Hôm nay Kỷ Sơ Hạ quay phim không thuận lợi, luôn thất thần còn liên tục bị NG, đạo diễn cũng bắt đầu nhíu mày.
Sau một lần bị NG, Ứng Hoa Hâm nhỏ giọng hỏi cậu: “Sơ Hạ, có phải cơ thể em không khỏe không? Hay là xin nghỉ một ngày, quay về nghỉ ngơi cho tốt đi?”
Kỷ Sơ Hạ lắc đầu nói: “Thật xin lỗi.”
Cậu miễn cưỡng ổn định tinh thần ngồi lên xe đạp. Cảnh này cậu và bạn học cãi nhau, vì thể diện mà cá cược đua xe, phải đạp xe từ trên dốc núi lao thẳng xuống. Vốn không có vấn đề gì lớn, nhưng vì hôm trước nghỉ ngơi không tốt, cộng thêm việc cậu không yên lòng, cứ phân tâm nên cậu không kịp phản ứng khi chiếc xe nhắm vào một tảng đá to trên sườn núi.
Cho đến lúc những người khác phát hiện không đúng lớn tiếng kêu tên Kỷ Sơ Hạ, lúc này dường như cậu mới bừng tỉnh, nhưng đầu xe đã va vào tảng đá mất thăng bằng, cả người cậu ngã xuống đất, trán đập vào tảng đá, chân cũng trẹo luôn.
Nghe được tin Kỷ Sơ Hạ bị thương, Tần Ý lập tức xuống xe bước nhanh về phía đám người đang tụ tập.
Sau khi tan tầm Tần Ý đã đến nhưng hắn không lộ diện, chỉ dừng xe ở một vị trí khá xa nhìn Kỷ Sơ Hạ quay phim. Tuy chuyện tối qua làm hắn buồn bực và tức giận, nhưng sau vụ hiểu lầm Kỷ Sơ Hạ lần đó, hắn đã cho người điều tra thật cẩn thận về cậu một lần nữa, biết mấy năm nay Kỷ Sơ Hạ lăn lộn trong giới giải trí không dễ dàng gì, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng cúi đầu. Chỉ có một lần duy nhất lại đụng phải hắn, mà lần đó là do bị ép đến đường cùng, vì muốn kiếm tiền chữa bệnh cho em gái. Cũng vì Tần Ý là người khởi xướng nên hắn càng áy náy, một lòng muốn bồi thường cho cậu. Rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì, trước khi biết rõ ràng hắn sẽ không vội kết luận.
Trán Kỷ Sơ Hạ bị rách, chảy máu đầy mặt, thoạt nhìn rất dọa người, chân bị trật vô cùng đau đớn ngồi dưới đất không dậy nổi. Nhân viên đoàn làm phim khẩn cấp cầm máu cho cậu. Tần Ý đẩy đám người ra, đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Kỷ Sơ Hạ, hắn cau mày cẩn thận giúp cậu hoạt động cẳng chân.
Xuyên qua tầm mắt bị máu làm mơ hồ, Kỷ Sơ Hạ nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của người đàn ông trước mặt, dường như không rõ vì sao hắn lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Tần Ý nhẹ giọng hỏi: “Có thể cử động không?”
Kỷ Sơ Hạ theo bản năng lắc đầu, Tần Ý liền ôm cậu lên, chỉ bỏ lại một câu “Tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện” rồi xoay người rời đi.
Hắn đưa cậu đến một bệnh viện tư nhân thuộc tập đoàn Tần thị, đã sắp xếp xong xuôi phòng bệnh cao cấp và bác sĩ hàng đầu, tuy nhìn có chút chuyện bé xé ra to. Vết thương trên trán Kỷ Sơ Hạ không sâu, may bốn mũi, chẳng qua máu chảy nhiều nhìn dọa người mà thôi. Cũng may vị trí vết thương gần mép tóc, sau này dùng tóc mái che lại cũng không thành vấn đề.
“Mắt cá chân bị trật, thoa thuốc rồi nghỉ ngơi hai ngày sẽ khỏi. Nhưng bắp chân bên trái từng bị gãy xương, lúc ấy hẳn là áp dụng cách bó thạch cao, thoạt nhìn vẫn không bình phục hoàn toàn, khớp xương chỉ bị lệch một khoảng rất nhỏ. Nếu hoạt động bình thường thì không có vấn đề gì lớn, nhưng nếu chạy bộ hoặc hoạt động mạnh sẽ bị đau, sợ là dễ bị thương lần nữa, xác xuất bị gãy xương nhiều lần tương đối cao.”
Tần Ý nhìn phim X – quang trong tay bác sĩ, vẻ mặt ngày càng nghiêm trọng, trầm giọng hỏi: “Có thể chữa khỏi không?”
“Bình thường chú ý một chút, cứ như vậy cũng không sao, nhưng muốn chữa hết thì phải làm phẫu thuật. Trái lại sẽ rất phiền phức cho bệnh nhân, chưa chắc cậu ấy sẽ đồng ý.”
Tần Ý gật đầu không hỏi thêm nữa, đứng dậy trở về phòng bệnh.
Kỷ Sơ Hạ đang ngồi trên giường bệnh, vết thương trên trán đã được may lại và băng bó. Thoạt nhìn dường như cậu không thèm để ý đến vết thương, không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình ti vi LCD treo trên tường trước mặt, gương mặt tái nhợt không cảm xúc, ánh mắt lại âm trầm đến đáng sợ.
Tần Ý nhìn thoáng qua ti vi, đài truyền hình đang đưa tin, mười hai huyện phía tây cùng nhau làm lễ khai trương nhà phúc lợi trẻ em. Chương Hướng Minh, quản lý trưởng tập đoàn Nhất Phẩm Vinh Thịnh quyên góp năm mươi triệu giúp đỡ xây dựng, dẫn theo vợ là Từ Nhu đích thân tham dự. Bản tin hết lời ca ngợi Chương Hướng Minh, hai vợ chồng trở thành tấm gương và hình mẫu