Thê tử của Xuyên Trụ nhìn đồ vật trong tay Mộc Cẩn, đôi mắt vốn đã mất đi tiêu cự cũng lại sáng lên một lần nữa.
Nàng ta nhanh chóng cầm lấy thuốc viên để cho Xuyên Trụ uống, nhưng sau đó lại nhìn thấy thứ nhão nhão màu trắng trong bình lại không biết làm sao.
Thời đại này đã có thuốc mỡ rồi, nhưng bình thường người trong thôn có bị đau đầu hay cảm cúm thì cũng tự mình chữa, có lẽ cả đời cũng chỉ đi khám đại phu được vài lần, hơn nữa các đại phu ở trong thôn cũng có rất ít loại thuốc mỡ này, thế nên vợ Xuyên Trụ cũng không biết phải dùng thế nào.
Thấy miệng vết thương của Xuyên Trụ đã được làm sạch qua rồi, Mộc Cẩn nói: “Bôi lên miệng vết thương là được rồi, lúc trước Thiên Tứ cũng dùng như vậy.
”Sau khi bôi thuốc mỡ lên, Mộc Cẩn nhìn thấy mặc dù trên đầu Xuyên Trụ vẫn còn chảy máu, nhưng cũng đã giảm đi rõ ràng.
Khoảng sau thời gian uống một ly trà qua đi, mặc dù hắn ta còn hôn mê, nhưng đã không còn chảy máu nữa rồi.
Còn mấy người Sùng Văn đi mời đại phu ở thôn Liễu Kiều tận một tiếng sau mới trở về, nhưng lúc trở về cũng vẫn chỉ có mấy người bọn họ.
“Đại ca, đại phu đâu?” Mộc Cẩn hỏi.
Sắc mặt Vương Sùng Văn tái nhợt: “Cả nhà đại phu từ lớn tới bé đều bị cướp lương thực, tháng trước đã bị chết đói rồi.
”Nghe vậy mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.
Bởi vì người dân chạy nạn ngày càng nhiều, quan phủ không có cách nào cứu trợ, mất ngày trước đã cho đóng cửa thành rồi, chỉ cho ra chứ không có vào.
Cho nên bọn họ chỉ có thể mời vị đại phu thôn Liễu Kiều kia, nhưng không ngờ ông ta cũng đã gặp chuyện không may.
Vương Bảo Hưng ra hiệu Sùng Văn đừng đi vội, chắc là muốn hỏi thêm