Edit: Yên
Lý Xuân Hoa bên này đang đi theo con trai và con dâu đến nhà bọn họ ở, lúc đẩy cửa ra, vành mắt bà lập tức đỏ lên.
"Sao chỗ này lại nhỏ như vậy?"
Đối với Lý Xuân Hoa từ nhỏ ở trong thôn lớn lên mà nói, phòng ở có thể cũ nhưng nhất định không thể nhỏ đi, phòng mới lần này, bà cũng đánh dấu một khoảng đất thật lớn để làm sân.
Ngay cả nhà mẹ đẻ Hà gia của Hà Tuyết Châu đã cũ kỹ rồi cũng vẫn lớn hơn căn nhà nhỏ này nhiều.
Lâm Thời Hằng buông đồ vật ở trong tay xuống, nghe xong cười nói: "Mẹ, đây là nhà ở bộ đội cấp cho, sao có thể lớn như nhà chúng ta được."
"Hơn nữa cũng chỉ có con với Tuyết Châu ở thôi, quá lớn cũng không tiện lắm."
Lý Xuân Hoa hoàn toàn không nghe vào tai lời an ủi của con, vành mắt đỏ lên, đi xung quanh phòng.
Lúc Thời Hằng gửi thư về nhà chỉ nói là bộ đội đã sắp xếp chỗ ở, mọi thứ đều tốt, trong lòng bà cũng khó chịu nghĩ con trai con dâu bỏ mình lại rồi vô cùng vui vẻ đi đoàn tụ với nhau, nhưng sau đó mới phát hiện hóa ra bọn họ tới ở cái nhà nhỏ hẹp này, còn nhà mới thì lại để cho bà ở.
Bà vừa ngẩng đầu, Hà Tuyết Châu thấy mắt bà dưng dưng liền vội vàng đưa giấy tới, "Mẹ, nhà này thật sự không nhỏ đâu, Thời Hằng là sĩ quan, nhà cũng lớn hơn nhiều so với những người khác."
Lý Xuân Hoa nhìn con dâu, tướng mạo cô dịu dàng, biểu tình mang theo một ít lo lắng, nhưng trong cặp mắt kia lại không hề có ủy khuất và khó chịu vì phải chịu khổ.
Hà Tuyết Châu thật sự cảm thấy đi theo con của bà ở trong căn phòng nhỏ như vậy không ủy khuất.
Sao lại có thể có người con dâu tốt như vậy, săn sóc như vậy cơ chứ!
Nàng một phát đã bắt được tay người trước mặt, vành mắt đỏ lên đầy mặt cảm thán: "Tuyết Châu à, con phải chịu ủy khuất rồi, hôm nay sắc trời đã tối rồi, chờ ngày mai, mẹ đưa con đi mua quần áo!"
Vẻ mặt Hà Tuyết Châu đầy mờ mịt.
Cô chịu ủy khuất gì cơ?
Chỉ là không đợi cô hỏi rõ ràng, Lý Xuân Hoa cũng đã đầy mặt hùng dũng oai vệ đi về phía mấy con gà bà đã trăm cay ngàn đắng mang đến.
"Thời Hằng, cầm đao tới!"
Hà Tuyết Châu vừa thấy liền biết bà muốn giết gà, vội vàng vén tay áo lên muốn tới hỗ trợ.
"Tuyết Châu, con ngồi xuống, con cái đứa nhỏ này, mang thai cũng không thể thấy máu được, mẹ tới là được!"
Trời ạ đứa nhỏ này, mang thai còn muốn hỗ trợ bà làm việc nữa, còn hiểu chuyện hơn nhiều mấy cô con dâu ngốc nghếch trong thôn ấy chứ, con dâu tốt như vậy, sao bà có thể không chăm sóc cho tốt đây chứ!
Nhìn bà cụ đã xoa xoa tay đi ra ngoài, Lâm Thời Hằng cầm dao phay, cười nói với vợ đang đầy mặt nghi hoặc: "Mẹ đang đau lòng em lớn bụng lại phải đến bộ đội với anh đấy."
Hà Tuyết Châu bừng tỉnh, sau đó có chút ngượng ngùng: "Sau khi em tới bộ đội cũng có phải làm gì đâu..."
"Sao lại không có làm gì chứ?"
"Mỗi lần có nhiệm vụ, tưởng tượng em đang ở nhà chờ anh, lòng anh lập tức liền yên ổn lại."
Mặt Hà Tuyết Châu đỏ lên, nhẹ nhàng đẩy chồng một cái: "Được rồi, anh nhanh ra ngoài đi, mẹ còn đang chờ đấy."
Sau khi hai người sớm chiều ở chung, cô mới phát hiện Thời Hằng rất thích nói lời âu yếm một cách nghiêm trang như vậy, khiến một người từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh phải đi làm việc cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ là cô đã từ lúc bắt đầu nghe vậy liền cảm thấy xấu hổ không đáp lời được biến thành vừa thẹn thùng, vừa không nhịn được cảm thấy ngọt ngào trong lòng như bây giờ.
Lâm Thời Hằng cười duỗi tay sờ sờ đầu cô, mang theo dao phay liền tới chỗ Lý Xuân Hoa đang cong eo lần lượt xem xét con gà mái bị cột hai chân lại với nhau trước mặt.
"Mẹ, muốn giết con nào trước đây? Con làm là được rồi."
Lý Xuân Hoa cũng không khách khí với con trai mình, chọn một con thoạt nhìn tương đối có tinh thần, "Nó đi, nhanh giết để mẹ còn hầm cho hai đứa ăn, lát nữa còn phải đưa mẹ đến nhà khách nữa."
Bà cũng không định ở lại trong đại viện, lúc con trai mới vừa tòng quân Lý Xuân Hoa đã hỏi thăm rõ ràng quy định trong bộ đội, tùy quân chỉ có thể là vợ hoặc con quân nhân, chưa từng nghe mẹ còn có thể đi theo tùy quân, vậy nên đương nhiên bà cũng không thể ở trong đại viện.
Hơn nữa nhà ở nhỏ như vậy chỉ có một cái giường, nếu bà mà ở thì chen cũng không chen được.
Nghe mẹ nói xong, người đàn ông mặc quân trang phẳng phiu liền ngồi xổm xuống, lưu loát chặt gà mái trong tay, "Mẹ, ngày mai con không thể đi cùng hai người được, vừa rồi trước lúc đi đón mẹ con nhận được thông báo ngày mai còn phải ở bộ đội thêm một ngày mới có thể nghỉ phép."
"Không sao không sao, mẹ dẫn theo Tuyết Châu là được."
Lý Xuân Hoa có chút mất mát, nhưng rất liền điều chỉnh lại tâm tình.
Bà đang định dặn dò một chút về những điều cần kiêng kị đối với phụ nữ mang thai với con trai nhưng trước đó bọn họ đi vội vàng, Lý Xuân Hoa lại đắm chìm trong chuyện "con trai vô sinh" cùng "may mà trước khi vô sinh còn để lại một cây độc đinh" nên tinh thần hoảng hốt, chờ đến khi người đi rồi mới phát hiện mình đã quên dặn dò.
Loại chuyện này cũng không nên viết thư, chỉ có thể chờ đến ngày mai gặp Tuyết Châu rồi nói vậy.
Giết gà xong, hai mẹ con liền vặt lông, hai người ai cũng chưa từng nghĩ đến việc gọi Hà Tuyết Châu trong phòng ra hỗ trợ, cùng nhau dọn dẹp rành mạch.
Sân lớn như vậy, lại đều ở chung một chỗ, động tĩnh bên này cũng bị một vài người nhìn thấy.
Miêu Tinh mở cửa nhà mình đổ nước ra ngoài, nhìn hai mẹ con đối diện đang vùi đầu làm việc, đôi mắt lóe lóe.
Không ngờ Hà Tuyết Châu lại là người không hiếu thuận như vậy, trời lạnh như thế, mẹ chồng giết gà ở bên ngoài, ngay cả chồng cũng tới hỗ trợ, còn cái người thân là vợ người ta như cô ta lại trốn ở trong phòng không ra.
Nhưng mà như vậy cũng tốt.
Hà Tuyết Châu càng không hiếu thuận thì cô ta càng dễ chia rẽ bọn họ.
Chỉ là một bà cụ nông thôn thôi mà, chẳng lẽ lấy lòng bà ta còn không đơn giản sao?
Thử ngẫm lại xem, lúc Hà Tuyết Châu đang vất vả mang thai, mẹ chồng cô lại cực kỳ thích một người phụ nữ khác, mà người phụ nữ này còn rất có thể đã từng có quan hệ mập mờ với chồng cô.
Nếu có thể kích thích đứa bé trong bụng cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn......!
Miêu Tinh