Cha nương không rõ, nhưng Sùng Võ vài lần tình cờ bắt gặp đại tẩu chửi chó mắng mèo với tỷ tỷ.
Nếu Mộc Cẩn không sớm mua lương thực, thì chỉ có thể ôm cục tức ở trong nhà.
Bây giờ trong mắt của Sùng Võ, không có ai thông minh hơn tỷ tỷ hắn cả.
“Tỷ, tỷ nói xem khi nào mới có thể có nước tưới đất đây? Lúc đệ đi đến giếng lấy nước, cảm thấy nước giếng ít hơn nhiều so với trước kia, chúng ta sẽ không thật sự phải chết khát chết đói chứ?”Trên mặt vẫn còn hơi non nớt của Sùng Võ tràn đầy lo âu về tương lai.
Trong lòng Mộc Cẩn cũng không biết, cây cối hoa màu xung quanh đều dần dần khô héo, nàng y như không thấy được hi vọng của tương lai nằm ở đâu.
Nhưng vẫn làm như không có chuyện gì an ủi Sùng Võ: “Chịu đựng qua năm nay, mùa xuân năm sau sẽ tốt thôi.
Đến lúc đó chúng ta sẽ có thể tiếp tục cày ruộng sản xuất.
”Độ tuổi của Sùng Võ so với thời hiện đại thì chỉ là một học sinh trung học, là độ tuổi đang ngồi học trên ghế nhà trường, nhưng ở đây, hắn đã được tính như là nửa người lớn, cả ngày bị sự đói bụng giày vò.
Mộc Cẩn thấy xót xa trong lòng.
Mỗi sáng nàng sẽ đặc biệt giữ lại một cái màn thầu cho riêng Sùng Võ.
Người khác trong nhà vẫn tốt, chỉ có Sùng Võ đang tuổi lớn, nếu như không đủ dinh dưỡng, mặc kệ gen có tốt đến đâu thì cũng không thể cao lớn được.
Đợi khi lớn rồi, nói không chừng còn sẽ có ảnh hưởng không tốt khác.
Ví dụ như Mộc Cẩn, bây giờ cơ thể nàng so với ở hiện đại hình như giống nhau y đúc, nhưng nàng ở hiện đại mười bảy tuổi đã cao một mét sáu mươi lăm rồi, bây giờ lại chỉ có không tới một mét năm lăm.
Con gái ở xung quanh đây trung bình đều cao.
May mà cơ thể này chỉ có mười bảy