Sơ Cửu Của Lục Hào

Khát Vọng Sống


trước sau

“Lý Bách là con trai ruột của anh. Tôi cũng nhìn ra từ tướng mạo anh, cả đời này anh chỉ có một đứa con, nếu trước đây anh không có suy nghĩ quá trớn thì những năm tháng về sau của anh rất tốt, vậy mà bây giờ anh lại rơi vào cục diện chết không có ai đưa tiễn.” Hồng Đan là ai, ông cũng là con cáo già, cho dù do sự can thiệp của Vương Lam Nguyên mà ông không nhìn ra gì trong tướng mạo và bát tự của Lý Mộ Sinh, nhưng nói gì thì ông vẫn là một giáo sư tâm lý tội phạm.

Đương nhiên tâm lý học tội phạm cũng đã tiếp xúc với tâm lý học ở rất nhiều phương diện khác, bây giờ ông đang chơi chiến thuật đánh vào tâm lý đối phương. Dù sao thì bây giờ ông nói lời này ra không ai phản bác lại được, nhìn từ tình hình trước đây thì đúng là như vậy, nếu Lý Mộ Sinh biết thân biết phận thì với tình cảm của Hạ Tuấn Miểu, ông ta sống ở nhà họ Hạ có thể không cần lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền. Thế nhưng giờ đây Lý Mộ Sinh đang tự tìm đến cái chết, ông ta đã phá hoại vận thế đang tốt đẹp của mình.

Sắc mặt của Lý Mộ Sinh rất khó coi, tuy ông ta chưa bao giờ gặp người nhà họ Hồng nhưng ông ta đã nghe Vương Lam Nguyên nói mấy lần rằng bản lĩnh của người nhà họ Hồng không phải dạng vừa, bây giờ bị người nhà họ Hồng nói như vậy sắc mặt ông ta liền khó coi đến cực điểm.

Ông ta quay đầu nhìn bụng của Vương Lam Nguyên sau đó đột nhiên cười lên, “Giáo sư Hồng, lời này của ông tôi không thích nghe chút nào đâu. Lý Bách đúng là con trai của tôi, nhưng bây giờ tôi không chỉ có một đứa…”

Bây giờ ông ta không thể chùn chân được nữa, mà Vương Lam Nguyên ở một bên cũng mở lời, “Hồng Đan, anh đừng có quá đáng…”

Lục Dao đột nhiên hiểu cách làm của Hồng Đan, cô nghĩ đến việc bây giờ trên người mình đang có thiết bị nghe trộm, những lời này chắc chắn sẽ bị ghi lại, “Vụ án của Hạ Tuấn Diệm vào năm đó là do các người sắp xếp phải không…” Lục Dao vừa xoay la bàn vừa hỏi.

Tốc độ xoay la bàn của Vương Lam Nguyên dần dần chậm lại, bà ta đã nhìn ra Lục Dao vốn dĩ không thành thạo mà bây giờ tốc độ của cô càng ngày càng nhanh, “Nếu cô thắng tôi thì tôi sẽ nói hết với cô.”

“A Nguyên!” Việc Lý Mộ Sinh sốt ruột đã nói lên tất cả, Lục Dao cúi đầu mỉm cười nhanh chóng xoay la bàn.

Lý Bách tỉnh lại do bị ngạt thở, toàn thân anh ta bị đặt ở trong một cái lồng bằng kính, Lý Bách cảm thấy không khí càng ngày càng loãng, mặt anh ta đỏ bừng lên, gân xanh trên cổ và trán cũng gồ lên, mà ở một bên khác, Hình Kiều Kiều vẫn đang bị trói, nước đã ngập dần quá đầu gối.

“Phù, phù, phù…” Lý Bách muốn cố gắng hô hấp nhưng anh ta cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, mặt Lục Dao cũng đỏ bừng, khi đang nhanh chóng xoay la bàn, cô tìm được sinh môn giả.

Tuy là sinh môn giả nhưng Lý Bách đột nhiên hô hấp được một chút, ở trong cái ống đó xuất hiện một chút oxy, Lý Bách tham lam hít mấy hơi, nhưng chỉ một chốc sau đó lại có cảm giác ngạt thở.

Lý Bách biết, nếu cứ tiếp tục thế này thì mình chỉ có đường chết. Anh ta nhìn xung quanh, trước mặt có một cái máy quay phim đang hoạt động, chứng tỏ bây giờ anh ta đang bị ai đó quay phim, hoặc là phát trực tiếp, còn đằng sau…

Lý Bách nghiêng đầu nhìn mấy con số đang nhanh chóng chuyển động, còn có ký hiệu kỳ lạ. “Lục Dao…” Lý Bách nhận ra rồi, đây là những thứ trong phong thủy, anh ta vội vàng hô hấp, anh ta hiểu là Lục Dao đang cứu mình, một chút không khí vừa có ban nãy chứng tỏ cô đã chiến thắng trong giây lát.

Bây giờ cho dù có phải chết thì Lý Bách chỉ có thể đặt tất cả hy vọng vào Lục Dao, nếu Lục Dao có thể cứu mình ra thì tốt biết bao.

Việc hiểu ra bây giờ có người đang cứu mình lại khiến Lý Bách sốt ruột hơn, vừa rồi anh ta đã có không khí, nhưng vừa rồi nước cũng chảy vào bể
kính bên kia rất nhiều, bây giờ sắp đến eo của Hình Kiều Kiều rồi.

“Hình Kiều Kiều… Hình Kiều…

Lý Bách gắng sức ngẩng đầu lên, nhanh chóng đá qua đó, nhưng không biết bề mặt kính này sao lại kiên cố đến vậy, anh ta đá vào nhưng vô ích, chỉ có thể làm nó lắc lư một chút.

Động tác mạnh vừa rồi khiến Lý Bách cảm thấy không khí càng ngày càng loãng…

Hồng Đan chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người trong màn hình, một người thì nước đã dâng lên đến ngực, người còn lại thì mặt đang đỏ bừng lên, vừa nhìn đã biết là thiếu oxy.

“Nhanh lên! Nhanh lên! Nhanh nữa đi!” Lục Dao tự nói với chính mình, có lẽ cô đang hoàn toàn đắm mình vào trong đường cùng này, tốc độ xoay la bàn trong tay đã vượt xa Vương Lam Nguyên không chỉ một lần.

Lý Bách cảm thấy hoàn toàn không thở được nữa, bây giờ anh ta thấy cái gì cũng màu đỏ, cơ thể thì co giật, chính vào giây phút Lý Bách tưởng mình sắp chết thì đột nhiên có khí thổi vào từ cái ống đó, anh ta vội vàng hô hấp, “Phù, phù, phù… Khụ, khụ, khụ…”

Chút không khí đột nhiên tràn vào đã kéo Lý Bách quay về từ bờ vực của cái chết, khi cơ thể có thể hô hấp anh ta mới quay đầu lại nhìn, nước ở chỗ Hình Kiều Kiều đã lên đến cổ rồi.

Lý Bách mặc kệ cơ thể của mình, anh ta giơ chân lên đạp mạnh vào tấm kính, “Tỉnh lại đi!”

Sắc mặt Vương Lam Nguyên đột nhiên trắng bệch, mà Lục Dao thì không dám thả lỏng chút nào, cô đã tìm ra sinh môn, việc phải làm bây giờ là khiến Vương Lam Nguyên đi vào tử môn.

Lý Mộ Sinh nhìn thấy con trai mình sắp không trụ được rồi, móng tay ông ta hung hăng bấu vào mu bàn tay của mình, nhưng bây giờ nhìn thấy Vương Lam Nguyên thua rồi, trong lòng ông ta hoảng sợ, ông ta đã bắt đầu nghĩ xem nên thoát khỏi đây như thế nào.

Tiểu Đao cũng ráo riết tìm kiếm, vừa rồi theo máy phát tín hiệu trên màn hình ở phía trong thì địa điểm này có lẽ là không xa lắm, nhưng nơi này là khu vực nhà máy, có rất nhiều nhà kho nhỏ, xưởng nhỏ cũng rất nhiều, phạm vi rất rộng, cảnh sát rất khó tìm được người.

Hình Kiều Kiều tỉnh lại vì lạnh, khi tỉnh lại cô nhìn thấy hơn nửa người mình ngập trong nước, “Á!”

Lý Bách thở ra một hơi, không khí trong bể kính vẫn không nhiều lắm. Hình Kiều Kiều quay người nhìn thấy toàn thân Lý Bách toàn là mồ hôi, mặt đỏ bừng lên, trong mắt toàn là tơ máu, “Làm sao đây! Tôi không muốn chết!”

“Lên trên!” Lý Bách vừa nói vừa ngẩng đầu lên.

Hình Kiều Kiều hiểu ý của Lý Bách, cô lạnh đến mức toàn thân run lên, tuy bị trói nhưng hai chân đã được giải phóng, lúc này Hình Kiều Kiều tận dụng thân hình khỏe khoắn của mình, hai chân dùng sức đạp để bản thân kẹt trong bể kính, sau đó cô ngẩng đầu lên ra sức di chuyển lên phía trên.

Lý Bách khẽ nhắm mắt lại, bây giờ chỉ còn đợi Lục Dao thành công cứu Hình Kiều Kiều ra thôi, bản thân anh ta đã có thể hô hấp rồi…

Thời gian dần trôi qua, Hình Kiều Kiều cực kỳ hoảng loạn, mặt cô đã dính lên tấm kính, không khí bên trong càng ngày càng ít, cô khóc lóc hét lớn: “Cứu tôi với! Cứu tôi với!”

Lý Bách cũng sốt ruột lấy chân đạp, nhưng không có tác dụng gì.

“Lục Dao cố lên!”

...

Lục Dao cắn môi, cô đã nếm được mùi vị máu tanh, đột nhiên cô dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn nước trên màn hình đã dừng lại, cô thở ra một hơi, trên mặt toàn là nước mắt, “Mình thắng rồi!”

Hai mắt Lục Dao sửng sốt, cô nhìn Hồng Đan với vẻ không dám tin, “Tôi thắng rồi?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện