Buổi sáng lúc bà nội Lâm thức giấc, ông nội Lâm đã đến chợ bán thức ăn mua bữa sáng và thức ăn cho bữa trưa. Bà nội Lâm đặt bữa sáng lên bàn cơm, chuẩn bị đi đánh thức cháu gái, ăn sáng xong đưa cháu rể đi vòng vòng chơi.Bà nội Lâm khẽ gõ cửa phòng Lâm Linh hai cái, không ai trả lời, cho rằng cháu gái đang ngủ, trực tiếp mở cửa chuẩn bị đánh thức cháu gái. Mới vừa mở cửa đã thấy phòng trống không, chăn bông được gấp gọn gàng và chất trên giường, không thấy bóng dáng Lâm Linh đâu.Đóng cửa xong, bà nội Lâm xoay người nhìn về phía phòng cho khách, càu nhàu với ông nội: “Con khỉ quậy này không nghe lời tôi nói, chưa lấy chồng mà đã không rụt rè nữa.”Ông nội Lâm cười ha ha, không quan tâm lời cằn nhằn của bà nội Lâm: “Chẳng phải thế thì tốt sao, tình cảm bọn họ rất êm ấm! Tôi nói bà này, đừng cổ hủ nữa, chuyện giới trẻ cứ để bọn họ tự làm, bà đừng can thiệp vào.”Bà nội Lâm thở dài, cảm thấy ông nhà nói cũng đúng, bà cũng rất hài lòng cháu rể nên không quan tâm nữa.Bà cởi mở hơn những người già cố chấp nhiều.…Trong phòng cho khách.Hai người cũng đã thức.Bởi vì đóng phim nên thời gian của Lâm Linh không cố định, bình thường ngoại trừ phải quay sớm thì những lúc khác cô không thức sớm như vậy, nhưng chất lượng giấc ngủ của cô tốt, nếu không có gì bất ngờ thì bình thường nằm xuống ngủ ngay, cùng lắm là mười phút sẽ chìm vào giấc ngủ. Bởi vì chuyện này nên Giang Ngộ luôn khen mà không giống khen, nói cô “Ngây thơ như một trang giấy trắng”.Lâm Linh thì thấy đây là một ưu điểm tốt nhưng thốt ra từ miệng anh lại có cảm giác như “Trẻ em thiểu năng trí tuệ nên ngủ nhanh”, mặc dù anh không nói rõ nhưng cô có thể nhạy bén cảm nhận được sự hâm mộ đến ghen ghét từ giọng nói của anh.Giang Ngộ cũng dậy sớm, anh là giám đốc của tập đoàn công ty lớn, công việc bận rộn, không có thời gian nghỉ ngơi.Có đôi khi Lâm Linh cảm thấy anh rất thảm, nô lệ cũng có lúc ngừng, giống như cô đóng phim, cô cũng rất mệt mỏi khi quay những cảnh căng thẳng, trời chưa sáng đã phải dậy trang điểm, đến khuya mới diễn xong nhưng cũng chỉ là một khoảng thời gian thôi. Lúc không quay phim cô vẫn sống rất thoải mái, giống như chẳng phải lúc quay bộ “Nhìn thấy cầu vồng” cô đã nghỉ hẳn nửa tháng hay sao… Không giống như anh, mỗi ngày thức giấc đều có vô số tài liệu chờ anh, đại khái là quanh năm không có thời gian nghỉ ngơi.Lâm Linh nằm trên giường, áo khoác hơi hở, áo lông bị anh nhấc từ eo lên lộ lớp áo dày bên trong. Cô rảnh rồi duỗi tay gảy tóc anh, tóc anh vừa đen vừa thô, còn rất cứng, giống như bản thân anh vậy, vịt chết đến nơi mà miệng vẫn còn cứng.“Anh nghỉ mấy ngày vậy, có phải chẳng ở được lâu không?”Lâm Linh vừa mở miệng, giọng mũi càng nặng hơn, thường cảm đến ngày thứ ba sẽ là lúc nghiêm trọng nhất, hôm qua cô vẫn ổn, hơi thở vẫn bình thường, hôm nay lúc thức dậy cảm thấy mũi nghẹt nghẹt, thở không thông.“Ừ, sáng mai phải đi rồi.” Giang Ngộ dán miếng sưởi cho cô, chỉnh áo lông xong, kéo khoá áo khoác lên, cầm tay cô kéo dậy.“Được rồi, dậy thôi.”Lâm Linh như không có xương cốt, vốn dĩ đang lười biếng nằm trên giường, bị anh kéo lên tựa thẳng trên vai anh.Giang Ngộ dùng chút sức, đặt tay lên vai cô đẩy ra xa chút, nhíu mày nhìn cái mũi ửng đỏ của cô: “Cảm nghiêm trọng vậy mà không uống thuốc hả?”Lúc này Lâm Linh đã có sức, đẩy tay anh ra, ngồi trên đầu giường mang giày, vừa mang vừa nói: “Ông nội của em nói, bị cảm không uống thuốc muốn khỏi hẳn phải mất một tuần mà uống thuốc cũng mất một tuần. Nếu đã vậy thì tại sao em phải uống thuốc.”Giang Ngộ: “...”Xem ra em giảo biện như vậy là nhờ công lao của ông nội em.Ông nội Lâm đang tập thể dục buổi sáng với mấy người bạn già ở lầu dưới chợt ngáp một cái, ông Tôn cười ha ha trêu ông: “Ai đang mắng sau lưng ông hả?”Ông Lâm lấy khăn giấy ra lau mũi, không để bụng nói: “Tôi đã từng tuổi này rồi, ai mắng tôi nữa, cháu gái tôi đang nhớ tôi đó. Các ông chưa biết đâu, hôm qua cháu rể tôi đến chơi mang theo rất nhiều quà, trong đó có ấm Tử Sa...”Khoe khoang đến cuối, ông Lâm lại nói với vẻ bất đắc dĩ: “Tôi đã nói với cháu tôi là đừng để con cháu tốn tiền lãng phí lắm, haiz… Nhưng mà nó không nghe.”Chuyện hôm qua bạn trai con bé Lâm Linh đến đã truyền khắp cả tiểu khu từ lâu rồi, bây giờ nghe ông Lâm khoe khang, hội người gia thầm hâm mộ đến mức không nói nên lời.Ông Tôn lại nghĩ đến lá trà bị cháu trai keo kiệt lấy lại, chợt chạnh lòng……Cuối cùng Lâm Linh vẫn uống thuốc trị cảm.Bởi vì bên cạnh cô có một bạo quân không chịu nói chuyện đàng hoàng.Cho dù cô nói cô đến tháng, đến tháng không nên uống thuốc cảm!“Ừ.” Giang Ngộ lạnh nhạt nói, không nhanh không chậm lấy hai viên thuốc trong hộp ra, bình tĩnh: “Thuốc này tăng sức đề kháng, không ảnh hưởng gì.”Lâm Linh thấy anh đã đặt thuốc trên thay, biết không thể kì kèo thêm nữa, miễn cưỡng cầm thuốc cảm từ trên tay đưa vào miệng, vội uống ly nước thật to đè ép cảm giác kinh khủng.Thật ra cô cảm thấy ông nội nói rất đúng, bị cảm uống thuốc hay không uống thuốc đều giống nhau, không cần thiết.Uống thuốc xong, cô vẫn không nhịn được cục tức, vì báo cơn thù viên thuốc vô cớ, cô thở thở phì phì nói: “Nếu em có tội, pháp luật sẽ trừng trị em, nếu em có bệnh, bác sĩ sẽ chữa trị em, chứ không phải anh… Ưm ưm…”“Im miệng.” Giang Ngộ biết cô miệng chó không phun được ngà voi, chặn miệng cô trước, không cho cô nói tiếp.Lâm Linh: …Được thôi, tha cho anh một lần, chừa lại chút mặt mũi.…Sau khi dạo một vòng bên ngoài, Lâm Linh đã quên phắt “thâm cừu đại hận” với Giang Ngộ, vui vẻ kéo tay anh vào phòng cô.“Em cho anh xem một thứ, niềm vui bất ngờ đó.”Cô thần thần bí bí kéo Giang Ngộ ngồi xuống bàn học, còn một hai bắt anh phải nhắm mắt lại.Giang Ngộ sao cũng được nhắm mắt lại, chờ “niềm vui bất ngờ” của cô.Không thể không nói Lâm Linh này có hơi đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, bởi vì bình thường cô hay hé một cái khe nhỏ nhìn lén, suy bụng ta ra bụng người nên cô cho rằng Giang Ngộ cũng có phẩm chất ưu tú giống như cô, sợ anh nhìn lén, cô còn cố ý giơ tay ra che mắt anh lại.Giang Ngộ: “…”Không cần đâu ha.Tai Giang Ngộ nghe cô kéo tới kéo lui các ngăn tủ trong bàn học, cuối cùng nghe cô lấy gì đó từ bàn học, sau đó đóng ngăn kéo lại, cuối cùng đặt