Edit: Yên
Lý Xuân Hoa kéo con dâu ra khỏi sân liền bắt đầu dặn dò: "Tuyết Châu à, con nhớ tránh xa cô ta ra đấy, cô ta trang điểm, nếu đến gần sẽ ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng."
Hà Tuyết Châu nghe lời gật đầu: "Được, con sẽ tránh xa cô ấy, dù sao bọn con cũng không thân."
"Nhưng mẹ à, cô ấy tên Miêu Tinh."
"Không sao không sao, ngôi sao hay ánh trăng không phải đều ở trên trời sao, ánh trăng còn lớn hơn ngôi sao ấy chứ."
Thấy con dâu ngoan ngoãn đồng ý như vậy, Lý Xuân Hoa thở dài nhẹ nhõm một hơi, tùy ý xua xua tay trực tiếp nhảy qua đề tài về cái tên này, vui vui vẻ vẻ dẫn theo người đi chờ xe.
Bọn họ mới vừa lên xe, Lý Xuân Hoa vô tình ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài liền nhìn thấy cô quân tẩu tên Miêu gì đó vừa nãy đang đứng ở cửa đại viện nhìn về phía này.
Bà sợ tới mức cả người chấn động, sao người này cứ như nữ quỷ ấy nhỉ.
Cô ta rất xinh đẹp, đáng tiếc lại mặc bộ đồ kiểu gì ấy, mỏng như vậy, lúc còn trẻ thì không sao, chờ đến khi già rồi thể nào cũng sẽ mặc bệnh thấp khớp cho xem.
Đều là người sống chung trong đại viện, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, bà phải dặn dò Tuyết Châu một chút, nhất định phải cách xa cô gái tên Miêu gì đó này ra một chút, tốt nhất là đừng để cô ta lây bệnh khi mặc ít như thế vào mùa đông, bị lạnh đến bệnh thì biết chữa thế nào được.
Miêu Tinh cắn răng đứng tại chỗ nhìn xe rời đi, cô ta còn chưa từng bị người khác ghét bỏ như vậy đâu, tuy mấy người phụ nữ trong đại viện đều hoặc nhiều hoặc ít biết một ít chuyện giữa cô ta và Lâm Thời Hằng nhưng cũng chắc chắn sẽ không trực tiếp biểu hiện ra ngoài, lúc cô ta chủ động lấy lòng cũng đều ngượng ngùng từ chối.
Chỉ là trước kia cô ta lười đi lấy lòng mà thôi, đều là một đám phụ nữ gia đình, mỗi ngày trừ may vá quần áo cùng miếng độn giày rồi làm cơm ra thì đâu làm được gì nữa chứ.
Phụ nữ nông thôn như mẹ Lâm Thời Hằng vốn dĩ lẽ ra phải dễ lấy lòng nhất mới đúng, vì sao lại biến thành như vậy chứ.
Cô ta không chịu thừa nhận là do mình có vấn đề, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên linh quang chợt lóe.
Có phải Hà Tuyết Châu đã nói gì đó với bà ta rồi không.
Từ khi cô ta đại viện này vẫn chưa tiếp xúc với Hà Tuyết Châu, nhưng Miêu Tinh luôn chắc chắn là Hà Tuyết Châu biết chuyện giữa cô ta và Lâm Thời Hằng, dù sao thì lời đồn lan truyền rộng như vậy, cô là vợ Lâm Thời Hằng thì sao có thể không biết được.
Thật không ngờ Hà Tuyết Châu còn có một mặt như vậy.
Cánh cửa đột phá duy nhất hiện tại cũng không muốn thân thiết với cô ta, buổi sáng cô ta nhìn thấy Lâm Thời Hằng mang đồ vật về liền tiến lên chào hỏi, hắn cũng không thèm nói câu nào với cô ta, Miêu Tinh càng nghĩ càng bực bội.
Thật sự cho là cô ta cũng chỉ có một lựa chọn là bọn họ thôi sao?
Trương Ngạn Minh tiêu xài phung phí, nhưng tốt xấu cũng là trung đội trưởng, cô ta cũng là phu nhân trung đội trưởng, cần gì phải tránh cô ta như vậy chứ.
Đang muốn đi đến đây thì đột nhiên có một tiểu binh chạy tới từ đường nhỏ bên ngoài, nhìn thấy Miêu Tinh vội vàng thì chạy qua: "Chị dâu, trung đội trưởng Trương bị thương, đã đưa đến bệnh viện rồi, hiện tại anh ấy muốn gặp chị."
***
Lúc Miêu Tinh chạy tới bệnh viện, sắc mặt Trương Ngạn Minh trắng bệch nằm nghiêng trên giường, hai mắt nhắm nghiền, nhìn qua vô thanh vô tức như là sắp chết rồi vậy.
Sắc mặt cô ta trắng bệch, đỡ tường mới miễn cưỡng đứng vững được, run giọng hỏi: "Anh ấy, anh ấy thế nào rồi?"
Bác sĩ bên cạnh đã nghe nói về sự tích y tá bị sa thải của Miêu Tinh, trước kia còn nói đầu óc hai người đều có tật xấu, hiện tại thấy nhà trai bị thương nặng nhà gái lại lo lắng thành như vậy, không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ vì lúc trước mình đã nói xấu sau lưng người ta.
"Đùi phải của anh ta bị thương, nhưng không biết vì sao vẫn luôn hôn mê, trước mắt kiến nghị ở bệnh viện trị liệu cho tốt trước."
Miêu Tinh đỡ tường chậm rãi đi đến bên cạnh chồng, nhìn vết sẹo rất nhỏ trên mặt bên phải của hắn, "Không phải nói anh ấy muốn gặp tôi sao?"
"Đúng vậy." Bác sĩ đáp lại: "lúc trung đội trưởng Trương được đưa tới bệnh viện vẫn còn tỉnh táo, anh ấy yêu cầu vợ mình vào bệnh viện chăm sóc."
Mặt Miêu Tinh càng trắng thêm.
Thấy cô như vậy, bác sĩ thở dài đi ra khỏi phòng bệnh.
Đúng là hoạn nạn mới thấy chân tình mà, thấy dáng vẻ khó chịu này của Miêu Tinh thì có vẻ như cảm tình giữa hai vợ chồng rất sâu đậm.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Miêu Tinh cùng Trương Ngạn Minh.
Miêu Tinh vươn tay muốn nhấc chăn lên nhìn xem vết thương ở chân Trương Ngạn Minh thế nào, nhưng còn chưa đụng tới chăn đã thu tay về trước.
Hôn mê bất tỉnh không phải chỉ có thể là vì bị thương ở chân, càng có thể là phần đầu đã chịu tổn thương nghiêm trọng.
Cô ta lại đi xem xét đầu chồng, quần áo trên người Trương Ngạn Minh đã được thay, nhưng đầu lại không đổi, Miêu Tinh duỗi tay ra đã dính phải một đống bùn đất, lập tức ghê tởm nhanh chóng thu tay về.
Cô ta không ngờ Trương Ngạn Minh vậy mà lại xảy ra chuyện trong thời gian này, nếu thân thể hắn khỏe mạnh rồi ra ngoài làm nhiệm vụ thì càng tiện cho cô ta làm việc, nếu hắn chết, Miêu Tinh cũng có thể quang minh chính đại trở thành một người tự do, hơn nữa còn có thể nhận bồi thường mà quân đội cho Trương Ngạn Minh.
Nhưng hắn lại nửa chết nửa sống quay lại.
Miêu Tinh đã từng gặp rất nhiều người bị thương, làm người nhà, sợ nhất chính là trở thành người hôn mê bất tỉnh giống như Trương Ngạn Minh.
Phải biết là nếu những người được nói là hôn mê kia cứ nằm nhiều ngày liên tiếp như vậy thì cũng có thể gọi là người thực vật được rồi.
Người thực vật đều cần người nhà tới chăm sóc, hơn nữa bởi vì Trương Ngạn Minh là quân nhân, được luật quân hôn bảo vệ, nếu hắn thành người thực vật thì ngay cả ly hôn để thoát thân Miêu Tinh cũng không làm được.
Không thì lúc Lâm Thời Hằng hôn mê bất tỉnh khi trước, cô ta cũng sẽ không chuyển từ giữ khoảng cách với Trương Ngạn Minh thành ỡm ờ với hắn.
Nhưng không ngờ Lâm Thời Hằng lại tỉnh lại sinh long hoạt hổ*, còn Trương Ngạn Minh lúc trước còn rất khỏe mạnh lại biến thành dáng vẻ như quỷ này.
Cô ta càng nghĩ càng giận, lại nghĩ tới chuyện trước đó Trương Ngạn Minh vừa nhận được tiền lương đã tiêu xài hết sạch liền tức giận vỗ tay một cái trực tiếp đánh vào đầu chồng, xoay người liền rời khỏi phòng bệnh.
Miêu Tinh cảm thấy mình cần phải bình tĩnh một chút, cần phải nghĩ xem phải vượt qua cửa ải khó khăn này như thế nào.
Cô ta còn trẻ như vậy, sao lại có thể để cả đời mình đều phải bị trói buộc vào một phế nhân đi hầu hạ hắn được chứ.
Ngay sau khi cửa phòng bệnh bị đóng lại, Trương Ngạn Minh trên giường liền mở bừng mắt, trong đôi mắt tràn đầy tơ máu, khó hiểu lại mang theo nghi ngờ nhìn về phía cửa phòng đóng chặt.
Đúng vậy, Trương Ngạn Minh vốn dĩ không hề hôn mê.
Chỗ hắn bị thương nghiêm trọng chỉ có chân thôi, chuẩn xác mà nói thì ngay cả chân cũng chưa bị thương nghiêm trọng như vậy, chỉ là lúc ấy quân nhân dựa gần hắn bị thương, máu tươi bắn tung tóe trên người hắn, Trương Ngạn Minh lại bị người kia làm sợ tới mức chân mềm nhấc không nổi thân, cho nên mới bị người đến chi viện hiểu lầm là hắn cũng bị trọng thương mà đưa đến bệnh viện.
Lúc nằm trên cáng, bác sĩ đã nhanh chóng làm kiểm tra cho hắn, Trương Ngạn Minh khẩn trương hỏi thế nào, ông ta còn an ủi hắn:
"Không có chuyện gì lớn, nghỉ ngơi hai tháng là có thể tiếp tục làm nhiệm vụ."
Ai muốn an ủi như vậy chứ!
Lần này Trương Ngạn Minh thật sự bị dọa sợ, từ lúc hắn sinh ra đến bây giờ đều là một đường xuôi gió xuôi nước, nhiệm vụ trước đó cũng đều là mấy cái không có gì đặc biệt, không gây hại đến tính mạng lại dễ lên chức.
Nhưng từ khi mất đi sự che chở của Trương gia, hắn liền bắt đầu càng ngày càng tiếp xúc nhiều với nhiệm vụ nguy hiểm hơn, cho đến lần này, đối phương lại dám trực tiếp ném bom đến, nếu không phải hắn trốn nhanh rồi đẩy tên quân nhân bên cạnh kia chắn thì không biết có còn sống được không nữa.
Hắn hối hận, nhưng vẫn không hề muốn cúi đầu với người trong nhà.
Vậy thì không bằng cứ để bị thương nghiêm trọng một chút đi, như vậy là có thể không cần đi làm nhiệm vụ nguy hiểm, nói không chừng còn có thể làm người trong nhà đau lòng mà bỏ qua chuyện cũ.
Hơn nữa quan trọng nhất là lúc ấy Trương Ngạn Minh đã đẩy tên quân nhân bị thương nghiêm trọng kia ra chắn bom, nếu hắn ta sống sót rồi nói chuyện này ra thì hắn thật sự không thể lăn lộn ở bộ đội được nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn liền nói bác sĩ báo cho vợ mình tới bệnh viện chăm sóc trước, sau đó nhắm mắt lại rơi vào "hôn mê".
Khi còn nhỏ vì không muốn đi học mà hắn đã từng giả bộ ngủ vô số lần, ở phương diện này làm vẫn được coi như là thiên y vô phùng*, ít nhất ở trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, hắn lại là một quân nhân bị thương, bác sĩ hoàn toàn không có hướng suy nghĩ là "người này đang giả vờ".
Ý tưởng của Trương Ngạn Minh rất không tồi, Miêu Tinh là y tá, hiểu mấy chuyện về phương diện này, hơn nữa hai vợ chồng bọn họ là một thể, hắn làm bộ hôn mê, Miêu Tinh hỗ trợ hắn, cứ như vậy chờ đến khi cha mẹ đau lòng hắn mà bỏ qua chuyện cũ, sau đó hắn lại thuận theo tự nhiên "tỉnh lại".
Đây là kế hoạch ban đầu của Trương Ngạn Minh, lúc hắn chuẩn bị mở mắt ra nói cho Miêu Tinh tình hình thực tế thì trên đầu lại đột nhiên bị đánh một cái.
Lần này trực tiếp đánh Trương Ngạn Minh đến ngốc.
Cho đến khi cửa phòng bệnh đóng lại, hắn mới mở mắt ra, nghĩ trăm lần cũng không ra.
Miêu Tinh là người dịu dàng như vậy, hắn đang bị thương thế này thì sao cô có thể ra tay được chứ.
Suy nghĩ một lúc, Trương Ngạn Minh quyết định án binh bất động, cứ không mở mắt nói cho Miêu Tinh kế hoạch của mình trước đã, xem tình huống thế nào rồi nói tiếp.
Mà chuyện kế tiếp lại làm lửa giận trong lòng Trương Ngạn Minh càng ngày càng lớn hơn.
Sau khi y tá đến bôi thuốc giúp người đang "hôn mê" là hắn thì liền định thay bộ quần áo vẫn chưa đổi mà hắn đang mặc vì dính đầy bùn đất cùng vết máu đỏ sậm mà giờ trông vừa bẩn vừa hôi.
Các nàng nâng Trương Ngạn Minh đang bất động lên, mở miệng bảo vợ hắn là Miêu Tinh hỗ trợ, Miêu Tinh lại không chút do dự từ chối.
Hắn là chồng cô, hiện tại hắn bị thương nặng hôn mê, mà ngay cả thay quần áo giúp hắn cô cũng không muốn.
Trương Ngạn Minh mặt trắng bệch nhắm chặt mắt, trong lòng lại đang mạnh mẽ nén lại lửa giận.
Hắn bắt đầu hoài nghi, "cô vợ nhỏ" của mình rốt cuộc có tâm tư thế nào với hắn.
Trương Ngạn Minh liền giả bộ như vậy, không nói với ai cả, vẫn luôn nhắm hai mắt vờ hôn mê.
Theo lý thuyết hắn giả bộ như vậy hẳn là qua không được mấy ngày sẽ không chịu nổi, nhưng ai bảo Miêu Tinh đang chăm sóc hắn hoàn toàn không để bụng chứ, hắn vừa cử động, buổi tối rời giường hoạt động, Miêu Tinh vẫn hoàn toàn không phát hiện ra.
.
Chương mới nhất tại || ТRUМTRUYE N.
vn ||
Trương Ngạn Minh lại không hề thấy vui vì không bị phát hiện, ở trong lòng hắn, Miêu Tinh vẫn luôn yêu hắn, hắn cũng yêu Miêu Tinh, hai người sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, mà trước kia Miêu Tinh biểu hiện ra ngoài cũng là như vậy.
Nhưng từ sau khi hắn hôn mê, thái độ của Miêu Tinh đối với hắn trước mặt người khác vẫn rất tốt, sau lưng lại khác như trời với đất.
Khi nghi ngờ trong lòng Trương Ngạn Minh càng ngày càng lớn hơn thì tin tức hắn bị thương nặng hôn mê vài ngày trời vẫn chưa tỉnh lại cũng truyền tới đại viện.
"Nghe nói là bị bom nổ làm chân bị thương, bác sĩ vẫn chưa tìm ra nguyên nhân hôn mê."
Hôm nay, theo thường lệ mọi người cùng làm miếng độn giày, một đám phụ nữ tôi một câu cô một câu nói đến chuyện này.
Chỉ là trên mặt đều mang theo một tia ưu sầu nhàn nhạt.
Bọn họ không phải khổ sở lo lắng vì Trương Ngạn Minh xui xẻo này mà là bởi vì Trương Ngạn Minh nên liền liên tưởng đến chồng mình.
Niên đại hiện tại trông thì có vẻ hoà bình nhưng quốc gia lại luôn không ngừng có tranh chấp với biên cảnh bên kia, chỉ là trước đó vẫn luôn nghe nói là mấy trận nhỏ thôi, sao bây giờ lại ném cả bom đến chứ.
Lần này là Trương Ngạn Minh, vậy lần sau có thể sẽ rơi trên đầu chồng các cô không?
Bởi vì lo lắng nên giọng điệu của mọi người đều vô cùng yên lặng: "Tôi có một chị em làm y tá ở bệnh viện, cô ấy nói Miêu Tinh đang cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi ở bệnh viện chăm sóc trung đội trưởng Trương."
"Haizz, thảo nào mấy ngày nay cũng không nhìn thấy cô ấy đâu."
Người trong đại viện bởi vì lời đồn trước đó của Chu Thiến Thiến nên vẫn luôn không thích Miêu Tinh, sau khi chuyện lần này xảy ra lại đều có cảm giác khác về cô.
Ai cũng có tâm lý đồng tình, đặc biệt là Miêu Tinh còn trẻ như vậy lại luôn