Xuyên Trụ bị thương nghiêm trọng, nhưng trong nhà lại không có thuốc trị.
Nhà trưởng thôn có rượu thuốc đã ủ được hai năm, thế là cũng lấy ra bôi lên cho Xuyên Trụ, nhưng vẫn không thể nào cầm được máu chảy.
Thê tử của Xuyên Trụ lau nước mắt, không cầm được máu thì sau đó chỉ có một con đường chết thôi.
Nếu Xuyên Trụ không còn nữa, mấy mẹ con bọn họ ở lại thì phải sống thế nào đây.
Vương Bảo Hưng bảo Sùng Văn đưa vài người tới thôn Liễu Kiều một chuyến, ở thôn Liễu Kiều có một đại phu, nhà ai có người bị bệnh ở gần thôn đó đều tới tìm ông ta.
——Hôm nay hai đứa nhỏ không biết bị làm sao, cứ khóc lóc không ngừng, Mộc Cẩn ở nhà trông coi bọn nhỏ, chỉ biết có một nhóm người chạy nạn chạy tới đây xin nước uống, còn nàng cũng không biết rõ cụ thể có chuyện gì xảy ra.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng khóc não lòng ở bên nhà Xuyên Trụ, nàng đứng từ nhà mình nhìn sang, lọt vào trong tầm mắt là hình ảnh Xuyên Trụ đang chảy máu không ngừng, nhìn vô cùng đáng sợ.
Ở trong không gian nàng có máy bán thuốc tự động, bên trong có đủ các loại thuốc thông thường như thuốc cảm, thuốc chống viêm, nhưng số lượng khá ít.
Nhưng máy bán thuốc tự động trong không quan cần phải quét mã mới mở được, điện thoại của nàng vẫn còn ở bên trong đó, nhưng đã không còn kết nối internet nữa, hoàn toàn không có cách nào mở ra được.
Mộc Cẩn muốn dùng dao cạy ra, nhưng tiếc là không thành công.
Cuối cùng cũng khiến nàng trở nên nóng nảy, dứt khoát tìm một chiếc rìu từ trong nhà để phá nó ra.
Nàng đọc hết các hướng dẫn sử dụng này tới hướng dẫn sử dụng khác, cuối cùng mới tìm thấy trên hướng dẫn sử dụng của một hộp thuốc có ghi là cầm máu chống viêm,