Nền đất được lát bằng đá xanh, càng vào sâu bên trong mùi hôi thối càng bốc lên nồng nặc.
Gần tới bậc thang cuối, Túc Tiển dừng bước, dùng hỏa chiết thắp sáng nến cắm trên tường chiếu sáng toàn bộ mật thất.
Ở trung tâm mật thất, nền đất bốn phía được khoét rỗng tạo thành một cái hố sâu hoắm, nhưng ánh sáng quá u ám không thể nhìn rõ bên trong.
Túc Tiển đến gần mấy bước liền bị Ninh Hoàn bên cạnh kéo ống tay áo.
"Cái gì?" Túc Tiển nghi hoặc nhìn hắn.
"Nhìn này" Ninh Hoàn chỉ lên đỉnh đầu, bên trên là cái móc sắt cực lớn, ước chừng nặng tới hàng trăm cân, ở cuối có gắn một sợi xích sắt to ngang bắp đùi kéo dài tới tận cùng mật thất.
"Phía trên này có huyết, ngươi cẩn thận".
Túc Tiển gật đầu "Ngươi ở lại đây"
Y dừng lại cách hố sâu ba bước, khi nhìn thấy toàn cảnh đáy hố, tay phải đang cầm dao chợt nắm chặt.
"Làm sao vậy?" Ninh Hoàn hỏi.
"Ngươi có thể tới đây" Túc Tiển không quay đầu lại, y nhìn chằm chằm cảnh tượng dưới hố sâu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ninh Hoàn không nhìn ra được biểu tình của Túc Tiển, chỉ cảm thấy bầu không khí xung quanh trở nên kỳ dị.
Hắn tiến lên vài bước, đi đến bên cạnh Túc Tiển.
Đáy hố sâu hơn chục trượng, bên trong chứa đầy tay chân người đã bị cắt cụt.
Một con cự mãng khổng lồ có vảy đen dài mấy trượng nằm thẳng chính giữa, bụng nó nị xé toạc một lỗ hổng dài bằng một người trưởng thành.
Vết rạch gần như chia đôi thân rắn thành hai nửa, đầu rắn ngoạm chặt một con rết khác cùng kích cỡ, móng vuốt của con rết xuyên qua lớp vảy cứng, cắm sâu vào đầu con mãng xà.
Phía bên kia hố là một con cóc vàng khổng lồ, trong miệng nó còn lộ ra một nửa đuôi bọ cạp.
Ngoại trừ phần đầu và lưng phủ đầy bong bóng độc còn nguyên vẹn, phần sau nó chỉ còn lại khung xương trống rỗng...!
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Ninh Hoàn quên cả thở "Đây...đây là cái gì?"
"Ngũ độc nhập ung, nhốt năm loại đệ nhất độc vật vào cùng một chỗ, trải qua thời gian ắt sẽ có một con ăn hết những con còn lại, trở thành Cổ Vương" Túc Tiển trả lời lạnh lùng.
"Cổ...!Cổ Vương? Yến bá phụ luyện Cổ làm cái gì?" Ninh Hoàn nắm chặt góc tay áo của y.
Túc Tiển có chút lo âu, lạnh lùng nói "Phải hỏi Trấn Nam Vương muốn làm gì.
Ninh Hoàn thầm nghĩ không ổn, nếu Yến bá phụ thật sự cấu kết với Trấn Nam Vương, tức là tạo phản.
Mà lúc này, hắn lại xuất hiện ở Yến phủ cùng một phong thư, chưa biết chừng sẽ bị Túc Tiển hoài nghi...!
"Yến phủ có cấu kết với Trấn Nam Vương hay không còn quá sớm để kết luận, bất quá cha con ngươi hẳn là không biết".
Túc Tiển nhìn thấu suy nghĩ của Ninh Hoàn, "Nếu không sẽ chẳng phái ngươi đến Yến gia chịu chết"
"Ngũ độc trong ao thiếu độc trùng Diên Du (con sên đó ạ), xem ra Cổ Vương đã luyện thành, đi thôi, ở lại chỗ này cũng vô dụng".
Thấy Túc Tiển không tính truy cứu mình, Ninh Hoàn thở phào một cái.
Hai người men theo đường cũ trở về, lần này Ninh Hoàn đi trước, Túc Tiển theo sau.
Vừa đến ngưỡng cửa, y đột nhiên dừng bước.
Mũi của Ninh Hoàn đập thẳng vào lưng y "Ai...sao vậy?" (đoạn này tác giả chắc viết nhầm, NH đang đi trc sao lại đụng được nhỉ)
Túc Tiển che miệng Ninh Hoàn, kéo về sau, dưới ánh lửa một con Diên Du khổng lồ đang cúi rạp người trước cửa, nửa đầu dựa vào trong phòng.
Toàn thân nó trơn tuột, cơ thể được bao phủ bởi lớp vảy dày như lân giáp, không có mắt, khiến toàn bộ phần đầu giống như một cái miệng khổng lồ.
May mắn thay, Diên Du dường như đang ngủ, nó không phản ứng với ánh lửa và giọng nói con người, nhưng cơ thể khổng lồ lại chặn ngang lối đi của họ.
Túc Tiển ra dấu về phía sau, Ninh Hoàn hiểu được, nghĩa là họ phải quay lại đường cũ.
Không khí trong mật thất mịt mù, dưới đáy hố có mùi xác thối lẫn với mùi máu tanh bốc lên.
Ninh Hoàn nắm chặt mũi hỏi "Chúng ta phải đợi ở đây đến khi nó đi?"
"Có thể đổi đường khác ly khai" Túc Tiển trả lời.
"Mật thất này có cửa khác?" Ninh Hoàn kinh ngạc nói.
Túc Tiển "Ừ" một tiếng.
"Cổ vương hình thể khổng lồ, nó không thể đi ra ngoài bằng mật đạo, hẳn là sẽ có con đường khác thông ra ngoài.
Bất quá..." Túc Tiển dừng lời, nhìn về phía