Tạ Thanh Trình chỉ cảm thấy trong đầu nổ uỳnh một tiếng.
Như có gì đó vỡ vụn ầm ầm, lại như có gì đó nổ mạnh dữ dội, cháy bùng lên.
Anh mở to mắt, sợi dây lí trí trong đầu giờ phút này đã đứt phựt.
Anh không thể tin nổi Hạ Dư lại làm ra chuyện thế này được.
Hạ Dư ghét nhất việc kẻ khác gọi cậu là đồng tính luyến ái, hồi sơ trung vì có nam sinh tỏ tình tặng hoa hồng cho cậu, cậu còn đánh gãy chân người ta nữa.
Nhưng giờ ngay trước mắt bao nhiêu người, trong những bóng hình ở quán bar, cậu đứng ngay trước các vị khách, nhân viên phục vụ, bartender...!Lại hôn anh trước mắt mọi người.
Tạ Thanh Trình quả thực rất bình tĩnh, nhưng chuyện này đã vượt quá phạm vi có thể chấp nhận của anh.
Mặt anh không tự chủ được nóng bừng bừng, vô cùng sợ hãi.
Nhưng Hạ Dư hôn lên bờ môi anh thô bạo, cánh môi quấn lấy nhau, Tạ Thanh Trình hoàn toàn không có kiểu hôn ấy mà cũng chẳng mặt dày như cậu, đầu óc anh vẫn còn ngơ ra, mãi cho tới khi bờ môi hai người tách nhau ra một thoáng trong lúc hôn, anh mới chợt bừng tỉnh, vừa định quay mặt đi nhân cơ hội này, lại bị Hạ Dư siết tóc kéo lại, nụ hôn lại càng thêm sâu thêm mạnh.
Nhất thời trong hô hấp ngập tràn hơi thở nóng rực của thiếu niên, Tạ Thanh Trình sống tới tận bây giờ vẫn chưa từng hôn ai mạnh bạo như thế, càng đừng nói tới chuyện đứng ngay trước mặt mọi người.
Cũng chẳng phải nghĩ tới anh còn là người bị động bị hôn.
Lại càng không phải nói tới việc người hôn anh còn là một sinh viên, một thằng nhóc.
Lúc Tạ Thanh Trình tỉnh táo lại, giận tới mức run cả người, mắt thoáng cái đã đỏ bừng.
Nhưng mọi người xung quanh nào nghĩ như thế.
Bọn họ không cùng một nhóm xã hội với mấy người xem ở rạp chiếu, càng phóng khoáng, thì lại càng thích xem trò vui, lúc này đã lũ lượt đứng dậy vỗ tay, cười xem chuyện thú vị.
"Hai vị đủ rồi đấy!"
Còn có thằng nhóc lưu manh huýt sáo: "Mấy anh đẹp trai, trên tầng có khách sạn tình thú mà! Cho bọn tôi ăn cơm chó no rồi thì hai người có thể lên tầng hành sự nhé!"
Tự tôn nam giới của Tạ Thanh Trình sao chịu nổi đả kích này, nhưng anh mới vừa định phản kháng lại, đã thấy bờ môi mỏng của Hạ Dư còn hơi ướt át vì khi nãy quấn lấy anh, cách môi anh chưa tới nửa tấc, dùng giọng nhẹ nhàng chỉ mỗi anh nghe thấy mà cười: "Anh à, tôi dọa anh thôi.
Thật ra làm thế cũng được, ở quán bar vẫn bình thường."
Cậu chạm nhẹ chóp mũi vào anh: "Chúng ta chỉ kiếm chút thú vui, chẳng qua nếu anh tiếp tục làm ầm lên, thì thành trò cười đấy.
Anh muốn bị người ta chế giễu hả?"
"..."
"Dù sao tôi cũng chẳng ngại mất mặt, tôi tùy theo anh hết."
Cũng may là ánh sáng quán bar lờ mờ, hơn nữa ánh laser kia vốn đã đủ màu đỏ cam vàng xanh xanh tím tím, chiếu lên mặt Tạ Thanh Trình, người khác cũng không nhận ra sắc mặt anh tái mét.
Hạ Dư lại dịu dàng cọ cọ vào anh: "Cơ mà nếu anh đồng ý với tôi, quay về bên cạnh tôi, tôi sẽ thả anh đi ngay lập tức."
"Tôi chỉ mong cậu đi chết đi thôi."
Trong mắt Hạ Dư lộ vẻ điên cuồng không phải của con người, nhưng cậu lại vẫn là người, chỉ là nụ cười kia có chút đáng sợ, lại có chút giống làm nũng: "Ồ...!Tôi cứ tiếp tục thế này cũng được thôi, chúng ta làm hết luôn một thể ở đây đi."
"...!"
Nếu lúc nãy nói sắc mặt Tạ Thanh Trình là xanh, thì giờ là trắng, trắng bệch như đã chết.
Vì đầu óc Hạ Dư không bình thường, tư duy logic của cậu cũng chẳng như người thường, giờ cậu đã ở trong trạng thái tự sa đọa, chẳng ai biết khi nào cậu sẽ coi những chuyện quan trọng thành rác rưởi để giẫm đạp tàn nhẫn.
Lúc trước Tạ Thanh Trình chỉ cần nhìn vào cặp mắt hạnh xinh đẹp ấy của Hạ Dư, liếc một cái thôi đã biết khi nào cậu nói đùa, khi nào đang do dự, khi nào là nghiêm túc.
Nhưng giờ anh nhìn cặp mắt phía trước ấy, cách gần như thế, mà anh lại chẳng trông rõ được thứ gì, trong ánh mắt ấy phủ một tầng sương mù, rốt cuộc anh không thể nhìn rõ nhóc quỷ mà anh từng quen biết.
Hạ Dư đúng là tên điên, tay cậu thậm chí đã sờ lên khóa thắt lưng anh.
Những tiếng kêu xung quanh càng lớn, đập bàn đập ghế, thậm chí có người giơ điện thoại lên chụp.
Chẳng qua dù sao Hạ Dư vẫn có thể coi là con người về chuyện này, cậu không để tâm bản thân bị chụp, nhưng một tay to lớn rảnh rỗi khác của cậu lại che kín nửa mặt trên của Tạ Thanh Trình, từ trán tới chóp mũi, chỉ lộ ra mỗi đôi môi mỏng thở hổn hển cùng chiếc cằm hơi chếch lên.
Hạ Dư thấy anh cứng đờ không động đậy, cuối cùng lại cười lần nữa: "Tạ Thanh Trình, quay lại đi."
Tạ Thanh Trình đặt tay lên ngực tự ngẫm thấy bản thân chưa từng sợ gì, nhưng giờ khắc này anh lại bị Hạ Dư dọa rồi.
Quá điên rồ.
Người này rốt cuộc có còn thuộc về xã hội này nữa không? Rốt cuộc cậu có còn lí trí hay không?
Hạ Dư che mắt anh, lại hôn lên môi anh.
Tạ Thanh Trình không muốn bị cậu hôn như thế, chợt chẳng nói gì, mặc Hạ Dư nóng bỏng hôn lên làn môi mỏng lành lạnh, vô tình.
"..."
Tạ Thanh Trình rõ ràng bị cậu hôn tới mức chẳng nói lời nào.
Cậu trai khép mắt lại, cọ vào bên khoang miệng anh, nói: "Anh à, nếu anh không để ý tới tôi, tôi sẽ cho rằng anh đồng ý rồi đấy."
Lúc cậu hỏi nhắm hai mắt, hỏi xong lại chợt mở ra, nhìn gương mặt Tạ Thanh Trình chằm chằm, nhìn gương mặt bị mười ngón của cậu che lại một nửa chăm chú.
Nhìn bờ môi hơi mỏng ấy tỉ mẩn.
Như chỉ cần bờ môi ấy vừa hé, còn chưa nói ra một từ nào, sẽ bị cậu hôn lên thô bạo lần nữa.
Thật ra cậu cũng không biết bản thân ghét đồng tính luyến ái tới thế, càng ghét bị coi như là đồng tính luyến ái, nhưng chỉ cần có Tạ Thanh Trình bầu bạn, chuyện như thế cậu cũng làm chẳng hề nghĩ ngợi.
Rốt cuộc là vì sao.
Cả người Tạ Thanh Trình cứng đờ, đứng cạnh đồ gỗ, bên quầy bar bằng gỗ đã bị anh trở tay chống lên siết thành vết nứt đáng sợ.
Có nháy mắt ấy anh thực sự muốn giết chết Hạ Dư.
Nhưng cuối cùng anh vẫn kiềm lại.
Hạ Dư trong sự tranh chấp dài lâu, không nhận được sự từ chối rõ ràng của Tạ Thanh Trình—— Vì đầu óc Tạ Thanh Trình giận sắp ngơ luôn rồi, cũng chưa từng gặp phải lần phát điên nào như thế, lần đầu tiên trong đời anh đứng trước một việc chẳng chút manh mối, không biết phải xử lí ra sao.
Nhưng trong mắt Hạ Dư, đó là cam chịu.
Nên cuối cùng cậu thỏa mãn buông Tạ Thanh Trình ra, dùng thái độ của người chiến thắng, mỉm cười kéo anh vào trong lòng mình, tránh cho mấy vị quần chúng vây xem chụp được mặt Tạ Thanh Trình, ánh mắt bên ngoài thì u ám, nhưng sâu trong lại mang theo niềm vui sướng cực độ.
Cậu nâng ngón tay lên, vẻ mặt bệnh trạng, động tác lại hết mực dịu dàng, thiếu niên nhẹ nhàng vuốt ve thính tai người đàn ông từng chút, cũng mặc kệ cơ thể người trong lòng cứng đờ lạnh băng tới mức nào.
Cậu ôm anh, cậu khẽ đong đưa bên sàn nhảy của quán bar, tựa như một cậu bé cuối cùng cũng mua được chiếc bánh kem mong muốn đã lâu, cậu cúi đầu, nhẹ giọng dán sát bên tai anh nói: "Anh à, anh ngoan thật đấy, anh đồng ý với tôi rồi."
"..."
"Tôi sẽ không làm khó anh nữa."
"Anh nghe lời, thì tôi vẫn sẽ là nhóc quỷ của anh."
"..."
Dịu dàng sởn tóc gáy.
"Bây giờ, anh phải đối xử với tôi thật tốt.
Không được lừa tôi nữa, biết chưa?"
Mấy trò vui trong quán bar chẳng bao giờ thiếu, mọi người bên này xem hết một trò, bên kia lại có mối tình khác bùng cháy, Hạ Dư với Tạ Thanh Trình hôn xong, cũng dần không còn là tiêu điểm chú ý của mọi người nữa.
Hạ Dư buông Tạ Thanh Trình ra, Tạ Thanh Trình nhìn qua đã chẳng còn muốn nói chuyện nữa.
Người bình tĩnh quá mức, có lẽ trải qua kích thích mãnh liệt như vậy, khiến dư vị anh mang cũng chỉ là chết lặng.
Cho dù đã chẳng còn một ai giơ điện thoại, nhưng Hạ Dư là người có ý thức rất mạnh về phạm vi riêng tư, cậu chẳng ngại người ta chụp được khuôn mặt tức giận của mình, lại rất để ý người mình đã từng chạm vào ngủ chung bị chụp lại, nên súc sinh vẫn là súc sinh, suốt cả quá trình cậu vẫn rất để ý mà che khuôn mặt Tạ Thanh Trình đi.
Giờ cậu lại tự tháo mũ lưỡi trai của mình xuống, đội cho Tạ Thanh Trình, kéo thấp vành mũ.
Tâm trạng cậu như thể tốt hơn không ít.
Hạ Dư nói với Tạ Thanh Trình: "Anh đợi tôi ở đây chút."
Tạ Thanh Trình dùng loại ánh mắt lạnh lùng như chẳng phải người sống để nhìn cậu.
Hạ Dư vô tư chẳng để ý, cười cười.
Cúi người nói với nhân viên phục vụ phía sau quầy bar gì đó, nhân viên phục vụ gật đầu.
Trong quán bar thi thoảng sẽ có khách lên sân khấu giành chỗ với DJ, mấy người này đa số là để bày tỏ tình cảm, có nhiều người là vì để tán tỉnh, nhiều người lại vì chán quá, còn có mấy thằng nhóc dậy thì thích nổi bật khoe khoang.
Hạ Dư chẳng rõ mình rốt cuộc là loại nào, cậu chỉ biết cậu chợt muốn làm vậy, thế là cậu làm thôi.
Cậu nói chuyện với nhân viên xong, đi lên bục, nhận đàn guitar đối phương đưa tới.
Hạ Dư rủ mi, dưới ánh đèn mờ ảo, đánh một ca khúc Tạ Thanh Trình chưa từng nghe, lời hát là tiếng Anh, giai điệu tản vẻ kiều diễm.
Đôi tay cậu trai gảy đàn nhẹ nhàng, lúc gảy dây đàn còn mỉm cười với quần chúng phía dưới, lộ ra chút răng nanh nho nhỏ bên cạnh.
Cậu nhìn qua ung dung lại tao nhã, gảy một khúc hát mà Tạ Thanh Trình chẳng biết tới.
Lời ca giai điệu dịu nhẹ, nam sinh chơi nhạc trên bục làm như lơ đãng quay đầu qua, ánh mắt hướng về phía gương mặt Tạ Thanh Trình ẩn trong bóng tối.
Hạ Dư nhìn Tạ Thanh Trình xa xa một chốc, cảm thấy hài lòng với kết quả này vô bờ, cho dù Tạ Thanh Trình chẳng nhìn tới cậu.
Lúc gần kết thúc, cậu cúi đầu chuyên tâm gảy một đoạn, cuối cùng buông guitar, ngẩng đầu đón ánh sáng tụ lại phủ lên người cậu, cậu chậm rãi nhắm mắt.
Bụi bay bay trong ánh sáng, rồi nhất thời lại chẳng thể thật sự trôi nổi, người dưới sân khấu vỗ tay, Hạ Dư cảm thấy rất thoải mái trong một khắc ấy, thoải mái hơn lúc làm thanh niên gương mẫu răm rắp theo quy củ khi trước nhiều.
Cậu nghĩ, sau này cậu muốn, nhất định phải cần ngay.
Người khác không cho, thì cậu sẽ liều mạng giành lấy.
Xưa nay cậu kiềm chế quá mức dịu dàng, nhận được khen ngợi lẫn công nhận thì có ích gì, kết quả lại cố gắng thành dáng vẻ nhếch nhác tới thế, mà vẫn chẳng có được gì hết.
Không như bây giờ, cậu chỉ cần vứt bỏ mặt mũi, thì bất cứ cái gì—— Cậu cũng có được hết.
Siết chặt tay lại.
Chỉ tiếc, loại thỏa mãn này cũng chẳng kéo dài được bao lâu.
Mấy ngày sau, Hạ Dư chuẩn bị hết thảy xong xuôi, thậm chí còn tự mình quét phòng cho khách mà Tạ Thanh Trình ở khi trước cho sạch sẽ, sau khi chắc chắn Tạ Thanh Trình sẽ rất hài lòng thoải mái để ở, cậu vô cùng vui vẻ gọi điện thoại cho đối phương, hỏi Tạ Thanh Trình khi nào mới tới.
Kết quả nụ cười bên micro, đã từ từ tan biến.
Ngưng lại thành sương giá đọng bên khóe môi.
Thứ cậu đợi được sau khi người đàn ông suy nghĩ, là một câu cự tuyệt, lúc cậu nghe thấy giọng nói lạnh băng ấy của người đàn ông trong điện thoại, trên mặt thậm chí vẫn còn vương chút mồ hôi chưa lau sau khi dọn dẹp.
Người đàn ông nói dứt khoát:
Chuyện này là không thể.
Hạ Dư vừa định nhắc tới ảnh chụp, tốc độ của Tạ Thanh Trình thế mà còn nhanh hơn cả cậu, không đợi cậu nói ra khỏi miệng, đã bảo thẳng:
Cậu gửi đi.
Cậu mẹ nó muốn gửi thì cứ gửi.
Nhưng chỉ cần cậu dám gửi cho Tạ Tuyết, từ nay chúng ta không cần phải gặp lại nữa, tới quan hệ trên giường cũng chấm hết.
Tự cậu suy nghĩ đi.
Hưng phấn chợt tan biến, chỉ còn lại vẻ thảm hại mặt xám mày tro.
Ý của Tạ Thanh Trình rất rõ ràng, đã lui một bước rồi, chuyện giường chiếu cũng được, dù sao lên giường với Tạ Thanh Trình mà nói, suy nghĩ cẩn thận cũng chỉ là sự tê dại trên thân thể thôi.
Tạ Thanh Trình coi chuyện này là thứ nhạt nhẽo lạ thường, Hạ Dư không thể dùng cách này để làm hại tới bất cứ thứ gì của anh, càng không thể dùng cách này để nhận được bất cứ thứ gì từ anh.
Giờ xem ra, đáng thương hại ngược lại là Hạ Dư.
Vì Hạ Dư