"Vợ, chị yêu em."
"Vợ, em cũng yêu chị."
---------------------------------
Một tháng sau, ở Auckland,New Zealand.
Ở bên trong cao ốc Bộ nội vụ sau khi điền xong thông tin, xác định thời gian và người làm chứng cho hôn lễ Diêu Thư Hàm ở quầy trả tiền, Thư Nhan bước tới nhìn nhìn, nhìn nhưng không quá hiểu, liền hỏi:
"Là bao nhiêu tiền?"
Diêu Thư Hàm mỉm cười nhận lấy hóa đơn từ cửa sổ thủy tinh nhỏ đang dần dần chạy ra, một cô gái tóc vàng nhìn cô mỉm cười.
"Hơn một trăm bảy đô la (New Zealand) đổi ra nhân dân tệ là bảy tám trăm!" Diêu Thư Hàm nói.
Thư Nhan bĩu môi:
"Hơi đắt."
Cô gái tóc vàng nghe không hiểu Hán ngữ nhưng vẫn mỉm cười nhìn hai người, hi vọng hôn lễ của hai người vui vẻ, hạnh phúc trọn đời.
Diêu Thư Hàm không để ý tới Thư Nhan, nói với cô gái tóc vàng:
"Thank you (cảm ơn)!"
Thư Nhan hỏi Diêu Thư Hàm:
"Cái này giải quyết rồi?"
Diêu Thư Hàm nhìn nhìn Thư Nhan sau đó bước nhanh hơn về phía trước, nói:
"Có người chê kết hôn với người ta quá đắt, vậy khỏi kết hôn nữa."
"Không được." Thư Nhan đuổi theo kéo tay Diêu Thư Hàm, "Không phải chỉ có bảy tám trăm thôi sao, bảy tám trăm chị trả nổi!"
Diêu Thư Hàm dừng chân nhìn ai kia.
Thư Nhan nói:
"Bảy tám trăm cưới được một đại mỹ nhân về nhà, còn là một đại gia ngầm, đáng giá!"
Diêu Thư Hàm bất đắc dĩ cười, ngón tay chỉ chỉ lên ngực Thư Nhan:
"Thư Nhan, em phải nói rõ với chị, sau này lập gia đình rồi, chúng ta là người một nhà, chị đừng có keo kiệt với em."
Thư Nhan chớp chớp mắt:
"Đó là chị cần kiệm chăm lo việc nhà, bây giờ em còn chưa thấy được điểm tốt của chị, sau này em sẽ hiểu. Cuộc sống chính là củi gạo dầu muối tương giấm trà, làm sao để thoải mái làm sao để vượt qua, thoải mái không nhất thiết là dùng nhiều tiến, bây giờ đang khởi xướng bảo vệ môi trường sinh thái đó."
"Ôi bà cô của tôi, có thể bớt tranh cãi không, thật muốn đem băng keo dán miệng chị lại." Diêu Thư Hàm che miệng Thư Nhan, cô liếc nhìn một anh chàng New Zealand đang cười với hai người ở cách đó một con đường, nói "Bây giờ chị là đại biểu cho người phụ nữ Trung Quốc, ở nhà mình có thể không cần mặt mũi nhưng ra ngoài đừng đánh mất danh tiếng quốc tế."
"Ưm..." Thư Nhan cố gắng đẩy tay Diêu Thư Hàm ra, miệng ưm ưm: "Diêu lão sư, em nói xem sau này có phải em sẽ có khuynh hướng bao lực gia đình không?"
Diêu Thư Hàm đẩy cằm Thư Nhan:
"Lãnh bạo lực*, có tính là bạo lực gia đình không?"
*Lãnh bão lực: là một hình thức bạo lực, hình thức biểu hiện của nó chủ yếu là thông qua sự lạnh lùng, khinh thường, xa lánh và thờ ơ, làm cho người khác bị xâm phạm và tổn thương tinh thần. Lãnh bạo lực ở gia đình chủ yếu liên quan đến mâu thuẫn giữa chồng và vợ, họ thờ ơ với nhau, giảm thiểu việc trao đổi ngôn ngữ, dừng lại hoặc chiếu lệ, và lười biếng khi làm việc nhà.
(Lãnh bạo lực là trong lời lão Diêu chắc là cho lão Thư nằm sofa vài tháng, không được xxx :v)
Con ngươi Thư Nhan chuyển động qua lại:
"Cái gì gọi là lãnh bạo lực?"
Diêu Thư Hàm nhướng mày:
"Sau này chị sẽ biết."
Hôn lễ đã định tuần sau cử hành, trước tiên là cử hành ở lầu Bộ nội vụ sau đó sẽ tổ chức một lần ở giáo đường.
Nghi thức cử hành hôn lễ ở Bộ nội vụ, Diêu Thư Hàm và Thư Nhan chỉ mời 2 người làm chứng, một là ba Thư còn một người là Diêu Đỉnh Tùng.
Sau khi gặp gỡ quan viên bên Bộ nội vụ, nghi thức chính thức bắt đầu.
Diêu Thư Hàm cười ôm ba Thư sau đó là Diêu Đỉnh Tùng.
Diêu Đỉnh Tùng buông Diêu Thư Hàm, vỗ nhẹ lên vai cô:
"Hàm Hàm, chúc con hạnh phúc."
Diêu Thư Hàm mím môi:
"Cảm ơn tiểu thúc, đáng tiếc đến cuối cùng ba mẹ không tới."
"Bất luận thế nào, họ đều là ba mẹ của con." Diêu Đỉnh Tùng giúp Diêu Thư Hàm chỉnh lại mái tóc, nói: "Ba mẹ đều yêu con cái của mình."
Diêu Thư Hàm nở nụ cười.
---------------
Sau khi kết thúc nghi thức ở Bộ nội vụ, bốn người ngồi xe đến giáo đường đã đặt trước. Nghi thức kết hôn chính thức ở Bộ nội vụ đã hoàn thành, ở giáo đường cũng chỉ là hình thức, mời bạn bè đến chúc mừng. Hôn lễ đồng giới và khác giới cũng không giống nhau, hôn lễ khác giới thường bởi vì tập tục ở các nơi chú trọng những điều khác nhau, hôn lễ long trọng, quá trình rườm rà, nhưng đồng tính bầu bạn lâu dài ngay cả một tấm giấy đăng ký kết hôn để đảm bảo cũng không có được, nào có thể cưỡng cầu nhiều như vậy.
Ngày xưa kết hôn cô dâu chú rễ phải tách ra, chỉ khi ở trong hôn lễ mới có thể gặp được, mà Diêu Thư Hàm và Thư Nhan thì không giống vậy, hai người vẫn ở cùng, mãi đến khi vào lễ đường vẫn ở cùng nhau, hai người mặc áo cưới cho nhau. Diêu Thư Hàm buông bút kẻ mi xuống, cười nói:
"Bình thường em vẫn vẽ lông mi, chờ sau này vẽ cho chị, nhưng đến lúc này vẫn còn run, vẽ không tốt."
Thư Nhan nói:
"không sao, sau này để em vẽ cho chị, thời gian vẫn còn dài."
Diêu Thư Hàm dùng bút kẻ mi quét quét mi trên của Thư Nhan nói:
"Thực ra lông mi của chị rất dày, không cần vẽ."
Thư Nhan cười nhìn cô.
Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Lan Hề ôm một đống đồ ăn vặt chậm rãi đi tới, vừa đi vừa cắn miếng bánh cá:
"Hai đứa có mệt không, líu ra líu ríu, còn lề mề người ta đi hết rồi!"
Diêu Thư Hàm bước tới dỗ dành:
"Tiền vé máy bay cũng không phải chị bỏ ra, còn mời chị tới ăn chùa chị còn ăn chưa no."
"Phải phải." Thư Nhan phụ họa.
"Ha." Lan Hề cắn hai miếng hết bánh cá, đem đồ ăn vặt bỏ lên bàn, chống nạnh nói:
"Bây giờ hai đứa phu xướng phụ tùy rồi, kết hôn không giống như xưa nữa."
Thư Nhan hừ một tiếng, vỗ vỗ đùi, Diêu Thư Hàm rất nghe lời chạy tới ngồi lên đùi cô.
Thư Nhan ôm vợ nói với Lan Hề:
"Vợ của em."
Lan Hề nhìn hai người, trong mũi hừ hừ, thuận tay mở một gói khoai tây chiên, nhai trong miệng phát ra tiếng ken két .
Thư Nhan còn nói:
"Học tỷ, nếu chị không đẩy nhanh tiến độ, chờ chị kết hôn, tụi em có con luôn rồi."
Lan Hề bị sặc.
Không phải Lan Hề không vội, chỉ là em gái nhỏ nhà cô còn quá bé, rất nhiều chuyện không vội được...
"Chị Thư Hàm, chị Thư Nhan." Hàn Giang Tuyết đẩy cửa cẩn thận nhìn xung quanh, ở ngoài cửa nhỏ giọng nói: "Chú Diêu bảo em tới gọi hai người, chú nói bên ngoài chờ lâu rồi..." thấy Lan Hề, đứa nhỏ sửng sốt, "Chị Lan Hề, chị vào đây khi nào, vừa rồi không phải chị đi WC sao?"
"À..." Lan Hề nói không nên lời, "Chuyện là... chị đi WC xong rồi tiện đường vào xem một chút."
Hàn Giang Tuyết nhìn miếng khoai tây chiên trên tay cô:
"Vậy đồ ăn vặt đó ở đâu ra? Chị mua ở WC?"
"Không phải, là đồ ăn vặt của Thư Hàm, chị nhìn thấy thuận tay lấy ăn." Lan Hề vội giải thích.
Hàn Giang Tuyết gật đầu:
"À, vậy là tốt rồi, em tưởng chị ăn chưa no, lần tới em lấy nhiều hơn cho chị."
"Không cần không cần! Phần ăn kia đủ rồi, thêm nữa sẽ rất lãng phí." nhớ tới Lan Hề cảm thấy đau đầu. Mỗi ngày không phải đồ ăn viên thì cũng là hải sản đông lạnh, thực sự tinh hoa nấu Quan Đông Chử đều nghiên cứu đến cực hạn rồi, ăn một ngày hai ngày thì còn tạm được, bữa nào cũng ăn ai mà chịu nổi! Hết lần này tới lần khác Lan Hề không dám mở miệng, lén ăn đồ ăn vặt nhưng phải giấu Hàn Giang Tuyết, nếu để cho đứa nhỏ sẽ biết cho rằng Lan Hề ăn chưa no, bữa sau sẽ tăng thêm các loại đồ ăn lạnh, đối mặt với củ mã thầy bánh sủi cảo gì gì đó, thực sự Lan Hề khóc không ra nước mắt...
"Hai người ra ngoài trước đi." Thư Nhan thực sự không nhịn được, đứng lên hét lớn với hai người kia, đem những người không có nhiệm vụ toàn bộ đều đuổi ra ngoài, "Líu ra líu ríu phiền chết được."
Diêu Thư Hàm bước tới ôm lấy Thư Nhan, khuôn mặt cọ cọ trên lưng Thư Nhan:
"Đi ra ngoài à?"
Thư Nhan cầm tay Diêu Thư Hàm, cười cười:
"Chị có chút khẩn trương."
Diêu Thư Hàm ngực dán lên lưng Thư Nhan, "Chị có cảm nhận được tim em đập không?" không đợi Thư Nhan trả lời, cô liền nói: "Em cực kỳ khẩn trương."
"Thư Hàm." Thư Nhan xoay người nhìn cô, "Tới đây."
"Sao vậy?" Diêu Thư Hàm ngẩng đầu.
Thư Nhan một tay ôm hông Thư Hàm, một tay chặn ở chân, khóe miệng cong lên:
"Đáp ứng em, ôm công chúa."
"A a a" Cơ thể Diêu Thư Hàm nhẹ nhàng bị Thư Nhan bế lên, cô vội vàng ôm cổ Thư Nhan, trách: "Chị cẩn thận một chút, ôm không được thì đặt em xuống."
Thư Nhan cười cười:
"Không sao, nhân lúc em còn gầy phải nhanh chóng ôm, không chừng sau này mập lên rồi ôm không nổi."
Diêu Thư Hàm buồn bực đánh Thư Nhan một cái:
"Chị có phiền không hả?"
Thư Nhan mở cửa, ôm lấy Diêu Thư Hàm chậm rãi đi ra ngoài: "Phiền, em thích không?" cô hỏi.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ trên trần giáo đường chiếu xuống, xuyên qua các hình vẽ thiên sứ thiên thần, họ thổi kèn trumpet, vỗ cánh, trên mặt mang theo nụ cười mê người.
Bước trên thảm đỏ, lướt qua từng người từng người quen, có người nhà của hai người, bạn bè và cả học sinh. Ba Thư đứng cạnh mục sư cười chào đón hai người; Diêu Đỉnh Tùng cùng Mục Tuyền ngồi bên dưới, trên đỉnh đầu tiểu Hòa đã không còn là hạt đậu mà đổi thành một đóa hoa hồng, người cũng không còn mập như trước đây, đôi mắt vẫn to tròn, hai tay be bé vỗ theo bài hát; Hứa Tình bế hai con mèo, một con rất gầy, một con rất béo, cô vẫy vẫy tay với Diêu Thư Hàm; Ngô Quân Trạch và Cao Thiên Hồng cũng tới, cuộc sống 3 năm ở đại học làm cho hai người trưởng thành không ít, nhất là Cao Thiên Hồng, cao lên rất nhiều, người mặc tây trang, lúc lướt qua Diêu Thư Hàm sắp nhận không ra...
Trong lòng Diêu Thư Hàm cảm thấy ấm áp, vô cùng vui vẻ.
Đột nhiên muốn khóc.
Cô ôm cổ Thư Nhan nhỏ giọng nói:
"Biết chị phiền, nhưng em thích."
Thư Nhan cong cong khóe miệng.
Mục sư đọc những lời mà bất kỳ hôn lễ nào cũng đọc: Thư Nhan tiểu Thư, cô nguyện ý cưới Diêu Thư Hàm làm vợ, cùng cô ấy kết làm bạn đời, vô luận sinh lão bệnh tử, vô luận giàu nghèo thế nào, đều cùng cô ấy bên nhau trọn đời, bất ly bất khí không?"
Thư Nhan trả lời: Tôi nguyện ý.
Mục sư cũng lập lại câu hỏi đó, lần này là hỏi Diêu Thư Hàm.
"Cô ấy nguyện ý." không chờ Diêu Thư Hàm nói, có người thay cô trả lời.
Mọi người đều kinh ngạc quay đầu nhìn, chỉ thấy một cô gái tóc dài buộc cao giơ một đóa hoa hồng đỏ đặt vào tay Diêu Thư Hàm, Diêu Thư Hàm nhìn cô cười.
"Thư Hàm, tân hôn vui vẻ." Trần Vũ Tiệp nhếch mép, lộ ra hai chiếc răng nanh.
"Cảm ơn cậu, A Tiếp." Diêu Thư Hàm ôm hoa hồng nói: "Mình nghĩ cậu sẽ không tới."
Trần Vũ Tiệp cười lớn, "Tới, sao mình không tới?" ngón tay chỉ Thư Nhan, dương dương tự đắc nói: "Mình tới cướp hôn."
Ba Thư và Diêu Đỉnh Tùng khuôn mặt trầm xuống, ở đâu ra một người muốn làm gì thì làm, hành động kỳ lạ, nhưng nhìn thấy trên mặt Diêu Thư Hàm vàn Thư Nhan đều mang theo nụ cười, đều ôn hòa, nghĩ đến là đùa giỡn nên không xía vào.
Thư Nhan nói:
"Cướp không được đâu, tim của em ấy ở chỗ chị."
Trần Vũ Tiệp gật đầu:
"Em biết."
"Jean, nhanh lên một chút! Chị hai của tôi, máy bay sắp bay rồi! Nếu không chạy tới Nara, ma nữ nương nương sẽ nguyền rủa cậu!" Từ Ba mắt vừa nhìn