghĩ, anh không thể cứ bị hãm sâu xuống như thế được.
Mấy hôm sau.
Nhà họ Hạ.
"Về rồi à."
"...!Dạ."
Hạ gia hiếm khi mở đèn sáng trưng, ánh sáng ấm áp ấy làm Hạ Dư bước vào phòng khách đã nhíu mày, như con quỷ hút máu đã quen vẻ hiu quạnh, lâu đài cổ yên tĩnh với bóng đêm, mới là thứ cậu quen thuộc.
Lữ Chi Thư và Hạ Kế Uy vậy mà đều có mặt.
Hạ Dư sau khi làm với Tạ Thanh Trình cũng có về biệt thự một lần, nhưng ngày ấy theo đuôi Tạ Thanh Trình tới bệnh viện, sau đó lại phát hiện mình chẳng có gì để mà làm cả.
Khi ấy cậu cảm thấy trong lòng mất tự nhiên, trống trải vô cùng, cậu lúc đó vừa mới nhận được kích thích cực độ ập tới, lại lập tức chỉ còn một mình, không khỏi trống rỗng, giữa lúc lòng như tơ vò đã quay về nhà chính, dù sao cũng có quản gia với giúp việc ở cạnh.
Nhưng hôm sau cậu lại rời đi luôn, sau đó cậu cũng chẳng về nữa.
Mãi cho tới tận hôm nay.
Tuy Hạ Dư biết cha mẹ cậu sẽ về Hỗ Châu sớm nhất, có điều cậu vốn chỉ cho rằng họ chẳng ở lâu, cậu cũng vì lòng phiền muộn mà không muốn trông thấy họ nên mới rời đi trốn tránh.
Không ngờ chờ cậu quay về lần nữa, Lữ Chi Thư và Hạ Kế Uy vẫn ở đó.
Cậu thực sự không quen kiểu chào đón này, nên thấy cảnh tượng trước mắt, phản ứng đầu tiên của cậu vậy mà lại là "Chắc đây cũng là giả, là ảo tưởng của cậu mà thôi."
Nhưng cậu ngay sau đó lại nhận ra, cậu xưa nay chưa từng mơ tới chuyện cha mẹ sẽ quay về ăn một bữa cơm tối êm ấm cùng với cậu.
Họ chưa từng xuất hiện trong vọng tưởng của cậu.
"Bên ngoài có lạnh không? Mẹ nấu canh cho con đấy, súp bào ngư nấu với nấm bụng dê và bốn vị thuốc..."
"Mẹ à." Hạ Dư yên lặng một lát, từ đầu tiên mà con người học được này có vẻ hơi khó gọi với cậu, "Con bị dị ứng hải sản."
Trong phòng khách tức thì yên lặng.
Lữ Chi Thư có hơi xấu hổ, liếc qua Hạ Kế Uy.
Hạ Kế Uy ho khan một tiếng: "Không sao đâu, ăn món khác đi, cha bảo người nấu canh cải trắng* cho con, hầm lâu một chút, là món trước con thích nhất đấy."
(Canh cải trắng: raw là 开水白菜)
Hạ Kế Uy tuy cũng chẳng thân với Hạ Dư, nhưng dù sao ông cũng đáng tin hơn Lữ Chi Thư, ông biết Hạ Dư thích gì.
Hạ Dư cũng chẳng tiện nói thêm nữa, ba người cùng nhau ngồi xuống trước bàn ăn.
Không khí nhất thời còn cứng đờ hơn cả.
Hạ Dư chẳng nhớ rõ lần mà họ ngồi nói chuyện một nhà ba người thế này đã là chuyện từ bao giờ, lâu quá rồi.
Cậu nhìn gương mặt Hạ Kế Uy và Lữ Chi Thư, thậm chí còn thấy xa lạ.
Với cậu mà nói, cha mẹ hình như giống hai bức ảnh đại diện người liên hệ WeChat, với mấy âm thanh ting ting đó hơn.
"Hai người định quay về Yên Châu khi nào ạ?" Hạ Dư hỏi.
"Không vội mà." Lữ Chi Thư lập tức nói, gò má mập mạp nở nụ cười ngọt ngào, vì gò má quá đẫy đà, thậm chí còn như sắp sụp xuống, "Em trai con giờ ở trong trường luôn rồi, cha mẹ cũng không cần để ý.
Huống chi Hạ Dư à, con sắp dọa mẹ chết luôn rồi, chuyện nguy hiểm như thế sau này đừng có làm nữa, nhỡ đâu con xảy ra chuyện gì, cha mẹ đây——"
Bà không nói tiếp, như thể nghẹn ngào.
Hạ Dư lạnh mắt nhìn, trải qua chuyện ở tháp truyền thông, lòng cậu chẳng như xưa nữa, trở nên lạnh lùng cứng cỏi lạ thường.
Nhưng cậu cũng lười nhiều lời với họ, cuối cùng chỉ cười khẽ: "Không sao đâu.
Giờ con khỏe lắm."
Trò chuyện trên bàn ăn câu được câu không, hình ảnh nhìn tưởng ấm áp, thật ra đầy sóng ngầm mãnh liệt.
"Con ăn xong rồi, có thể lên lầu trước không ạ?"
"À, được.
Con đi đi, đi đi." Lữ Chi Thư tuy bị Hạ Dư làm cho không thoải mái lắm, nhưng bà dù sao cũng là thương nhân hiểu chuyện, ngay cả với con mình cũng chỉ chê bai trong lòng, "Nghỉ ngơi cho khỏe, mai mẹ làm canh gà hầm cho con được không?"
"...!Tùy mẹ ạ." Hạ Dư nhàn nhạt đáp, rời bàn, lên thẳng lầu.
Ánh mắt Lữ Chi Thư phức tạp nhìn bóng dáng cậu biến mất nơi sâu trong hành lang trên lầu.
Hạ Kế Uy: "Sao tự dưng em tốt với nó thế.
Đừng bảo là nó, tới anh cũng không quen."
Lữ Chi Thư: "Em đốt tốt với con em thì đã sao? Có phải chuyện kinh thiên động địa gì đâu, em là mẹ ruột nó mà..."
Hạ Kế Uy muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn đứng dậy: "Công ty anh còn có việc, mai anh có chuyến đi tới Thanh Đảo."
"Vậy khi nào anh về? Em bảo anh này, em nghĩ rồi, trước đó em nợ nó nhiều quá, em phải bù đắp lại cho nó thật nhiều, anh cũng đừng ra ngoài lâu quá nhé, công việc ấy mà, sao mà quan trọng bằng con cái được..."
Hạ Kế Uy thở dài: "...!Lời này nói ra từ miệng em làm người ta hoài niệm thật đấy."
"..."
"Như lúc em đang mang thai nó từng nói với anh vậy." Hạ Kế Uy cười cười, ánh mắt rất sâu, dường như có chút buồn lòng, "Lâu lắm rồi chưa được nghe."
Lữ Chi Thư: "Lão Hạ..."
Hạ Kế Uy xoay người rời đi.
Hạ Dư nằm trên giường phòng ngủ, sau khi không cần giả vờ khách sáo với Lữ Chi Thư Hạ Kế Uy nữa, ánh mắt cậu hơi tan rã.
Cậu nhìn trần nhà, cũng như trong quá khứ, lúc cậu một mình ngẩn ngơ, sẽ nhớ lại chuyện cũ.
"Đoong—— Đoong—— Đoong——"
Thốt nhiên, chiếc đồng hồ lớn trong căn nhà cũ lại vang lên.
Từng tiếng nặng nề vang dội đánh vào lòng cậu, tựa như mỗi đêm cô độc, tựa như cái đêm ấy cậu đứng yên hồi lâu, cũng chẳng đợi được một người bầu bạn vào sinh nhật tuổi mười ba.
Nghĩ tới đêm sinh nhật ấy, cậu không khỏi lại nhớ tới Tạ Tuyết.
Chẳng những cha mẹ cậu chưa từng quan tâm tới cậu nhiều, ngay cả Tạ Tuyết cũng chỉ là một người được cậu tưởng tượng phỏng theo do cô độc quá đỗi lại bệnh tật quá nặng, cô là thật, nhưng lại không hoàn toàn là thật, biết được sự thật ấy, cảm xúc cậu dành cho Tạ Tuyết trở nên hết sức phức tạp.
Thật ra hết thảy đều đã đoán được từ trước, đúng chứ?
Cậu trước kia luôn cảm thấy trí nhớ Tạ Tuyết không tốt, có những thứ cậu còn nhớ rõ, mà cô lại bảo không có ấn tượng.
Khi đó cậu còn bảo cô, thật không biết với trí nhớ của chị sao mà đỗ đại học nữa.
Cậu xưa nay chưa từng nghi ngờ có lẽ mấy chuyện ấy chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, là suy tưởng điên cuồng trong não cậu mà thôi.
"Cô" ấy chưa từng tồn tại, cũng chẳng hề có thật.
Thậm chí tới tiềm thức cậu, cũng biết cậu đang tự bảo vệ mình, tự lừa dối mình.
Cậu đã từng viết kịch bản khóa biên đạo, viết một cậu nhóc đầu thất hồi hồn.
Linh hồn cậu chàng sau khi chết gõ vang cửa phòng giáo viên, cậu ngồi xuống ăn điểm tâm, uống trà gừng...!Nhưng chờ hôm sau cô giáo tỉnh giấc, bánh quy trên bàn không thiếu một miếng, trà gừng ấm áp cũng đông cứng thành băng.
Cậu nhóc vốn không hề tới, là giả, là một u hồn không có thực thể.
Đại não cậu có thể biên soạn ra câu chuyện như thế, chẳng lẽ không thể khiến cậu tưởng tượng về Tạ Tuyết ư?
Trong truyện chưa từng động vào bánh