Mật thất dẫn thẳng ra bên ngoài đại sảnh.
Hư Không cầm ngọn đèn trong tay đi đầu tiên.
Con đường không quá dốc và khó đi như lúc đến, dưới ánh nến mờ ảo những bậc đá thoai thoải dẫn đến một cánh cửa đá.
"Đến rồi", Hư Không quay đầu nhẹ giọng nói với hai người.
Bên trên cửa đá là một cái khoen tròn lồi ra, y tiến lên ấn nhẹ, cánh cổng chậm rãi mở ra.
Lúc này từ bên ngoài vang lên một tiếng lạch cạch, tựa như có vật gì ngăn trở.
Cánh cổng hé ra một khe nhỏ bỗng nhiên dừng lại.
"Sao vậy?", Túc Tiển hỏi.
Hư Không nhăn mày, mắng một tiếng, "Gã Tương Ninh kia sợ chúng ta đi ra nên đã chặn từ bên ngoài rồi".
Ninh Hoàn ngơ ngác nhìn xung quanh, sau đó lại đưa mắt nhìn về cánh cửa đá, hắn cắn chặt môi hỏi, "Nơi này không còn đường khác?".
Hư Không ngẩng đầu như thể vừa nhớ ra điều gì, y híp mắt nhìn Túc Tiển.
Túc Tiển hơi sững người nhướng mày hỏi, "Ngươi nhìn ta làm cái gì?".
Ánh mắt Hư Không không rời tầm ngắm, y khẽ nhếch môi cười, "Quả thật vẫn còn một con đường khác.
Nơi các ngươi vừa vào chẳng phải cũng là một lối ra sao?".
"Nhưng phía đó...".
Ninh Hoàn chợt dừng lời, hắn mím môi, "Bên ngoài có Huyết Thái Tuế lại còn sáu cái xác kia.
Nếu có an toàn thoát được bọn chúng thì cánh cửa đó ắt hẳn cũng bị Tương Ninh chặn đứng rồi".
Nghĩ đến đây Ninh Hoàn liền thở dài.
Hư Không mỉm cười, con ngươi đen láy khẽ lóe lên tia lãnh ý, "Ngay từ lúc bắt đầu Tương Ninh kia đã nắm chắc mọi thứ ở nơi này, phí công phí sức như vậy đương nhiên không chỉ để toàn mạng ra ngoài.
Ta đoán chắc gã sẽ quay trở lại.
Vì Huyết Thái Tuế".
Túc Tiển gật đầu, "Chắc chắn là như vậy".
Y khẽ run lông mi ngước mắt nhìn Ninh Hoàn, "Ngươi ngoan ngoãn ở lại nơi này.
Lát nữa sau khi ta và sư huynh rời đi phải ngay lập tức đóng cửa đá lại".
"Nhưng mà..." Ninh Hoàn há miệng, lời còn chưa nói xong đã bị Túc Tiển chặn đứng, "Chờ chúng ta giải quyết xong mấy thứ bên ngoài ngươi mở cửa cũng không muộn.
Ngươi đi cùng lúc này cũng chỉ để vướng chân vướng tay".
Túc Tiển liếc mắt nhìn vẻ mặt ỉu xìu buồn bã của Ninh Hoàn bèn đưa tay véo má người ta, miệng cười thô bỉ, "Quỷ nhát gan phải ra dáng quỷ nhát gan chứ hả.
Ngươi ra ngoài làm cái gì, cứ ở đây ngoan ngoãn đợi, đừng gây phiền phức cho ta".
Ninh Hoàn nghe những lời này nhất thời cứng họng, cũng quên luôn bàn tay hư đốn đang vân vê mặt mình, hắn khẽ thở dài.
Nói cũng đúng, mình ra ngoài cũng chẳng giúp được gì có khi còn gây rắc tối.
Hắn hơi ngẩng đầu xoa xoa hai má bị Túc Tiển bóp đến ứng đỏ, nhăn mày nhăn mũi gật đầu, "Vậy ta chờ ngươi".
Hư Không ở bên cạnh ho nhẹ hai tiếng.
Ninh Hoàn quay đầu lại, thấy y hóng hớt đến vui vẻ nhìn chằm chằm mình thì ngớ ngẩn hỏi, "Đạo trưởng?".
Hư Không vội vàng xua tay, nắm chặt đưa lên miệng vờ ho thêm hai tiếng, "Vô sự, bệnh cũ ấy mà, vô sự".
Túc Tiển cười lạnh khịt mũi, "Mới có mấy ngày mà sư huynh đã ho khan không dứt.
Xem ra tuổi thì trẻ mà người thì...không dùng được.
Nếu chuyến này không về được, ta sẽ đi tìm sư phụ nói hộ ngươi vài lời.
Dù sao thì mấy năm nay ngươi đã lăn lộn cực khổ rồi, cũng nên là thượng sơn thủ lô luyện đan điều dưỡng mấy năm chứ hả".
"Tiểu tử thúi! Ta thấy ngươi là ngứa da!" Nói xong Hư Không đưa chân đá vào lưng Túc Tiển.
Y khẽ cười mỉa lắc mình tránh đi.
Hư Không đạp hụt thì tức tối chửi ầm lên, "Tính xấu không đổi đừng có mà mơ sau này lấy được vợ!!".
Lại quay sang nhìn Ninh Hoàn ngây ngốc đứng bên cạnh, "Ninh Hoàn, ngươi nói có đúng không!".
Ai kia còn đang nghĩ chuyện chính sự thấy vậy cũng vội vàng hồi thần, chỉ nghe đúng câu thê với thiếp, Ninh Hoàn nghiêm túc mà đáp lời, "Hắn có lấy vợ hay không thì khó mà nói được, nhưng mà đạo trưởng à, ngươi xuất gia rồi thì nhất định không thể lấy vợ nha".
"Phốc." Túc Tiển trực tiếp cười ra tiếng, Hư Không khóe miệng hơi co quắp.
Ninh Hoàn mặt mờ mịt nhìn về phía Túc Tiển, "Ta, ta nói sai cái gì sao?".
Túc Tiển nín cười, ôm chầm bả vai Ninh Hoàn, "Ngươi nói gì cũng đúng hết!".
Nghe vậy Hư Không khinh thường hừ lạnh một tiếng quyết tâm không để ý đến hai đứa kia nữa, y đi thẳng về phía thềm đá...!
"Nữ thi kia...".
Càng đến gần bức tường đá, Ninh Hoàn càng lo lắng, "Các ngươi định chế ngự nàng như thế nào?".
Túc Tiển nhìn Hư Không, lại thấy y lắc đầu nói, "Chuyện về Huyết Thái Tuế ta biết không nhiều.
Nhưng nữ thi kia yêu lực mạnh mẽ như vậy chắc chắn là có liên quan đến nó.
Nghe nói Huyết Thái Tuế không thể sống xa vật chứa, e là phải cắt đứt mối liên kết giữa nàng ta và thứ đó".
Túc Tiển gật đầu, "Ngươi dụ sáu kẻ kia, ta sẽ chém đứt Huyết Thái Tuế trên người nàng ta".
Ninh Hoàn suy nghĩ một chút, mím môi nói, "Kỳ thật ta nghĩ vẫn thấy khó hiểu.
Giả như người đứng sau thật sự là Tương Ninh, mục đích chính là chiếm