"Nhất định phải để tôi đi, không thể đổi người khác?"
----------------------------
Xin bên bộ môn điều đi thường phải trình đơn xin nghỉ trước một tháng, vội vàng còn có mấy ngày, Diêu Thư Hàm liền viết một đơn xin từ chức. Thư Nhan đã sớm viết xong, không có việc gì làm liền quan tâm tiến độ kế hoạch của vợ mình, hỏi xem vợ viết đơn thế nào.
Diêu Thư Hàm bị Thư Nhan nhìn chằm chằm riết phiền, liền hỏi:
"Chị không phải là điều động nhân sự sao, còn phải viết thư từ chức làm gì?"
Thư Nhan nói:
"Lúc chị bị giáng chức tới đây không cần viết nhưng bây giờ là chị tự mình xin trở về cho nên phải viết."
"Ừm..." Diêu Thư Hàm xoay xoay bút, hướng về phía Thư Nhan ngoắc tay, "Chị đưa cho em xem thử."
"Xem gì?" Thư Nhan rụt lại, lui về phía sau.
Diêu Thư Hàm nói:
"Thư từ chức chị tỉ mỉ chuẩn bị đó."
Thư Nhan xoay người chỉ chỉ laptop đặt trong phòng khách, nói:
"Bản word nằm trong ổ cứng đó."
Trong ổ cứng? Diêu Thư Hàm nhìn chằm chằm Thư Nhan một hồi, nói:
"Không phải chị viết tay?"
"Đánh máy bỏ trong USB, sáng ngày mai lên lớp chị đem đi in rồi đóng dấu." Thư Nhan nghiêm túc nói, "Muốn chị giúp em đưa luôn không?"
Diêu Thư Hàm chậc lưỡi, trong lòng buồn bực, phất tay, nói:
"Chị đi ra đi, em với chị không thể đưa cùng một ngày."
"Cái gì?"
"Không phải, vấn đề không phải ở chỗ này." Diêu Thư Hàm mơ hồ nói, trong đầu rối thành một đoàn, sửa sang lại mọi thứ trên bàn nói: "Đơn xin từ chức tốt nhất chị nên viết tay, đừng đánh máy."
"Tại sao?" Thư Nhan hỏi.
Diêu Thư Hàm vỗ lên bàn nói:
"Làm vậy sẽ có thành ý hơn, chị cầm bản in còn ra thể thống gì, chỉ có mấy chữ chị viết có sao đâu."
"Thoạt nhìn Diêu lão sư rất có kinh nghiệm nha." Thư Nhan hừ hừ, "Chị thích đánh máy rồi in, cũng không sao hết."
"Aizz, vậy chị có cần phải viết cho trường bên kia một lá thư không?" Diêu Thư Hàm bắt lấy tay Thư Nhan hỏi.
Lúc trước chủ nhiệm gọi điện cho Thư Nhan cũng không có nói sắp xếp cụ thể gì, chỉ nói với cô về chính sách ở trên lại thay đổi, trước đây cô và lãnh đạo bất hòa nên bị điều đi, cô hi vọng có thể trở về bên kia tiếp tục dạy học.
Thư Nhan nhớ lại nói dung cuộc nói chuyện với vị chủ nhiệm kia, suy nghĩ một chút, nói: "Được, chị viết một lá thư, hỏi lại xem bên kia an bài thế nào." lại hỏi Diêu Thư Hàm: "Chị giúp em đánh máy nha?" nhìn thoáng qua tờ giấy Diêu Thư Hàm viết đầy lên đó, "Em viết nhiều vậy."
Diêu Thư Hàm úp tờ giấy lại:
"Chị quản em."
Thư Nhan nhìn bộ dạng giả vờ tức giận của vợ mình rất đáng yêu, cái miệng nhỏ cong cong vểnh lên, nhịn không được chạm vào hun hun.
"Ưm ưm ưm!" Diêu Thư Hàm một tay ôm lưng Thư Nhan, một tay nắm thành quả đấm đấm Thư Nhan. Chờ Thư Nhan buông cô ra, chân còn nhẹ nhàng lên gối.
"Bao giờ em mới đối xử với chị dịu dàng một chút hả?" Thư Nhan tủi thân xoa xoa bụng, khổ sở nhìn vợ mình.
"Không phải, lúc em nói chính sự chị đừng ngắt lời." Diêu Thư Hàm giơ ngón trỏ chỉ chỉ Thư Nhan, ánh mắt âm trầm, giống như đang nổi cơn tam bành.
Thư Nhan sửng sốt, gãi đầu ngồi ở đầu giường:
"Em muốn nói chính sự gì, vừa rồi không phải đang tốt lành sao?"
Diêu Thư Hàm mi mắt rũ xuống khẽ nói:
"Trước tiên chị đi C thị đi, em chờ hết năm sẽ giao đơn xin từ chức rồi tìm chị."
Thư Nhan dại ra nửa giây, bật dậy bắt lấy tay Diêu Thư Hàm, hỏi:
"Tại sao?"
Diêu Thư Hàm nói:
"Em với chị không giống nhau, chị vốn công tác ở Dục Tài, giữa đường qua đây làm 'khách', nhưng em thì vốn dạy ở Anh Tài, trước khi đi em phải chuẩn bị chuyển giao công tác, hơn nữa lúc này mới khai giảng đang hướng dẫn một đám trẻ, chánh giáo bên kia tất cả đều an bài xong xuôi rồi, em muốn đi trường phải rút người qua dẫn lớp, chung quy em cũng phải để lãnh đạo có thời gian giảm xóc chứ." dừng một chút, "Cũng cho chính mình thời gian giảm xóc."
Thư Nhan nắm tay Diêu Thư Hàm, nhìn cô không nói lời nào.
Diêu Thư Hàm bị Thư Nhan nhìn cả người không được tự nhiên, trong lòng sợ hãi, bỏ tay Thư Nhan ra, nghiêng đầu qua chỗ khác, nói:
"Nhìn em làm gì?"
Thư Nhan ngửa mặt lên hỏi:
"Thật sao?"
Diêu Thư Hàm nói:
"Chưng cái gì xào cái gì, em còn chưa nấu."*
*Diêu lão sư chơi chữ: Thật với chưng trong tiếng Trung phát âm khá giống nhau. Cũng cố tình hiểu sai câu hỏi của lão Thư.
Thư Nhan ngón tay trước mặt cô đưa qua đưa lại, nói:
"Vừa rồi lúc em nói chuyện con người liếc qua bên trái, em lại nói xạo."
Lỗ tai Diêu Thư Hàm đỏ lên.
"Diêu lão sư, hai ta ở bên nhau không phải ngày một ngày hai, thổi gió bên gối có thể đem cá côn thành chim đại bàng*, Diêu lão sư ngài có thể thành tâm thật ý chút không?" Thư Nhan cười nói.
*Người ta thường ví lời nỉ non của vợ bên tai chồng là thổi gió bên gối. Tuy chỉ là một trận gió nhỏ nhưng lại có sức công phá rất lớn, có tính quyết định thành bại rất cao trong một số sự việc. Câu trên ý lão Thư che cười lão Diêu giữa vợ vợ với nhau mà dám nói dối trắng trợn với mình.
"Ai nha phiền chết đi được!" Diêu Thư Hàm trong lòng ôm vò đã mẻ lại sứt nói: "Chính là em không muốn thời gian đệ đơn từ chức của em với chị quá gần nhau, làm như em cùng chị bỏ trốn vậy đó!"
Thực ra cũng không thể trách Diêu Thư Hàm lo lắng kỳ lạ như vậy, vấn đề này còn xuất phát từ hai đồng chí Doãn Đại Bằng và Triệu Đồng Đồng. Không phải lúc Thư Nhan mới tới Anh Tài Doãn Đại Bằng đã 'chấm' Thư Nhan rồi sao, tên này tỏ tình không thành nên bắt đầu suy nghĩ nguyên nhân nào là bản thân sức hấp dẫn không đủ, nào là đối thủ cạnh tranh ẩn nấp quá mạnh. Nhưng nguyên nhân đầu tiên nhanh chóng bị hắn đánh dấu X. Hắn cho rằng hắn theo đuổi Thư Nhan không được là bởi vì đối thủ cạnh tranh quá nhiều, nhân cách hay sức hấp dẫn mà nói, hắn vẫn ổn.
Vì vậy Doãn Đại Bằng bắt đầu suy nghĩ, Thư Nhan không vừa mắt hắn nguyên nhân cũng tại xuất hiện đối thủ cạnh tranh phỏng tay trên hắn. Hừ, ngược lại tôi muốn xem xem là ai tới cạnh tranh với tôi! Ôm cái tư tưởng này Doãn Đại Bằng bắt đầu đối với những người bên cạnh Thư Nhan âm thầm đứng ra điều tra, điều tra toàn bộ, hắn phát hiện người thân cận Thư Nhan không nhiều lắm, nam nhân đáng nghi quả thực không hề tồn tại!
Doãn Đại Bằng buồn bực, chính mình không có vấn đề, cũng không có đối thủ cạnh tranh, vậy vấn đề nằm ở đâu?
Lúc này, Triệu Đồng Đồng đi vào, vì Doãn Đại Bằng vạch lá tìm sâu.
Triệu Đồng Đồng ngồi bên cửa sổ sơn móng tay, toe toét nói:
"Ngốc, anh nghĩ coi gần đây Thư Nhan đi với ai hả?"
Doãn Đại Bằng suy nghĩ một chút trả lời:
"Diêu Thư Hàm!"
"Ái chà, anh còn biết, tôi tưởng anh không biết chứ!" Triệu Đồng Đồng à một tiếng.
Doãn Đại Bằng vẻ mặt ngộ ra chân lý nhưng trong nháy mắt muốn hôn mê, nói:
"Cô cung cấp manh mối chính xác không, cái này có liên quan gì đến Diêu Thư Hàm hả?"
"Cho nên mới nói anh ngu!" Triệu Đồng Đồng cầm cây sơn móng tay màu hồng dạ quang đâm đâm vào mắt Doãn Đại Bằng cách đó một khoảng, "Mỹ nhân trong lòng, còn cần gì đàn ông thô kệch hả!"
"Ah.." Doãn Đại Bằng gật đầu, chợt cảm thấy có chỗ sai sai: "A!" hét lên, ghé lên bàn đối diện với Triệu Đồng Đồng nhíu mày, "Đồng à, ý cô là gì?"
Triệu Đồng Đồng lắc lắc cổ hai cái, vẻ mặt nghiêm túc, nhỏ giọng nói:
"Tôi nghi ngờ, Diêu Thư Hàm với Thư Nhan hẹn hò."
"Chậc chậc chậc..." Doãn Đại Bằng lắc đầu, liếc mắt nhìn Triệu Đồng Đồng, "Đồng à, nhìn không ra, tư tưởng của cô ghê vậy!"
"Cút, thời đại gì rồi! Lão nương đây cái gì chưa từng thấy qua?" Triệu Đồng Đồng liếc mắt nhìn hắn khinh bỉ, cúi đầu chuyên tâm