Vì vậy, sau khi thu xong lương thực nhà họ lại quay lại những ngày tháng tiết kiệm lương thực.
Mộc Cẩn ở Vương gia ăn no nhất là no bảy phần.
Còn về Vương Sùng Võ cơ thể đang phát triển, ngày ngày đều la đói.
Nếu nàng không ăn ở Vương gia nữa, đúng lúc có thể tiết kiệm một phần ăn cho Vương Sùng Võ.
Nên mặc kệ Vương Lý thị níu giữ thế nào, Mộc Cẩn đều kiên trì về nhà mình ở.
Vương Lý thị khuyên trái khuyên phải Mộc Cẩn đều nhất quyết không nghe, cuối cùng chỉ có thể để cho nàng chuyển về nhà.
Khi đi, Vương Lý thị đưa cho Mộc Cẩn giỏ trứng cuối cùng, côn trùng trong rau dại càng ngày càng ít, thức ăn mà gà có thể ăn bị giảm bớt nên cũng rất ít đẻ trứng.
Giỏ trứng gà này là trứng gà cuối cùng trong nhà rồi.
Hai ngày trước nàng còn nghe thấy Vương Lý thị thương lượng với Vương Bảo Sơn nói phải làm thịt con gà, đồ ăn của tụi nó càng ngày càng ít, tiếp tục nuôi thì nó chỉ có thể càng ngày càng ốm yếu.
Chu thị nhìn thấy mẹ chồng lại cho em chồng trứng gà, trong lòng rất không vừa ý.
Có điều vừa nghĩ đến em chồng sắp về nhà, không cần ăn lương thực ở nhà nàng ta nữa, điều đó không nhanh đã bị đè xuống, ngược lại nhiệt tình giúp đỡ thu xếp đồ.
Sùng Võ xung phong đứng ra tiễn Mộc Cẩn.
Trong nhà tỷ tỷ lương thực nhiều, lát nữa nói không chừng còn giữ hắn lại ăn cơm.
Vừa nghĩ đến có thể ăn no, trong lòng Sùng Võ vô cùng thích thú.
Sùng Võ giúp dọn dẹp nhà sạch sẽ, rồi đi chặt củi lấy nước.
Thật ra mới đi mười ngày, trong nhà không có quá nhiều bụi bặm, quét dọn sơ sơ liền rất sạch sẽ.
Trong nhà không có món ăn gì, nên Mộc Cẩn luộc hai quả trứng gà rồi nấu một nồi cháo lớn, đợi Sùng Võ về ăn.
“Tỷ, đệ ăn cháo không là được rồi, tỷ ăn trứng gà đi.
”Nương nói khi tỷ tỷ sinh con đã