"Được rồi được rồi, chỉ một tháng thôi, đừng làm như sinh ly tử biệt vậy."
-----------------------------------
Đi núi Phạm dạy học cộng thêm Diêu Thư Hàm thì tổng cộng có 11 người, đi cùng đường với họ còn có vài lão sư của trường trung học ở khu vực khác của L thị, hợp lại cũng 15 người. 26 người cùng trên một chiếc xe buýt.
Trước khi Diêu Thư Hàm đi Thư Nhan có trở về L thị thăm cô, kín đáo đưa cho cô một hộp đựng giày lớn và một cái hòm nhỏ, mang phong cách cổ xưa, tứ giác với hoa văn phức tạp, đóng là dùng khóa móc lại.
Diêu Thư Hàm ôm cái hòm tỉ mỉ ngắm một hồi, hỏi Thư Nhan:
"Đây là cái gì?"
Thư nhan lại không giải thích, chỉ hỏi cô:
"Chỗ em đi là núi Phàm gì đó hả, điện thoại có sóng lên mạng không?"
Vùng núi sóng không tốt, có thể kết nối mạng hay không Diêu Thư Hàm cũng không biết, cô nói:
"Chắc có thể, bây giờ sóng bao phủ khắp nơi, có thể vùng hẻo lánh không có tín hiệu hoặc thời tiết không tốt thì không thu được."
"Thực ra ngay cả khi không lên được mạng cũng không sao, ngược lại..." Thư Nhan càng nói càng nhỏ, Diêu Thư Hàm cái gì cũng nghe không rõ.
"Chị nói gì?" Diêu Thư Hàm hỏi.
"Không có gì, đến lúc đó em sẽ biết." Thư Nhan nhìn Diêu Thư Hàm cười cười, nhìn cái hòm nhỏ trong lòng vợ mình, nói: "Cái hộp kia, chờ khi nào em tới cái vùng rừng sâu nước độc, khi em nhớ tới chị--"
Diêu Thư Hàm đạp Thư Nhan:
"Ai sẽ nhớ chị chứ!"
"Được được được, không nhớ chị thì không nhớ chị." Thư Nhan ngay lúc Diêu Thư Hàm giơ chân đá cô đã né ra, "Nếu như buổi tối trời có lạnh..."
Diêu Thư Hàm từ từ ngẩng đầu, yên lặng nhìn Thư Nhan, ánh mắt Thư Nhan cũng đặt trên gương mặt cô, hai đường nhìn hòa chung một chỗ.
Thư Nhan nói: "Hãy mở nó ra. Nhưng một lần chỉ có thể mở 1 tờ thôi, nếu không... sẽ không đủ." cô giơ tay nhẹ nhàng xoa má Diêu Thư Hàm.
"Bên trong chứa cái gì?" Diêu Thư Hàm hỏi.
Thư Nhan ôm lấy cô, nói:
"Nhất định phải chú ý an toàn, ngàn vạn lần không được hành động một mình, đem tin tức của mỗi người ở cùng em báo cáo cho chị- nữ nhân cũng phải cẩn thận, em xinh đẹp như vậy, vạn nhất người ta khinh bạc em thì sao."
Diêu Thư Hàm vừa bực vừa mắc cười, hỏi:
"Sao không phải em đi khinh bạc người ta?"
Thư Nhan nhéo nhéo cánh tay nhỏ của cô, nói:
"Chỉ với cái cơ thể yếu như gà của em."
Yếu như gà thì thế nào, nó cũng xxx cho chị khóc. Diêu Thư Hàm thầm nói trong lòng, ngoài miệng không hé môi, cười lắc đầu.
Thư Nhan vùi đầu vào cổ Diêu Thư Hàm hít sâu một hơi, dùng sức ôm lấy cô:
"Chiếu cố mình thật tốt."
"Được rồi được rồi, chỉ một tháng thôi, đừng làm như sinh ly tử biệt vậy." Diêu Thư Hàm cười đánh Thư Nhan một cái.
Thư Nhan đứng thẳng người, chỉnh lại vạt áo cho Diêu Thư Hàm, nhỏ giọng nói:
"Chị nhớ em."
Ánh mắt Diêu Thư Hàm tối sầm lại, cô ôm lấy đầu Thư Nhan mạnh mẽ hôn lên môi Thư Nhan, Thư Nhan ôm eo cô, cùng cô hôn môi.
Một lát sau, Diêu Thư Hàm đỏ mặt thở hổn hển ghé vào lòng Thư Nhan, Thư Nhan cong ngón trỏ quét lên mặt cô, cười nói:
"Hàm Hàm, sức thở của em quá kém."
Diêu Thư Hàm nhéo nhéo lưng Thư Nhan, điện thoại trong túi kêu lên 'Pikachu' 'Pikachu', Diêu Thư Hàm liếc nhìn, là điện thoại của đội trưởng đội dạy tình nguyện, nói xe buýt đã dừng ở cổng trường học, chỉ thiếu cô, bảo cô nhanh lên một chút.
Diêu Thư Hàm cúp máy, ôm lấy Thư Nhan làm nũng:
"Em không muốn đi ~ em không muốn đi ~ em không muốn đi."
Thư Nha cũng hết cách, cô bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ mình nói:
"Ai biểu em lúc đó khổng dùng đầu óc suy nghĩ liền đáp ứng, cũng không thèm thương lượng với chị, đợi nửa năm mới có con dấu thì có sao đâu, thật ra nếu không được thì em ở lại Anh Tài cũng vậy thôi..."
Diêu Thư Hàm bĩu môi:
"Chị cũng không an ủi người ta một chút!"
Thư Nhan biết rõ, dù nói sao thì đều là lỗi của cô, cũng không nên cùng vợ cãi nhau, đi tới cửa giúp vợ mang đồ. "Đi thôi, đi sớm về sớm." cô quay đầu nhìn vợ, "Chị chờ em."
Diêu Thư Hàm thình thịch thình thịch chạy đến ôm lấy Thư Nhan, cọ cọ. Thư Nhan vuốt ve cánh tay cô nói:
"Không được mè nheo nữa. Không thì không đi được đâu."
Diêu Thư Hàm nhỏ giọng lầu bầu:
"Không đi thì tốt."
Thư Nhan cười cười, liền để Diêu Thư Hàm ôm mình, duy trì tư thế đó mang theo hành lý chậm rãi đi xuống lầu.
Thư Nhan đem hành lý bỏ lên xe, tài xế nhìn Diêu Thư Hàm ở sau lưng cô có chút bất ngờ, hỏi:
"Không phải chỉ có một người đi sao?"
Diêu Thư Hàm nói:
"Chị ấy không đi, là tôi đi."
Tài xế gật đầu:
"Ah, vậy là tới tiễn cô đi?"
"Ừm." Diêu Thư Hàm nói.
Tài xế cười nói:
"Thường thường đều là bạn trai tới tiễn, còn cô để cho bạn nữ giúp mình xách đồ cho mình?"
Diêu Thư Hàm nghẹn lời, nói không nên lời.
Nhưng Thư Nhan ở bên cạnh nghe xong cảm thấy thú vị liền trả lời:
"Em ấy sức yếu, tôi giúp em ấy chút."
Tài xế ồ lên, chợt nói:
"A, đây chính là nữ hán tử gì đó gần đây mạng vẫn thường nhắc tới à."
Thư Nhan nghe được liền đen mặt, Diêu Thư Hàm lặng lẽ kéo kéo tay cô.
Nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Thư Nhan, tài xế có lẽ cũng cảm giác chính mình vừa rồi nói sai, khởi động xe nói:
"Đến đủ rồi, chúng ta đi thôi."
Diêu Thư Hàm ghé lên cửa sổ vẫy vẫy tay với Thư Nhan, xe chầm chậm chạy ra ngoài, tốc độ càng lúc càng nhanh, Thư Nhan chạy theo hai bước, lớn tiếng nói:
"Nhớ phải xem cái hộp nhỏ đó!"
Diêu Thư Hàm gật đầu, ngược gió lớn tiếng trả lời:
"Em biết rồi!"
Xe buýt càng chạy càng xa, Thư Nhan đứng yên tại chỗ, yên lặng nhìn nó biến mất ở cuối đường, ngẩn ngơ hồi lâu mới rời khỏi.
------------------------
Diêu Thư Hàm ngồi cạnh một người con gái đeo kính, nhìn tuổi không lớn lắm, chắc là tốt nghiệp không lâu được phân đến Anh Tài. Cô gái đang ăn miếng khoai tay chiên, còn có sữa chua, đeo tay nghe xem video trên điện thoại, vừa xem vừa lấy một miếng bỏ vào miệng.
Đột nhiên xe quẹo gấp nên theo quán tính ngã về Diêu Thư Hàm, cô gái ngồi không vững, ngã về lên người Diêu Thư Hàm, khoai tây chiên ào ào đổ lên người Diêu Thư Hàm.
"A! Xin lỗi chị!" cô gái vội vàng ngồi dậy, luống cuống một hồi, đem mảnh vụn khoai tây chiên bỏ vào trong túi, đưa giấy vệ sinh cho Diêu Thư Hàm lau quần áo.
Diêu Thư Hàm hơi nhíu mày, cô có chút phản cảm khi tiếp xúc tứ chi, cô liền uyển chuyển từ chối ý tốt của cô gái kia:
"Không sao, không cần lau, chị phủi phủi là được rồi."
Cô gái thu dọn xong đồ đạc, cầm khăn ướt lau tay, tiếp tục xem video, xem một hồi lại bắt đầu cười, ha ha ha, làm Diêu Thư Hàm đau đầu. Diêu Thư Hàm liếc nhìn điện thoại của cô gái kia, nhìn giống như tiết mục của Tống Nghệ, cô không thích xem, cũng không biết diễn cái gì, có gì buồn cười. Cô cảm thấy có chút chán, mới rời xa Thư Nhan có 2 3 tiếng mà bắt đầu nhớ nhung rồi, cô tựa trên cửa sổ thất thần.
"Chị?" chốc lát, cô gái bên cạnh lại gọi cô.
Diêu Thư Hàm giương mắt nhìn cô gái kia:
"Có chuyện?"
Cô gái chỉ lên trán, "Chị, chị say xe à?" lục lục trong túi xách, lấy ra một miếng dán say xe, "Em có thuốc dán, chị dán không?"
Diêu Thư Hàm mở cửa sổ ra một khoảng nhỏ, dựa vào cửa cảm nhận luồng gió lạnh thổi vào, thay đổi không khí. Cô có chút khó chịu, bên trong xe buồn chán, mùi lạ, cô còn có chút ù tai. Nhìn thuốc dán trong tay cô gái kia, do dự một lát, vẫn nhận lấy dán bên tai, "Cảm ơn."
Cô gái nhếch miệng cười, hỏi cô:
"Chị, chị ở Anh Tài được mấy năm rồi à!?" nhìn trong xe hầu như đều là thanh niên chừng 20 tuổi, chỉ có 2 3 người lớn tuổi.
"Ừm." Diêu Thư Hàm từ từ nhắm mắt, xoa xoa thái dương.
Cô gái thoáng chốc tinh thần tỉnh táo, ngồi thẳng người, hai tay đặt trên đầu gối, đôi mắt chớp chớp nhìn Diêu Thư Hàm.
"Em tên là Ân Minh Viện, còn chị?"
"Diêu Thư Hàm."
"Hả?" Ánh mắt Ân Minh Viện vụt sáng, "Chị chính là tài nữ quốc học trong truyền thuyết,