Bên trong ám đạo là một không gian tối tăm, không biết qua bao lâu, nữ tử dừng bước.
Trước mắt Ninh Hoàn đột nhiên sáng ngời, nàng ta đã đặt xấp ngân phiếu lên bàn, cầm giá nến đi về phía trước.
Thân ảnh nữ nhân dần biến mất sau cánh cửa.
"Túc đại nhân, ngài có ở đây không?" Ninh Hoàn nhỏ giọng hỏi.
"Xuỵt" thoáng chốc Ninh Hoàn thấy thân thể mình trở nên nặng nề, sau đấy hắn thấy mình đã đứng bên trong ám đạo.
Dưới ánh nến, Ninh Hoàn thấy rõ ràng lối đi chật hẹp tối tăm bên trong.
Ngay chính giữa chiếc bàn gỗ tử đàn bày một bức tượng đá tạc hình Vu Quỷ Thần, rương ngân phiếu, bạc, vàng, đồ trang sức và nhiều thứ không có giá trị được đặt tùy ý ở một bên.
Túc Tiển nhìn bức tượng trên bàn, hiển nhiên thân phận của Miêu nữ đã rõ ràng.
"Chúng ta đi theo sao?" Ninh Hoàn hỏi.
Túc Tiển gật đầu "Theo sát ta"
Cửa vừa mở ra, mùi hôi thối nồng nặc cũng tuôn theo, phảng phất có cả mùi máu tươi, mùi thi thể thối rữa khiến người ta buồn nôn.
Ninh Hoàn cau mũi một cái, cúi đầu theo Túc Tiển đi vào bên trong.
Căn phòng phía sau cánh cửa lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
"Tí tách" không biết từ đâu truyền đến tiếng nước.
Túc Tiển đi phía trước chợt dừng chân "Sao vậy?"Túc Tiển không lên tiếng, y cau mày, hai mắt híp lại nhìn lên xà nhà.
Ninh Hoàn theo ánh mắt y nhìn qua, cảnh tượng làm hắn quên cả hô hấp.
Trước mặt là từng hàng quái vật hình người đỏ máu.
Một sợi xích dài nối những chiếc móc sắt nhọn hoắt xuyên qua từng người, họ bị treo trên xà nhà giống như thịt khô đã bốc mùi hôi thối.
Mủ vàng xen lẫn máu đỏ sẫm chảy ra từ thân thể chảy xuống "tí tách", rơi vào rãnh bên dưới, chậm rãi tụ vào huyết trì (ao máu) ở chính giữa.
Ninh Hoàn rụt lại, thấp giọng trách móc "Đây là cái quái gì?"
Túc Tiển che mũi, hiển nhiên y cũng chịu không nổi mùi ở đây.
Y chỉ chỉ vào một góc không xa bọn họ, nơi đó còn chất đống đủ loại y phục nữ nhân và đồ dùng hằng ngày, bên cạnh là một chồng tóc đen.
Ninh Hoàn da đầu tê dại, thật lâu cũng không nói nên lời.
Túc Tiển lên tiếng "Tất cả những người bị lột da treo trên kia đều là nữ tử mất tích ở Nam Thành"
"Lột...lột da?" ninh Hoàn nhìn một phòng xác chết không có da người, đại não hỗn loạn.
Túc Tiển nâng cằm lên, dưới từng thi thể máu là một tấm da trắng trong suốt, sau lưng vẫn còn mỡ màu vàng chưa qua xử lý.
Thi thể này da bong thành từng mảng gọn gàng, không có vết tích đứt gãy.
Túc Tiển cười lạnh một tiếng " Mỹ nhân da quả thật đúng là mỹ nhân da"
Huyết trì đột nhiên rung động, dường như có thứ gì đó trong ao nước.
Mặt nước từ từ xuất hiện một cái vòng xoáy, một con trùng cao gần nửa mét bò ra.
Nó di chuyển chậm rãi, cơ thể trắng đến gần như trong suốt.
Vừa lên tới nơi, nó liền ngửa đầu nuốt một hàng huyết thi trên xà nhà, hàng trăm chiếc răng nhọn hoắt lộ ra trong cái miệng tròn khổng lồ đầy huyết nhục.
"Không sao, nó nhìn không thấy chúng ta" Dù vậy, Túc Tiển vẫn kéo Ninh Hoàn đến một góc gần đó.
Cách hắn vài bước là một cái xác bê bết máu, đầu nàng cúi gằm, miệng há to, mặc dù không còn lớp da người nhưng biểu tình dữ tợn vẫn hiển hiện mờ nhạt.
Nhuyễn trùng khổng lồ nhai xác thịt "răng rắc".
Sau nửa nén hương nó nằm ngã lăn ra đất bất động.
"Sao vậy?"
Túc Tiển lắc đầu.
Ngay khi bọn họ định lại gần kiểm tra thì đột nhiên cơ thể nhuyễn trùng nổ tung, bắn tung tóe dịch thể hôi thối đầy đất.
Từ vết nứt trên bụng thấy rõ một bóng người toàn thân trần truồng, được bọc bởi lớp nhầy trong suốt.
Bóng người ngẩng đầu, chính là Miêu nữ kia.
"Nàng...nàng ở trong thân thể nhuyễn trùng"
Ninh Hoàn muốn tới gần, Túc Tiển liền kéo hắn lại "Không còn kịp rồi, thiền định chỉ có thời gian một nén nhang".
"Nàng..." Ninh Hoàn liếc nhìn Miêu nữ.
"Ngươi bây giờ cũng không chạm được vào nàng ta" Túc Tiển trả lời.
Ninh Hoàn suy nghĩ một chút, không còn cách nào khác đành phải dừng lại.
"Vậy chúng ta làm thế nào để trở về?"
Túc Tiển im lặng không biết đang nghĩ đến thứ gì.
"Đại nhân?" Ninh Hoàn nhỏ giọng gọi.
Suy nghĩ của Túc Tiển bị cắt ngang, y hoàn hồn "Nhắm mắt lại" nói xong giơ tay che mắt Ninh Hoàn.
Vào lúc hai mắt bị che lại, Ninh Hoàn như lại nhìn thấy bóng dáng một hồng y nữ tử, lại là nàng ta sao? Ánh mắt nàng nhìn thẳng về phía Ninh Hoàn, vẫn là biểu tình lạnh lùng vô cảm.
Nàng nhìn thấy, Ninh Hoàn nghĩ thầm, tại sao nữ nhân kia có thể nhìn thấy mình?
Lồng ngực Ninh Hoàn chùng xuống, bóng dáng hồng y biến mất, mùi đàn hương quen thuộc quanh quẩn bên mũi.
Trở về chưa?
Ninh Hoàn mở mắt ra, phát hiện mình đã trở về nhà trọ.
Trước mặt là một nén hương vừa cháy hết.
Hắn