Tiếng vó ngựa dần dần tản ra trong không khí, bóng dáng Túc Tiển hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Ninh Hoàn.
Hai người Cẩm y vệ vẫn đang thẩm vấn bên cạnh, Ninh Hoàn nghe trưởng thôn trả lời câu được câu mất.
Thôn trang yên tĩnh đến kỳ lạ, xung quanh thoang thoảng mùi máu tanh.
Tiếng máu rơi "Tí tách", "Tí tách" như vẫn còn vang vọng bên tai hắn.
Xác không đầu, mất tích, Đường ca...!Ninh Hoàn đang ngẫm nghĩ thì sau lưng đột nhiên ớn lạnh, hắn cảm thấy như có một đôi mắt vẫn đang chăm chú theo dõi mình.
Ninh Hoàn quay phắt đầu lại...sau lưng không có một bóng người...
Ninh Hoàn nhíu mày, tầm mắt lại rơi vào ngôi miếu thờ đằng xa.
Nơi đó sao? Ninh Hoàn do dự, hắn liếc mắt nhìn mọi người.
Hai vị Cẩm y vệ kia vẫn đang tập trung thẩm vấn, lão trưởng thôn vẻ mặt phờ phạc tái mét, ánh mắt thất thần, có vẻ như ngoài việc sợ hãi bởi phát hiện mấy cái xác, thì lão ta còn đang giấu diếm điều gì đó.
Ninh Hoàn thấy không có ai chú ý liền nhấc chân hướng về chỗ miếu thờ.
Không biết có phải do ảo giác, Ninh Hoàn thấy nhiệt độ xung quanh bỗng giảm xuống từng chút một.
Hắn nhíu mày ngẩng đầu, trời vừa quá trưa, mặt trời còn sáng tỏ, vậy mà cảm giác như đi vào hầm băng, lạnh đến run rẩy.
Phiến cửa vào miếu khóa chặt, tấm bảng "Hỉ Nhạc Phật Miếu" được sơn son thiếp vàng rực rỡ.
Cửa miếu, mái ngói đều được sơn đỏ, mà thứ màu này hoàn toàn bất đồng với những ngôi miếu bình thường.
Màu sắc đỏ thẫm như thể được nhuộm bởi quỷ khí, tưởng chừng chỉ cần lấy ngón tay miết nhẹ là tứa máu.
Gió lạnh sàn sạt thổi qua từng kẽ hở trên tấm cửa sổ giấy bồi của ngôi miếu.
Ninh Hoàn khẽ chần chờ rồi tiến gần hơn, ngón tay dấp nước chọc nhẹ lớp giấy dầu tạo thành một lỗ thủng nhìn vào trong.
Bên trong điện miếu là mười sáu bức tượng Ác quỷ sống động như thật, những cánh tay khẳng khiu đồng loạt vươn về chính giữa điện thờ, như thể đang giãy giụa.
Mà ở trung tâm là bức tượng "Hỉ Nhạc phật".
Ninh Hoàn đã từng nhìn thấy tượng Quan Âm, hay La Há điện, nhưng đây là lần đầu hắn thấy một vị "Phật" như vậy.
Một đầu, bốn tay, tám chân, gương mặt chia làm hai nửa, một bên là người một bên là quỷ, nửa bên mặt mũi hiền lành, nửa còn lại thì hung thần ác sát, ánh mắt "phật" nhìn xuống dưới đám ác quỷ, bốn tay cầm bốn cái đầu người hỉ nộ ái ố không giống nhau, tám chân đan chặt vào nhau.
Ninh Hoàn ngừng thờ, hắn vừa muốn rời đi đã thấy vị "Hỉ Nhạc phật" kia chuyển động ánh mắt nhìn thẳng về phía mình.
Một loạt thanh âm "lạch cạch" vang lên cũng là lúc đám ác quỷ bên dưới tỉnh lại từ từ đứng dậy, cánh cửa đỏ chói của Hỉ miếu "két" một tiếng hé mở...
"Đại nhân? Ngài có sao không?".
Cảm giác lạnh như băng đột nhiên biến mất, Ninh Hoàn thấy mình như quay trở lại trần gian, hắn hồi thần, trước mắt vẫn là cửa miếu, cánh cửa giấy dầu nguyên vẹn không một khe hở.
"Đại nhân, ngài không sai chứ?".
Ống tay áo của Ninh Hoàn bị kéo nhẹ, hắn nhìn lại thì ra là thiếu niên khi nãy nói chuyện với Túc Tiển, tiểu tử kia đang lo lắng quan sát hắn.
"Vừa nãy ta ở đằng sau gọi mãi cũng không thấy ngài trả lời, ta lo lắng nên...".
Ninh Hoàn khẽ cười, "Ta không sao.
Mới vừa rồi...cảm ơn ngươi".
Ninh Hoàn hít sâu một hơi, nơi này quả thực có quỷ, đáng tiếc Túc Tiển lại không ở đây, nhất thời Ninh Hoàn không biết nên tìm ai thương lượng.
Hắn chăm chú quan sát ngôi miếu, biểu tình lộ rõ vẻ bất an, Ninh Hoàn quay sang hỏi thiếu niên, "Nơi này được xây dựng từ bao giờ?".
"Mới mấy ngày trước".
Thiếu niên không biết nghĩ tới điều gì đột nhiên biến sắc, y kéo tay Ninh hoàn ra xa vài bước nhẹ giọng nói bên tai hắn, "Những người đến đây tế bái Hỉ Nhạc phật đều mất tích".
Ninh Hoàn nhíu mày nhìn lão trưởng thôn phía xa đang nôn nóng, hắn lại hỏi, "Tại sao trưởng thôn các ngươi lại cho xây dựng miếu này?".
Thiếu niên suy nghĩ một chút trả lời, "Trước đây vài ngày có một quái nhân đến đây.
Đúng lúc thê tử của Vương mặt rỗ mắc quái bệnh, đại phu nào cũng hết cách nói nàng ta sắp chết.
Thế nhưng mà quái nhân kia liền nói, chỉ cần Vương mặt rỗ thờ phụng Hỉ Nhạc phật thì thê tử hắn sẽ khỏi bệnh.
Lúc đầu vốn là Vương mặt rỗ không tin, nhưng cũng chẳng còn biện pháp nào khác nên đành thử nghe theo lời quái nhân.
Không nghĩ tới ngay ngày hôm sau thê tử của hắn đã khỏi bệnh.
Từ đó người trong thôn bắt đầu thờ phụng Hỉ Nhạc phật, trưởng thôn còn nghe lời quái nhân kia xây dựng miếu thờ cho Hỉ Nhạc phật".
Ninh Hoàn gật đầu, suy tư chốc lát rồi hỏi, "Thì ra là vậy.
Thế nơi này ngoại trừ ngươi còn ai không cung phụng Hỉ Nhạc phật?".
Thiếu niên khẽ mím môi lắc đầu.
Ninh Hoàn nhìn thiếu niên đột nhiên tò mò, "Vậy tại sao ngươi không cung phụng? Ngươi không có sở cầu gì sao?".
Thiếu niên trừng mắt trả lời, "Ta không tin phật, nếu trên đời này có thần phật phổ độ chúng sinh, vậy tại sao chúng sinh vẫn gặp nhiều đau khổ như vậy?".
Con ngươi của y khẽ lóe lên tinh quang, Ninh Hoàn nghe câu hỏi cứng đầu cứng cổ của tiểu tử kia thì cũng ra điều suy nghĩ nghiêm túc rồi giảo hoạt cười, "Ta cũng không tin".
Thiếu niên nghe vậy thì sửng sốt.
Ninh hoàn thu lại nụ cười, quay người nhìn thôn trang trước mặt, lại nhìn thiếu niên gầy gò, "Nơi này không an toàn, ngươi có muốn theo ta về Kinh thành ở vài ngày?".
Thiếu niên trầm mặc rồi dứt khoát lắc đầu.
Ninh Hoàn thấy y kiên quyết nên cũng không tiếp tục thuyết phục.
Phía sau hai Cẩm Y vệ chuẩn bị hồi kinh, Ninh Hoàn vội vàng dặn dò thiếu niên vài câu rồi lên ngựa.
Chạng vạng tối, Ninh hoàn rốt cục cũng trở lại Ninh phủ.
Vừa đặt chân vào cửa đã thấy Ninh Tứ đón đầu, "Ôi chao, thiếu gia cả ngày nay người chạy đi đâu vậy? Ở Kinh thành có yêu quái ăn thịt người, sao còn đi lung tung khắp nơi thế này".
Ninh Hoàn không khỏi đau đầu, yên lặng trợn tròn mắt.
Cái thói quen lải nhà lải nhải của Ninh thúc hắn không thể quen hơn được nữa, nói mãi không dứt.
Ninh Hoàn không còn cách nào khác cắt ngang câu chuyện, "Đường ca thế nào rồi?".
Ninh Tứ vỗ chán một cái kêu lên, "Ôi ta quên mất.
Đường thiếu gia đã trở lại".
Ninh Hoàn bất ngờ, ngẩng đầu hỏi, "Đã trở về?".
Ninh Hoàn chưa kịp vui sướng đã lo lắng vặn mi hỏi nhỏ.
"Y đang ở nơi nào?".
Ninh Tứ bị phản ứng của thiếu gia nhà mình làm cho bối rối, "Đường thiếu gia đương nhiên là đang ở quý phủ, vừa rồi Đường lão gia có cho người sang đây báo bình an".
Ninh Hoàn suy nghĩ giây lát rồi hạ quyết tâm, rút nửa bước chân về xoay người.
"Ninh thúc, ta đi xem Đường ca, tối nay không về, ngươi không cần chờ ta".
"Thiếu