Túc Tiển theo bản năng lắc mình vung đao ra sau nhưng đã bị chủ nhân của đôi tay kia linh xảo tránh được.
"Bình tĩnh, đừng manh động!".
Túc Tiển chợt dừng lại, một giọng nói quen thuộc từ trong bóng tối truyền tới, sau khi kéo được hai người vào bên trong tường liền buông lỏng.
"Rầm rầm", cánh cửa đá khép lại, ánh nến mờ ảo thắp sáng toàn bộ căn mật thất phản chiếu khuôn mặt người quen thuộc.
"Sư huynh?".
Túc Tiển nhăn mày nhận ra thân phận của người kia, "Tại sao ngươi lại ở đây?".
Hai gò má của Hư Không lõm xuống gầy gò, đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu, giọng y khàn khàn, "Chuyện này nói rất dài dòng...".
" Ầm"! " Ầm"! " Ầm", tiếng vật nặng nện vào tường đá chặn đứng cuộc nói chuyện của ba người họ, luồng khí mạnh mẽ như muốn phá vỡ bức tường đang chắn đường.
Ninh Hoàn lo lắng lùi về sau hai bước, hắn khẽ mím môi thầm nghĩ Huyết Thái Tuế kia sẽ không thả họ đi đơn giản như vậy.
Hư Không đưa mắt liếc nhìn cửa đá, biểu cảm kinh hoàng vương vấn trên gương mặt mệt mỏi, y liếc nhìn Ninh Hoàn đang lo lắng nhẹ nhàng nói, "Yên tâm, nàng không qua được".
Ninh Hoàn ngẩn người.
Quả nhiên kẻ kia đập được hồi lâu thì dừng lại.
Ninh Hoàn thở phào nhẹ nhõm lại nghe Túc Tiển nhíu mày hỏi, "Hai ngày nay huynh đã đi đâu?".
Hư Không ngẩng đầu, bóng nến nhảy nhót trong đáy mắt, y thở dài chậm rãi nói, "Hôm đó sau khi ngươi rời đi, ta trằn trọc không ngủ được.
Đúng lúc này lại nghe thấy động tĩnh lạ từ căn phòng của Cố lão đầu.
Hắn ta lén lút một mình đi ra ngoài, ta thấy không yên tâm nên đã bám theo, một mạch đến tiểu viện phía Nam".
"Ngay ở cửa ta bắt gặp Cố lão và gã tiên sinh tên Tương Ninh kia, hai người bọn họ đứng thương lượng một hồi thì cùng nhau vào bên trong.
Ta đứng đợi ở bên ngoài nửa nén nhang không thấy ai đi ra.
Nhưng phía bên đại sảnh lại có động tĩnh lạ.
Ta thấy gã Tương Ninh kia đi ra từ đại sảnh".
"Kỳ quái là lúc này không thấy bóng dáng của Cố lão đâu.
Vì vậy ta đứng bên ngoài đợi thêm một nén nhang, nhưng đợi mãi vẫn không thấy hắn ta.
Khi đó trời đã sáng hẳn, nếu tiếp tục đợi sẽ bị người phát hiện, vì vậy ta quyết định vào trong tìm hiểu".
"Vậy là đạo trưởng tìm thấy nơi này là do cũng nhìn thấy bóng dáng của nữ nhân kia?" Ninh Hoàn nhăn nhó hỏi, hắn vẫn thắc mắc tại sao lúc bọn họ quay lại thì nàng ta đã biến mất.
"Nữ nhân?" Hư Không nghi hoặc lắc đầu, "Phương thức ta tới nơi này có lẽ hoàn toàn bất đồng với các ngươi".
Thanh âm y khẽ trầm xuống, "Ta dùng chiêu hồn phù để những kẻ đã chết dẫn đường".
"Chiêu hồn phù?".
Vừa nghe sắc mặt Túc Tiển bỗng biến đổi, y ngước mắt trầm giọng phẫn nộ quát, "Ngươi không muốn sống nữa?".
Hư Không thờ ơ nhếch khóe miệng, "Sư đệ, chẳng lẽ ngươi không tò mò người dẫn ta là ai?".
"Là ai?" Túc Tiển cau mày.
"Vương Tử Kỳ".
Ninh Hoàn ngạc nhiên trợn to hai mắt, ngay cả Túc Tiển cũng thoáng vẻ kinh ngạc.
"Không sai, bào đệ của sư phụ ta".
Hư Không nở nụ cười chua xót, y hé người lộ ra cỗ quan tài sau lưng.
Hư Không rũ mắt nhìn bên trong lẩm bẩm, "Tử hồn hỗn độn đó dẫn ta đến xem thứ này".
Bên trong quan tài pha lê là một cỗ thi thể nam nhân trần trụi, khó có thể phân biệt được rốt cục đây có phải là một thi thể nguyên vẹn hay không vì trên thân mình là chi chít những vết khâu.
Cánh tay phải khô héo nối với khuôn ngực to lớn, rõ ràng là của hai người khác nhau.
Một chiếc mặt nạ gốm che đi dung nhan của xác chết, từng hoa văn tinh xảo điêu khắc nên khuôn mặt của một nam nhân tuấn tú.
Túc Tiển khẽ run, y cứng nhắc ngẩng đầu lên hỏi, "Đây là...".
Túc Tiển mím môi tiến về phía quan tài,