".... em nhớ kỹ, chị là bạn gái của em."
"Em nhớ rồi, chị là người bạn gái- em theo đuổi rất lâu mới chiếm được."
----------------
Tiệm búp bê Vu cổ đã đổi chủ, trước kia là người phụ nữ 40 50 tuổi, bây giờ biến thành một tiểu cô nương so với Diêu Thư Hàm còn trẻ hơn, trên đầu đội chiếc mũ khảm lông chim, dáng vẻ nhu thuận, không giống người đã vào đời, chỉ giống sinh viên đại học.
Thư Nhan hỏi tiểu cô nương:
"Em nhìn qua không lớn tuổi lắm, còn đi học sao?"
Người đó đang ở quầy hướng mắt vào cuốn sổ nằm ngang ghi ghi chép chép, nhưng cũng tranh thủ ngẩng lên nhìn Thư Nhan nói:
"Chị 30 tuổi rồi!"
Những người khác đều quay đầu lại nhìn chủ tiệm.
Vẫn cố gắng giữ yên lặng nảy giờ Trần Vũ Tiệp cũng mở miệng hỏi:
"Xin hỏi bà chủ cũ đâu?"
Người phụ nữ 30 tuổi diện mạo 18 tuổi lả lướt viết chữ, cũng không ngẩng đầu lên nói:
"Chết!"
Ngần ấy năm qua dạng người gì Diêu Thư Hàm chưa từng thấy qua, nhưng kiểu làm ăn như thế này vẫn là đầu tiên gặp, khách tới cũng không nghênh đón, cũng không đẩy mạnh tiêu thụ, cũng không giới thiệu thương hiệu sản phẩm, khách hỏi thích thì trả lời không thì phớt lờ, kiểu này chủ tiệm không chết thì cũng sập tiệm!
Trần Vũ Tiệp cũng chỉ là đi theo Thư Nhan và Diêu Thư Hàm tới, bản thân không có ý định làm gì, ngay khi vào tiệm đã tìm một cái ghế ngồi xuống.
Một lát sau, bà chủ nhỏ cũng ghi xong, tìm một cây móc đồ từ giá hàng bên cạnh, ngẩng đầu chỉnh lại đống búp bê khổng lồ treo nóc nhà. Người đó lui ra sau hai bước, không chú ý tới phía sau liền đụng ngay Trần Vũ Tiệp đang ngồi ở cửa.
Bà chủ nhỏ nhíu mày, cúi đầu nói với Trần Vũ Tiệp:
"Cô có mua không? Không mua mau dẫn bạn cô đi đi, tôi phải đóng cửa."
Trần Vũ Tiệp cảm thấy người phụ nữ này tính khí tựa hồ không tốt lắm, cô không thích tỏ thái độ quá tệ với người xa lạ, âm ỷ có chút không vui.
"Mới sáng sớm, cô lại đóng cửa?" Trần Vũ Tiệp hỏi.
"Ha" Người đó khoanh tay trước ngực, khẽ cười, "Tiệm của tôi, tôi thích thì mở, không thích mở thì đóng, hôm nay bản cô nương tâm tình không tốt-- đóng cửa ~"
Diêu Thư Hàm ở trong tiệm nghe tiếng bên ngoài nên ló đầu ra, trong tay vẫn cầm 2 con búp bê, có chút ngượng ngùng nói:
"Chủ tiệm có việc, thật ngại qua, chúng tôi sẽ đi liền!"
Trần Vũ Tiệp lại nói:
"Trước đây tiệm để cho khách hàng tự mình chọn kiểu câu chú ngữ, sau đó chủ tiệm sẽ tự mình dạy khách may búp bê, DIY (do it yourself), bây giờ chỗ này chỉ cho mua hàng có sẵn?"
Diêu Thư Hàm vội xua tay, nói không có chuyện gì:
"Ngày mai quay lại, buổi trưa mình cùng A Nhan muốn đi chơi một chút, cũng không có nhiều thời gian ở đây."
Thư Nhan chọn một con mèo con giơ cái nĩa hỏi Diêu Thư Hàm thích không, Diêu Thư hàm lắc đầu, đưa cho cô một con chó vàng có đôi cánh dài, nói:
"Trong nhà có nhiều mèo rồi, cho chị thêm một con chó."
Thư Nhan cười ha ha, ôm lấy chú chó thiên sứ gãi đầu.
Trần Vũ Tiệp dời ánh mắt, không nói chuyện, cử động của cô đều đặt trong mắt chủ tiệm, cô nương lớn lên với khuôn mặt búp bê nhưng xấu tính ah một tiếng, dựa vào cửa nói:
"DIY có thể chứ, bất quá phải đưa hơn 300 đồng, tự mình hướng dẫn rất mệt."
"Không cần, mua một con là được rồi." Thư Nhan trả lời.
Bà chủ nhỏ đi tới nhận lấy chú chó vải, đưa tay lấy ra một tấm bảng gỗ trong ngăn kéo của quầy ra, dùng bút lông đặt ở trên bàn chấm chu sa (mực đỏ), đang muốn hạ bút lại ngẩng đầu lên, lông mi rất dài, chớp chớp, hỏi:
"Mấy người muốn nguyền điều gì?"
Thư Nhan nhảy qua hỏi:
"Có rất nhiều lời nguyền sao?"
Bà chủ nhỏ nói: "Dĩ nhiên: sẩy thai, tai nạn xe cộ, tiểu tam là chị em thân thiết, cái gì cũng được.", sau đó mỉm cười.
"Nguyền rủa Thư Nhan biến thành con gián." Diêu Thư Hàm ở phía sau bồi một câu.
"A... chị không muốn, chị biến thành gián thì em chính là con ruồi." Thư Nhan phản bác.
Bà chủ nhỏ có chút không kiên nhẫn, thúc giục:
"Nhanh chọn một cái đi."
Đem chú chó thiên sứ đặt lại kệ hàng chỗ tấm giới thiệu công dụng của nó, Diêu Thư Hàm cười nói:
"Có thể nguyền tình yêu không?"
"Có thể." bà chủ nhỏ lắc lắc đầu bút: "Cô muốn cầu gì?"
Diêu Thư Hàm suy nghĩ một chút, nói:
"Không cầu gì, cầu người yêu bình an."
Bà chủ nhỏ nhíu mày, bắt đầu lời nguyền:
"Ah, vậy không coi là nguyền rủa tình yêu, tôi viết cho cô một bùa bình an!"
"Bùa bình an? Cô là ni cô hả?" Thư Nhan biết điều này chỉ để gạt người không thể tin nhưng gạt người đến mức này quá thiếu trình độ! Đạo đức nghề nghiệp ở đâu?
Bà chủ nhỏ trả lời cô "Cô là ni cô, ni cô phá giới." ngước mắt nhìn Thư Nhan, bổ sung thêm, "Sắc giới."
Thư Nhan nghẹn lời.
Diêu Thư Hàm ở bên cạnh xem kịch, vui vẻ. Khó được dịp thấy Thư Nhan mồm mép không đấu lại người, cô lặng lẽ liếc nhìn ánh mắt rũ xuống của bà chủ nhỏ viết chữ, thầm nghĩ: người này miệng mồm quả là lợi hại, tính cách có chút khác thường.
"Bùa bình an thì bùa bình an! Cũng tốt!" Diêu Thư Hàm nói.
Bà chủ nhỏ viết xong tấm bảng gỗ, dùng dây đỏ thắt vào, treo lên cổ chó nhỏ, nhét vào lòng Thư Nhan:
"288 đồng, quẹt thẻ hay tiền mặt?"
"Sao mắc vậy?" Thư Nhan hỏi. Cô cảm thấy dùng tiền mua búp bê thật sự là quá ngu, nhưng Diêu Thư Hàm vì cô nên mới có kiểu tâm lý này, xét cho cùng là vì cô quá nghèo, không có tiền dư để tiêu cho những sở thích tiêu khiển như thế này, đối với lần này Thư Nhan lại không có cách nào phản bác...
Bà chủ nhỏ nói:
"Lẽ nào yêu và quan tâm một người ngay cả 288 đồng cũng không đáng giá?"
"Sính Đình! Xe sắp đến rồi cô còn không đi!" bên ngoài bỗng truyền tới tiếng gọi của một anh chàng, nghe rất vội.
"Chậc!" Sính Đình nhướng mày, đầu vươn ra ngoài cửa sổ, hét lớn: "Cô nương còn chưa đi, dám chạy?"
Chàng trai bên ngoài không lên tiếng.
Diêu Thư Hàm xấu hổ cười cười:
"Thật ngại quá, chậm trễ chủ tiệm rồi."
Sính Đình chống cằm, ghé lên quầy nói với Diêu Thư hàm:
"Tôi thấy trong mấy người ở đây chỉ có cô điềm đạm nhất, mặt này cũng tốt, có phúc, sẽ khổ tận cam lai!"
Diêu Thư Hàm nghe vậy ngẩn ra, cô cười cười nói;
"Cảm ơn."
Mấy người ra khỏi tiệm, Sính Đình dặn dò người đàn ông giữ cửa nhớ khóa cửa kỹ càng, dùng tấm ván gỗ che lại.
Xuất phát từ quan tâm, còn có chút hiếu kỳ, Diêu Thư Hàm