Người ta nói thời gian là liều thuốc tốt, nỗi đau mất đi một người, bao lâu mới có thể xoa dịu?
------------------------
"Đẹp không?" Diêu Thư Hàm hai tay đặt trên đầu vai Thư Nhan, cẩn thận chu đáo giúp Thư Nhan thử đồ, nhìn trong gương mỉm cười, lại nhẹ nhàng gom gọn lại mái tóc đang tản ra trên vai Thư Nhan.
Thư Nhan mặc một chiếc quần jean, nửa người trên là áo thụng ngắn tay màu trắng, bên ngoài mặc chiếc quần bò dài có thắt lưng, trước ngực gài một bông hoa bằng vải jean. Quần jean như bánh gato phân tầng bị đường viền hoa xẻ thành từng tầng từng tầng, dưới mỗi tầng đường viền hoa đính thêm viên kim cương nho nhỏ lấp lánh.
Thư Nhan có chút ngượng ngùng, gãi đầu, cô chưa từng mặc qua kiểu quần áo này, nhất là váy... cái váy này là của Diêu Thư Hàm, không biết sao, hôm nay Diêu Thư Hàm lôi ra từ trong tủ quần áo bắt Thư Nhan phải mặc váy của cô.
Diêu Thư Hàm nói:
"Có một chuyện em đã suy nghĩ từ rất lâu rồi."'
Thư Nhan quay đầu nhìn Diêu Thư Hàm:
"Chuyện gì?"
Diêu Thư Hàm dùng ngón tay chạm vài đóa hoa xanh đậm nho nhỏ trước ngực Thư Nhan nói:
"Tự tay giúp chị mặc quần áo lên người... sau đó sẽ tự tay cởi nó xuống."
"Dừng dừng!" Thư Nhan cắt đứt lời Diêu Thư Hàm, "Diêu lão sư, em có thể nói cho chị biết, suốt ngày trong đầu em suy nghĩ những gì không?"
Diêu Thư Hàm từ phía sau ôm lấy Thư Nhan, hai tay giao nhau, cánh tay khoát lên xương hông Thư Nhan, nhỏ giọng hỏi:
"Chị có để cho em cởi không?"
Thư Nhan bao giờ hết cách với người kia.
Thư Nhan nhẹ nhàng xoa lên đôi bàn tay đang ôm mình, thấp giọng nói:
"Cởi."
"Ha ha." Diêu Thư Hàm cười cười, vùi mặt vào lưng Thư Nhan.
Thư Nhan yên lặng đứng ở trước gương, hai bên tóc chỉnh tề thiếp ở trước ngực, phía sau truyền đến nhiệt độ cơ thể ấm áp từ Diêu Thư Hàm, không khí trong phòng ngủ tràn ngập hương vị ngọt ngào nhàn nhạt, có điểm giống nước hoa, hoặc là một loại hoa quả nào đó, là quả đào hoặc là ô mai...
Không biết có phải Diêu Thư Hàm bị ảo giác hay không, hôm nay cô cảm thấy Thư Nhan rất yên lặng, không phải là kiểu ít nói chuyện nên yên lặng, mà là....
Đôi tay ôm lấy Thư Nhan không tự chủ siết chặt hơn.
Diêu Thư Hàm cảm thấy từ sau khi trở về từ cổ trấn kể cả mấy ngày nay, Thư Nhan đều ở trong trạng thái không biết nói sao, sinh hoạt cũng giống như trước không có gì bất đồng, sẽ cùng cô đấu võ mồm, sẽ hung hăng đáp trả, sẽ thấy cô sắp tức giận sẽ vội vàng dỗ dành.
Còn nhiệt tình ôm, hôn sau đó ôm nhau cùng ngủ, mọi thứ rất yên bình.
Có thể càng yên bình, trong lòng Diêu Thư Hàm càng cảm thấy không thực tế. Cô có thể cảm giác sự bất an của Thư Nhan, cô biết người kia có tâm sự. Cho dù trong lòng Thư Nhan lo lắng gì, có quan hệ với cô hay không, Thư Nhan không chọn bộc bạch cho cô biết, cô cảm thấy không khỏi mất mát.
Diêu Thư Hàm cũng không phải muốn hạn chế Thư Nhan hoàn toàn, không để cho đôi bên có chút không gian, nhưng lòng cô điên cuồng mong muốn chiếm giữ, dục vọng của một người không dễ dàng có thể kiềm nén. Cô quan tâm Thư Nhan, muốn đem tất cả dâng hiến cho Thư Nhan, đồng thời, cô cũng hi vọng Thư Nhan có thể tin tưởng cô vô điều kiện.
Thế nhưng, cẩn thận suy nghĩ, cô- Diêu Thư Hàm- cũng có những chuyện không muốn Thư Nhan biết tới, chẳng hạn như chuyện cô từng trải qua ở Trung tâm thần kinh....
Có phải Thư Nhan cũng có những loại sự tình như vậy không muốn cho cô biết hay không?
Haizz.... Diêu Thư Hàm khẽ thở dài, cọ cọ lên lưng Thư Nhan. Cô nghĩ: Giữa những người yêu nhau có phải nên tuyệt đối tính nhiệm không? Tín nhiệm, nhưng không phải là tạo thành áp lực cho đối phương, cấp cho đối phương không gian thích ứng, ở góc độ này rốt cuộc phải làm sao mới có thể giữ chặt được?
"Hàm Hàm." trong lúc Diêu Thư Hàm càng nghĩ càng đi xa, Thư Nhan nắm lấy tay cô, cúi đầu khẽ gọi.
"Hữm? A, em ở đây." Diêu Thư Hàm cũng nắm lấy tay Thư Nhan.
Thư Nhan ngừng một chút, đôi con ngươi trầm xuống, chậm rãi mở miệng:
"Em còn nhớ rõ lúc ở cổ trấn, chị đã nói với em, đi cổ trấn... vé máy bay là tiền mẹ chị bỏ ra không?"
"Ừm.." Trong lòng Diêu Thư Hàm khẽ động, mi mắt rũ xuống. Sắp tới rồi...
Im lặng một hồi, Thư Nhan nói: "Mẹ nói chị mang em đi chơi, mẹ nói muốn nhìn thấy chị vui vẻ." đôi tay nắm tay Diêu Thư Hàm từng chút từng chút dùng sức, "Cũng muốn em vui vẻ."
Diêu Thư Hàm há miệng, rốt cuộc cũng không nói gì, chỉ ừ một tiếng.
Kết quả, Thư Nhan chậm rãi gục đầu xuống, xoa mũi, dùng tay lau khóe mắt, nói:
"Mẹ chị... có lẽ sắp không chịu được rồi..."
Diêu Thư Hàm hít sâu một hơi, cô xoay người Thư Nhan lại, ôm đầu Thư Nhan vùi vào trong lòng mình, vỗ về.
Thư Nhan ôm chặt Diêu Thư Hàm, rất yên tĩnh, rất yên tĩnh.
Âm thanh từ trong lòng Diêu Thư Hàm phát ra, buồn buồn:
"Chị biết... chị biết mẹ chống đỡ không nổi từ lâu rồi, thật không nghĩ đến..."
Diêu Thư Hàm cho rằng Thư Nhan khóc, cô muốn đẩy Thư Nhan ra nhìn thử, nhưng bàn tay đưa ra sau gáy liền dừng lại, đổi lại chậm rãi xoa đầu Thư Nhan.
Thực tế Thư Nhan không khóc, chỉ là rất khó chịu.
Không biết người khác có từng trải qua hay không, cũng có thể tùy theo mỗi người nhưng Thư Nhan ở thời điểm đau khổ nhất.. không khóc được. Cô cho rằng có lẽ trong lòng quá khó chịu nên đại não không kịp xử lý tín hiệu cho nước mắt chảy xuống.
Rất lâu sau, Thư Nhan mới từ trong lòng Diêu Thư Hàm ngẩng đầu lên, Diêu Thư Hàm cúi đầu nhìn cô, hai tay bưng lấy mặt Thư Nhan.
"Thư Nhan, em yêu chị." Diêu Thư Hàm nói.
Thư Nhan chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận hơi thở của Diêu Thư Hàm phả lên mặt.
Diêu Thư Hàm nhẹ nhàng hôn Thư Nhan, dùng mặt mình nhẹ nhàng cọ lên mặt Thư Nhan, cười nói:
"Cũng yêu mẹ của chúng ta."
-----------------
Lúc đầu làm hóa trị vẫn tốt, nhưng trước đó đã chống đỡ quá lâu, cơ thể mẹ Thư gánh vác quá nhiều sức nặng, sau này kiên trì 2 năm đã là cực hạn.
Mỗi đêm Thư Nhan bồi bên cạnh bà, trầm mặc, không khóc cũng không nháo, thậm chí khi Diêu Thư Hàm gọi cô, cô cũng chỉ cười một cái. Nụ cười kia ở trong lòng Diêu Thư Hàm khó chịu không gì sánh được, cô thà rằng Thư Nhan khóc. Khóc là phương thức phát tiết nổi thống khổ của ông trời ban tặng cho loài người. Nếu thống khổ vì sao không khóc?
Trong ấn tượng của Diêu Thư Hàm, Thư Nhan dường như chưa từng khóc, người khóc luôn là cô. Ha, Diêu Thư Hàm khẽ cười, thì ra mình luôn là kẻ nhu nhược.
Một buổi tối trước lúc mẹ Thư qua đời, bà ngẩng đầu cổ họng phát ra những âm thanh thì thào, bà cố gắng vươn bàn tay nhăn nheo, Thư Nhan nghĩ gọi mình, nên vội vàng tiến tới gọi một tiếng: "Mẹ."
Kỳ lạ là mẹ Thư không trả lời cô, bàn tay vẫn như trước đưa lên, miệng thì thào, mắt mở to.
Theo hướng nhìn của mẹ Thư, Diêu Thư Hàm kinh ngạc nhìn chằm chằm Thư Nhan, cùng lúc đó Thư Nhan cũng đang nhìn cô.
Diêu Thư Hàm hướng về phía mẹ Thư gật đầu, bước tới ngồi xuống bên cạnh mẹ Thư, cầm lấy tay bà, nói:
"Dì, con ở đây."
Khóe mắt mẹ Thư cong lên, bà cười, nắm lấy tay Diêu Thư Hàm vỗ nhẹ, da của bà thô ráp cằn cõi, chạm lên mu bàn tay mềm mại của Diêu Thư Hàm có chút đau.
Diêu Thư Hàm mở to mắt chờ đợi mẹ Thư lên tiếng, Thư Nhan cũng vòng qua ngồi bên cạnh Diêu Thư Hàm.Hai người đều biết mẹ Thư muốn nói với hai người điều gì đó, hơn nữa rất quan trọng. Ba Thư ở bên kia giường vẫn im lặng nhìn họ, hơi cúi đầu, nét mặt không nói ra được là bi thương hay là cảm xúc khác. Diêu Thư Hàm cảm thấy phản ứng ưu thương của Thư Nhan cũng giống ba mình, một người đối diện với mẹ, một người