"Em sắp kết hôn."
"Là chúng ta sắp kết hôn."
----------------
Diêu Thư Hàm có chút luống cuống, đây là lần thứ hai cô nhìn thấy Thư Nhan khóc, lần đầu tiên là sau khi đưa mẹ Thư đi hỏa táng, Thư Nhan cùng cô vừa làm vừa khóc, còn có một lần chính là ngay lúc này.
Thư Nhan khóc rất yên tĩnh, chỉ là nước mắt như Hoàng Hà vỡ đê, ào ào không ngừng chảy, nước mắt ướt cả tóc, dính vào cổ Diêu Thư Hàm, ngưa ngứa có chút khó chịu.
"Được rồi, bên cạnh còn có bạn nhỏ kìa." Diêu Thư Hàm vỗ nhẹ lên lưng Thư Nhan.
Thư Nhan nhỏ giọng nói:
"Cứ như vầy đi ra ngoài, chị không muốn ngẩng đầu lên."
Diêu Thư Hàm biết Thư Nhan không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dạng khi khóc của mình, Diêu Thư Hàm cũng không muốn, bởi vì cô cảm thấy bộ dạng khi Thư Nhan khóc cũng giống như những con chữ Thư Nhan viết: xấu, xiêu xiêu vẹo vẹo, vo thành một nắm.
"Cảm ơn em gái nhỏ." Diêu Thư Hàm cười cười, nói với nữ sinh: "Chúc cho em học hành tiến bộ, thi đậu trường đại học tốt."
Nữ sinh gật đầu, nhìn hai người bằng ánh mắt tò mò nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói:
"Chị, chị học trường đại nào?"
Diêu Thư Hàm nói:
"B Sư."
Nữ sinh thán phục:
"Nơi đó điểm rất cao."
Diêu Thư Hàm cười nói:
"Điểm cao đến đâu cũng chỉ là một trường học, nó chỉ cho em một điểm tựa, đời người từ đầu đến cuối đều phải dựa vào chính mình."
"Dạ." Nữ sinh cảm kích nói.
Diêu Thư Hàm ôm Thư Nhan chậm rãi đi ra ngoài, tiện đường giúp nữ sinh kia đóng cửa phòng ngủ lại, không nghĩ tới vừa ra cửa Thư Nhan liền giùng giằng muốn quay vào.
Diêu Thư Hàm kéo áo Thư Nhan:
"Chị quậy cái gì, khóc thành chó con rồi còn muốn thêm bẽ mặt."
Thư Nhan xoắn tay áo lên, nói:
"Chị muốn đem bộ giường kia dọn về nhà."
Diêu Thư Hàm ngẩn người:
"Chị mang cái con khỉ, mang nó về làm gì? Chẻ củi nấu cơm?"
"Không phải, chị muốn mang về, sau này chuyển nó đến ổ uyên ương (phòng cưới) của mình, ở trên có chữ em khắc, mỗi một chữ đều là nhân chứng cho tháng năm yêu nhau của đôi ta." Thư Nhan giơ tay gõ cửa, Diêu Thư Hàm đã túm trở về.
Diêu Thư Hàm nói:
"Nếu chị thật sự muốn... vậy chị đi tìm thợ xăm xăm những chữ đó lên người."
Thư Nhan ngừng lại, nhìn Diêu Thư Hàm nói:
"Cách này không tệ nha."
Diêu Thư Hàm mở to mắt:
"Hả, chị thật muốn xăm?"
"Ừ." Thư Nhan rất chân thành gật đầu, "Chị còn muốn đem em khảm lên người."
Diêu Thư Hàm chớp mắt, nói:
"Đem em khảm trên người? Chính là em sẽ phát triển trên cơ thể chị? Chị lớn lên trở thành quái vật có nhọt lớn."
Thư Nhan ôm lấy Diêu Thư Hàm:
"Chị mặc kệ, em không thích phát triển trên người chị à, vậy chị phát tiển trên người em."
Diêu Thư Hàm cười nói:
"Không muốn, khó coi chết được."
Thư Nhan hướng về phía mặt Diêu Thư Hàm hôn lên, ở hành lang phía đối diện có hai nữ sinh đi tới, nhìn hai người sửng sốt sau đó xoay người vào phòng ngủ bên cạnh.
Diêu Thư Hàm đẩy Thư Nhan ra:
"Cút, muốn bẽ mặt thì quay về nhà mà làm, đừng ở ngoài nói cho người ta biết."
Thư Nhan đuổi theo Diêu Thư Hàm:
"Không, chị sẽ nói chị quen em, chị muốn người trong thiên hạ đều biết chị quen em, chị chẳng những quen em mà em còn chính là vợ của chị."
"Thư Nhan! Chị bị điên!"
"Chị điên nhưng vẫn yêu em."
"Chị quá đắc ý rồi!"
"Kệ em nói gì, chị yêu e,."
"Em không yêu chị, chị cút đi!"
"Chị yêu em, chị không cút, chị đu theo em."
"Em không yêu chị!"
"Chị yêu em!"
"Không yêu chị!"
"Chị yêu em!"
Diêu Thư Hàm chợt xoay người nói:
"Em yêu chị!"
Thư Nhan sửng sốt, rồi chợt nở nụ cười thật lớn, ôm lấy Diêu Thư Hàm:
"Chị cũng yêu em!"
--------------
Học kỳ I kết thúc, kỳ nghỉ đông đến, lại sắp bước qua năm mới rồi.
Hôm nay mua xong đồ tết, Diêu Thư Hàm ở trong bếp nấu lạp xưởng, Thư Nhan tìm được ba mình trong phòng ngủ, định bụng nói ra chuyện cô tính đã lâu, giống như ra chiến trường, anh dũng hy sinh.
Khóa cửa, Thư Nhan dựa lên cửa lắng nghe, xác định Diêu Thư Hàm ở bếp không nghe được gì, mới chạy tới chỗ ba Thư ngồi xuống.
"Ba!" Thư Nhan kêu lên.
Ba Thư khó hiểu nhìn Thư Nhan:
"Sao? Làm gì thần thần bí bí, lén lút sau lưng tiểu Hàm, có phải làm chuyện gì trái lương tâm không?"
"Ai da, không phải!" Thư Nhan vỗ đùi, "Ba, ba nói gì đâu không à."
Ba Thư hai tay mở ra:
"Chuyện gì? Nói."
Thư Nhan dồn khí xuống đan điền, chậm rãi mở miệng:
"Ba, sổ tiết kiệm của nhà mình đủ dùng không?"
Ba Thư sờ cằm, suy nghĩ một hồi, nói: "Chắc đủ..." liếc nhìn ai kia, "Con làm gì?"
Thư Nhan bò qua giường, chớp chớp mắt:
"Ba, con muốn cầu hôn với Thư Hàm."
Tay ba Thư run lên, cằm muốn rớt xuống đất.
Trong lòng Thư Nhan lộp bộp lộp bộp, xong luôn, chuyện này không phải là ba không đồng ý chứ!! Cái này không được, theo quan sát của cô, ba cô rất thích Thư Hàm, cũng vui vẻ khi hai người ở bên nhau, không có lý nào không đồng ý...
Bên này Thư Nhan suy nghĩ lung tung ba Thư đã đặt một chân quỳ xuống giường, Thư Nhan nhìn thấy, cuống quýt đỡ lấy:
"Ba, ba đừng có như vậy, có lời gì thì nói rõ, đừng lẩn quẩn trong lòng!"
Ba Thư gạt Thư Nhan ra, quỳ rạp trên mặt đất, kiếm đồ dưới giường:
"Cái gì mà lẩn quẩn trong lòng, lòng của ba con rất thoáng! Con cái tên không có lương tâm!"
Thư Nhan ngẩn người:
"Aizz, không phải chứ, con sao chứ?"
Ba Thư vừa kiếm vừa nói:
"Con nghĩ nhà tiểu Hàm người ta điều kiện rất tốt thế nào, còn con, quê mùa cục mịch, muốn cưới vợ còn không bàn trước để chuẩn bị-- hô một tiếng, liền có à."
Thư Nhan quyệt miệng:
"Sao con cục mịch quê mùa chứ, mà quê mùa thì cũng làm cho vợ con chết mê chết mệt à nha!"
"Ha, con chính là đứa tâm không sâu." Ba Thư mắng cho một câu, ông lấy ra một cái hộp nhỏ từ dưới giường, đưa cho Thư Nhan:
"Xem đi, đến cuối cùng cũng là ba đây giúp con."
"A, còn được giúp đỡ!" Hai mắt Thư Nhan sáng lên, ôm lấy ba mình mạnh mẽ hôn lên: "Ba, ba quả là ba ruột của con!"
Ba Thư sờ cằm, đắc ý cười cười:
"Đúng vậy, ha ha!"
Thư Nhan mở cái hộp nhỏ ra nhìn, quay đầu cười hỏi:
"À, ba giấu tiền mẹ biết không?"
Nụ cười của ba Thư chợt cứng lại, ánh mắt lóe lên tia bi thương, nhưng rất nhanh lại khôi phục nụ cười như ánh mặt trời:
"Biết, bà ấy cái gì cũng biết!"
Thư Nhan cong cong khóe miệng, gật đầu.
Ba Thư vuốt tóc con gái, thở dài, nói: "A Nhan à, trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ ba cũng chỉ có một suy nghĩ, người sống trên đời, không thẹn với lòng." Ông nhìn con gái "Chỉ cần con hạnh phúc, cái gì cũng được."
Thư Nhan ôm lấy ba mình:
"Ba, cảm ơn ba!"
Ba Thư 'A' một tiếng:
"Đại ân không lời nào cảm ơn hết được."
Thư Nhan cười ha ha.
Ba Thư đột nhiên nghiêm túc, hỏi:
"Lập xong kế hoạch cầu hôn chưa?"
Thư Nhan làm mặt đau khổ:
"Chưa."
Ba Thư chậc lưỡi, hỏi:
"Có ý tưởng gì không?"
Thư Nhan ôm đầu:
"Không có."
Ba thư cau mày:
"Vô dụng!"
Thư Nhan co lại một đống.
"Tới đây, đêm nay hai cha con chúng ta phải lập ra một kế hoạch hoàn hảo." Ba Thư vỗ giường, "Cứ quyết định vậy đi!"
"Dạ!"
Ngoài phòng, Diêu Thư Hàm hai tay bưng lạp xưởng sắp tê cứng rồi. Cô cong cong khóe miệng.
"Cuối cùng mình cũng biết cái tính ngốc nghếch, hay quên của Thư Nhan là từ đâu ra rồi..."
Nhà cũ vốn cách âm không tốt, thêm hai người trong phòng lớn giọng, gào thét qua lại, Diêu Thư Hàm không nghe được quả thực có quỷ!
Bất quá...
Diêu Thư Hàm cong cong khóe miệng, nhìn thấy Thư Nhan chân thành như vậy, nghe thấy những lời Thư Nhan nói rất tâm đắc, cô liền gả cho người kia!
Thấy hai cha con dở hơi này nhất thời không thể đưa ra được ý tưởng, Diêu Thư Hàm đem lạp xưởng bỏ vào lò vi ba hâm nóng, cô bước đến ban gọi điện cho Diêu Đỉnh Tùng.
"Tiểu thúc con muốn cùng Thư Nhan kết hôn." Diêu Thư Hàm nói.