Kỷ Sơ Hạ không ngủ cả đêm, lên internet tìm tòi tư liệu về Chương Hướng Minh. Tập đoàn ẩm thực Nhất Phẩm Vinh Thịnh là tập đoàn ẩm thực rất nổi tiếng trong cả nước, được thành lập đã hai mươi mấy năm, dưới trướng có vài nhà hàng và khách sạn xa hoa nổi tiếng. Người sáng lập là cha của Chương Hướng Minh. Sau khi tốt nghiệp đại học, ngoài ba mươi tuổi Chương Hướng Minh mới vào công ty của cha làm việc.
Tài sản gia tộc họ Chương có khoảng ba, bốn chục triệu, không thể so với những nhà hào môn khác, nhưng đối với người bình thường thì chỉ có thể ngước mắt nhìn lên. Năm năm trước Chương Hướng Minh trở thành rể của nhà họ Từ, nương theo mạng lưới quan hệ của nhà vợ mà mở rộng công ty, bắt đầu kinh doanh đầu tư bất động sản, tài sản cá nhân ngày càng nhiều, càng ngày càng thăng quan tiến chức.
Tần, Hoắc, Dương, Từ là bốn nhà thế gia giàu có nhất Bắc Kinh, kết hợp chính trị và kinh tế, gần như độc quyền các ngành nghề. Chương Hướng Minh giỏi luồn cúi, cho dù gã chỉ cưới con gái chi thứ của nhà họ Từ, gã vẫn đáp lên được con thuyền Từ gia. Bên ngoài không ai dám khinh thường gã, sự nghiệp phát triển thuận buồm xuôi gió, không biết bao nhiêu người đố kỵ đỏ mắt.
Kỷ Sơ Hạ nhìn những tài liệu giới thiệu vắn tắt tìm được, cắn chặt môi muốn chảy máu. Mẹ cậu chết không nhắm mắt, mười mấy năm qua, cậu gần như gặp ác mộng mỗi đêm, vậy mà hung thủ lại sống sung sướng thong dong, tại sao?!
Một đêm không ngủ làm hai mắt Kỷ Sơ Hạ khô khốc đỏ bừng, hừng đông cậu gọi điện thoại cho đạo diễn xin nghỉ rồi ra ngoài.
Kỷ Sơ Hạ đến quán cà phê đối diện với công ty của Chương Hướng Minh ngồi cả ngày, không chớp mắt nhìn chằm chằm tòa nhà cao tầng kia, các ý nghĩ xoay chuyển trong đầu. Cậu đang nghĩ cách báo thù cho mẹ, cuối cùng lại bi ai phát hiện, năng lực của cậu thật sự quá nhỏ, hơn nữa đã nhiều năm trôi qua, cậu không hề có bằng chứng gì, gần như không có nửa phần hy vọng lật lại bản án.
Lúc trời gần tối, Kỷ Sơ Hạ cầm di động bấm dãy số điện thoại trên danh thiếp gọi cho Chương Hướng Minh, vừa reo hai tiếng, đầu dây bên kia đã bắt máy: “Ai đó?”
Hai bàn tay đang siết chặt của Kỷ Sơ Hạ run lên nhè nhẹ, cậu cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, bình tĩnh lên tiếng: “Chương tiên sinh, là tôi, hôm qua chúng ta đã gặp nhau ở KTV, ngài còn đưa danh thiếp cho tôi.”
“Ồ, là cậu à.” Giọng nói của gã trở nên dễ chịu hơn rất nhiều, còn mang theo ý cười: “Có việc gì thế?”
“Hôm qua Chương tiên sinh nói có rảnh thì liên lạc…”
“Cậu rất có mắt nhìn đó, được rồi, vừa lúc hôm nay tôi cũng không có việc gì làm, coi như cậu may mắn. Lát nữa tôi sẽ gửi số phòng khách sạn, cậu trực tiếp đến quầy tiếp tân lấy thẻ, tôi sẽ nói chuyện với bọn họ trước. Vào đến phòng ngoan ngoãn chờ tôi, một giờ sau tôi sẽ đến.”
Kỷ Sơ Hạ cúp điện thoại, bên kia nhanh chóng gửi tin nhắn đến, địa chỉ là một khách sạn năm sao rất đẳng cấp, cậu cười lạnh một tiếng, bấm tắt điện thoại.
Còn mười phút đến giờ hẹn, Kỷ Sơ Hạ ngồi trong phòng ăn kiểu tây ở lầu một khách sạn bấm số điện thoại của Chương Hướng Minh lần nữa: “Chương tiên sinh không ngại mời tôi bữa tối trước chứ? Tôi đang ở phòng khách trong khách sạn chờ ngài.”
Không lâu sau Chương Hướng Minh xuất hiện, gã ngồi xuống sô pha đơn đối diện Kỷ Sơ Hạ, ánh mắt càn rỡ đánh giá cậu từ trên xuống dưới. Tối qua trong KTV gã uống rất say, chỉ mơ hồ nhớ đó là một người đẹp, hôm nay nhìn kỹ lại, quả thật ngoại hình này rất hợp khẩu vị của gã. Chương Hướng Minh ăn cả nam lẫn nữ, có chút nhan sắc đều có thể bò lên giường gã, loại cực phẩm tự đưa đến cửa như vậy không ăn thì thật lãng phí.
“Cậu tên gì? Làm nghề gì?”
“Kỷ Sơ Hạ, tôi là diễn viên.” Kỷ Sơ Hạ gọi hai bình rượu nồng độ rất cao, rót cho hai người rồi nâng ly, nhếch môi cười: “Kính Chương tiên sinh một ly trước.”
Sau khi nghe Kỷ Sơ Hạ nói nghề nghiệp của cậu, tia nghi ngờ cuối cùng trong lòng Chương Hướng Minh cũng tiêu tan. Tiểu minh tinh tiểu người mẫu là dễ dụ dỗ nhất, tùy tiện cho chút lợi ích là cái gì cũng bán, chơi những người này không cần lo lắng sẽ gặp phiền phức, dưới con mắt của gã, con hát và kỹ nữ không khác gì nhau.
Chương Hướng Minh rất nể mặt mà uống hết ly rượu, có mỹ nhân như vậy nịnh nọt làm gã vô cùng đắc ý. Dù sao ở rể nhà cao cửa rộng, ở nhà thường bị bà vợ khinh bỉ, gã sẽ ra ngoài bù đắp, vì thế gã cực kỳ hưởng thụ những giây phút như thế này.
“Không ngờ Chương tiên sinh là quản lý trưởng một công ty lớn như vậy, quả nhiên làm người khác ngưỡng mộ.”
“Nào có, kinh doanh nhỏ mà thôi.”
Kỷ Sơ Hạ tiếp tục rót rượu cho Chương Hướng Minh, gã uống cạn hai ly đã hơi choáng váng, không chú ý Kỷ Sơ Hạ chỉ uống không đến nửa ly rượu. Sau khi Chương Hướng Minh nói gã chỉ kinh doanh nhỏ, dưới sự dẫn đường của Kỷ Sơ Hạ, gã không ngừng thổi phồng gia thế và tài sản nhà gã, thấy ánh mắt cậu toát lên vẻ hâm mộ không thèm che dấu, cả người gã đều lâng lâng.
Ánh mắt Chương Hướng Minh nhìn Kỷ Sơ Hạ ngày càng trắng trợn, bàn tay cũng bắt đầu giở trò, muốn sờ bên chân để cạnh bàn của cậu. Kỷ Sơ Hạ không dấu vết tránh đi, nháy mắt với gã một cái, nhỏ giọng nhắc nhở: “Chương tiên sinh, đây là nơi công cộng, ngài đừng nóng vội.”
Ngón tay Kỷ Sơ Hạ ấn nhẹ hai cái lên mu bàn tay của Chương Hướng Minh, không nặng không nhẹ làm trong lòng gã ngứa ngáy khó chịu, cũng không để ý việc cậu tránh né, tiếp tục uống rượu mà Kỷ Sơ Hạ liên tục rót đưa qua.
Sau khi uống gần say mèm, Kỷ Sơ Hạ thấy Chương Hướng Minh đại khái sắp mơ hồ, rốt cuộc đồng ý ám chỉ của gã đi lên phòng.
Chương Hướng