Ninh Hoàn trong lòng vẫn căng thẳng, Yến gia rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có Long diên thảo? Tại sao tất cả một trăm lẻ bảy người đều bị giết?
Ninh Hoàn bị Túc Tiển trừng đến toàn thân khó chịu, hắn rũ mắt nhỏ giọng lẩm bẩm "Trên người ta thật sự không có loại giải dược này".
Tây sương uyển vô cùng tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng hai người nói chuyện.
"Hơn nữa, đã xảy ra án mạng, chúng ta nên tìm đến người của Đại Lý Tự mới đúng chứ"
Túc Tiển nhếch miệng cười mỉa mai "Ngươi sẽ không cho rằng một vụ thảm án diệt môn sẽ kinh động đến Cẩm Y Vệ sao?"
"...Vậy rốt cục tại sao lại là ngươi?" Ninh Hoàn còn đang bấn loạn, nghe vậy liền ngẩng mạnh đầu.
"Ta đã nói Cẩm Y Vệ phá án, không phận sự đừng hỏi nhiều" Túc Tiển không kiên nhẫn đẩy người đi về phía trước, Ninh Hoàn do dự trong chốc lát rồi cũng bám theo.
Xuyên qua hành lang khoảng cách đến hồng môn ngày càng gần.
(cái cổng đỏ ở chương trước đó ạ)
"Nơi đó thật sự có quái vật ăn thịt người, ta không lừa ngươi, chúng ta hay là quay trở lại đi thôi".
Túc Tiển cười nhạt "Yên tâm, không chết được".
Màn đêm sắp buông xuống, tiếng chân của hai người vang trên hành lang trống trải "cạch, cạch".
Từ xa đã thấy mùi máu tanh nồng đậm, lan tràn trong không khí.
Túc Tiển lấy ra hỏa chiết, ngọn lửa trong bóng đêm lóe lên, chiếu sáng quỷ ốc thâm u, tĩnh mịch.
Lúc này, trong phòng đã cực kỳ hỗn loạn, 107 chiếc đầu người trên xà nhà chỉ còn sót lại vài cái, phần lớn chỉ còn lại một nửa cái đầu.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Túc Tiển nhăn chặt mày, lầm bầm "Man đầu tế?"
Ninh Hoàn trốn ở phía sau y, lộ ra nửa cái đầu "Cái gì...cái gì là Man đầu tế?"
Túc Tiển giơ hỏa chiết lại gần cái đầu gần nhất, chiếc mũi đã bị ăn mất một miếng.
Không biết có phải là ảo giác hay không, khi hỏa chiết chiếu gần cái đầu người, Ninh Hoàn liền thấy nó có phản ứng.
Gương mặt mập mạp, tái nhợt khoa trương nhíu lại, đôi mắt thống khổ nhắm chặt, tình cảnh quỷ dị đến cùng cực.
Túc Tiển hiếm thấy giải thích " Man đầu tế là một loại tế tự truyền thống của Miêu Cương.
Bọn họ cho rằng con người có ba hồn bảy vía, tập trung trên đầu.
Vì vậy, để ngăn linh hồn phân tán, trong khi cúng tế sẽ gõ ba chiếc đinh to bằng ngón trỏ vào đỉnh đầu của vật tế để khóa lại.
Có người nói, vật tế sau khi bị chặt đầu vẫn có thể như lúc còn sống mà nói được".
Túc Tiển quan sát xung quanh "Xem ra đây không chỉ là một vụ thảm án diệt môn".
Tế tự? Yến bá phụ một nhà đến tột cùng đã chọc giận người nào? Ninh Hoàn nhìn chằm chằm phi ngư phục trên người Túc Tiển, nếu có thể kéo Cẩm y vệ điều tra, nhất định là đại sự.
Hắn bỗng nghĩ tới phong thư, bên trong liệu có manh mối hay không?
"Túc đại nhân, ngươi tới nơi này đến tột cùng là vì cái gì?"
Túc Tiển hừ một tiếng, không để tâm đến lời nói của hắn "Cẩm y vệ phá án, không phận sự đừng hỏi nhiều".
"Vậy...nếu như ta có thông tin muốn trao đổi với đại nhân thì sao?" Ninh Hoàn cẩn thận sắp xếp câu chữ.
Túc Tiển rốt cục thu hồi biểu tình thờ ơ, y nghiêng nghiêng đầu, khóe môi cong lên ý vị thâm trường "Tin tức gì?"
Ninh Hoàn liếm liếm cánh môi khô nứt "Ta..ta nếu đã đến đây nhất định có lý do của ta.
Dù sao thì cũng là trao đổi công bằng, chi bằng đại nhân nói trước tại sao lại có mặt ở đây a".
Túc Tiển híp mắt, ngón cái nhẹ nhàng đặt trên vỏ đao, y nhếch mép cười, ánh lửa hắt lên gương mặt lạnh lùng "Ngươi đang bàn điều kiện với ta?"
Xong, sinh khí!
Ninh Hoàn bước tới, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt "Ta..ta đây không phải là biết đại nhân công tác vất vả cực nhọc, muốn thay đại nhân phân ưu, chuyện cơ mật của triều đình đại nhân không nói thì không nói, hà tất phải giương cung bạt kiếm".
Túc Tiển không nói lời nào, cười lạnh một tiếng, liếc xéo Ninh Hoàn.
Ninh Hoàn men theo chiều gió, tiếp tục phát thanh "Đại...!đại nhân không biết.
Tiểu nhân từ lúc từ biệt đại nhân, một lòng đã hạ quyết tâm phải hăng hái đọc sách.
Đại nhân một lòng vì bách tính, trước lo nỗi lo của bách tính, sau mới vui niềm vui của thiên hạ, tấm lòng vô cùng cao cả.
Tiểu nhân tài sơ bạc thiển, nhưng nhân dịp này xin hãy cho phép ta vì người mà làm một bài thơ: Hắc dạ trung phi diêm tẩu bích, nhiên thiêu tự kỷ vi bách tính an ninh.
Bạch nhật lý...*" Ninh Hoàn nhanh tay dùng tay trái đè lên tay phải của ai kia vẫn còn đang đặt trên vỏ đao.
(QT dịch *Trong đêm đen võ nghệ cao cường, thiêu đốt chính mình vì bách tính trị an.
Giữa ban ngày...)
"Xong chưa?" Túc Tiển chán ghét.
Võ nghệ cao cường, mắng ai đó? Công việc đàng hoàng, hiểu hay không a?
"Chưa!" Ninh Hoàn ngửa đầu tự tin nói.
"Ngươi cho rằng dùng tay ấn vào vỏ đao của ta, thì ta không thể rút đao ra chém ngươi sao?" Hai người nhìn nhau, cuối cùng Túc-đại-nhân đã bị hạ gục